Bảo Bình xuất hiện nơi phòng gỗ tăm tối, lại ngồi trên chiếc ghế đẩu kê cạnh bàn ở sát tường, trực tiếp nhìn ngắm dung mạo hiện lên trong gương đồng. Ả nghiêng đầu soi mình, hồi sau mới đứng lên tiến sang gian phòng bên cạnh bằng cánh cửa thông giữa hai phòng.
– Mẹ à!. Đã ngủ hay chưa?.
Bóng người nằm trên chiếc giường nhỏ sau khi nghe tiếng Bảo Bình thì nặng nề xoay người lại.
– Chưa. Lại đi đâu về?.
Bảo Bình cụp mắt cười gian hiểm, tay đủng đỉnh vân vê lọn tóc. Lát sau mới nói.
– Con từ chỗ Lâm Huyền Trúc về. Mẫu thân biết không?. Con đã thuyết phục được cô ta quay trở lại đây. Mẫu thân, mẹ sắp không phải chịu đau đớn nữa rồi. Cố chút nữa.
Có tiếng thở dài phát ra trên giường. Bà ta khẽ rên nơi cuống họng, nhẹ vắt tay lên trán, nét mặt chìm trong bóng tối tờ mờ, thực chẳng nhìn ra đang có biểu quyết gì. Chỉ nghe bà ta thì thào.
– Nó sao lại đồng ý?.
– Con đương nhiên có cách. Mẫu thân an tâm!.
Người phụ nữ nằm trên giường yên ắng, chợt hai mắt đang nhắm hờ bỗng mở ra ngước nhìn chằm chằm Bảo Bình đang đứng. Chân mày khẽ chau lại.
– Con đem theo đám Khổi Lỗi Hắc Chỉ?.
Bảo Bình nhớn đôi mày, ánh mắt hờ hững lướt nhìn đi chỗ khác, bâng quơ đáp.
– Vâng. Mẫu thân cũng rõ con đang trong kì khí dưỡng, làm sao có thể tự mình hành sự. Con chỉ mượn của người một tên thôi.
– Vậy sao ta ngửi thấy có mùi âm linh lạ?. Con tốt nhất nên trình bày rõ cho ta.
Bảo Bình cụp mắt, mím môi, liền xoay người tự tại đi lại quanh phòng, vừa đi vừa kể.
– Là trên đường hành sự con thu nhặt được. Cũng tiện giúp ích cho con đi. Tiện nữ này bị một tên vô lại cưỡng hiếp, sau đó giết chết, thây xác bị hắn đem giấu trong một hốc giữa thân bạch quả thụ trăm năm giữa rừng rậm, linh hồn bị giam nhốt, khí dưỡng bị nhất bách niên thụ kia thu hút. Tuy nhiên con đi ngang qua lại vô cớ phát hiện ra, bèn cùng Khổi Lỗi Hắc Chỉ thu phục bách niên thụ, giải phóng hồn phách cho cô ta rồi thu thập. Sau này…có thể mẫu thân sẽ cần dùng đến.
Ả bấy giờ đã đi lại gần cái chậu lớn, nhìn ngắm một hồi, ánh mắt tăm tối trào dâng một niềm háo hức mãnh liệt. Người phụ nữ trung niên trên giường bèn đáp.
– Ta hiện không đủ sức lực để dưỡng đám Khổi Lỗi, con phải tự hiểu. Đừng lạm dụng chúng quá mức. E rằng đến lúc cần lại không đủ tiểu tốt.
– Con biết. Con thay mẫu thân dưỡng là được chứ gì. Giờ có âm linh của tiện nữ đây, nó hợp nhất với Hắc Chỉ Khổi Lỗi, tạm thời làm hữu chỉ ( tay phải – tay sai ) cho con hành sự, đảm bảo mọi chuyện sẽ nhu toàn. Người chớ lo. Con sẽ thu thập thêm vài vong hồn lang thang nữa để bổ sung sức mạnh cho Khổi Lỗi.
– Haizz…. Không cần. Đợi Huyền Trúc trở về thay ta thực hiện huyết giao dưỡng này, ta khắc có cách. Con chớ hành sự lộ liễu.
– Vâng. Con đã rõ. Cũng muộn rồi, mẫu thân, người mau ngủ, kẻo mệt!.
– Ừm…
Người phụ nữ nhẹ thở ra, khép đôi mắt mỏi mệt lại. Bảo Bình đứng nhìn hồi lâu rồi mới xoay người rời đi, bước qua cái chậu lớn đặt phía trước giường ngủ ở giữa phòng, đuôi mắt còn dừng lại một khắc liếc nhìn nó rồi mới đi tiếp.
Ả bước sang gian phòng gỗ kế bên, đứng bên cửa sổ nhỏ đóng kín. Không khí trong gian phòng quả thực đều âm u, bí bách, lại sực nức mùi hắc khí quỷ dị. Bảo Bình nhíu bả vai đồng thời phất cánh tay kèm theo một ấn chú, tên Khổi Lỗi nhỏ bám trên bả vai liền rùng mình bay lên phía trước mặt. Bảo Bình trầm giọng, ngữ điệu kín đáo dường như chỉ phát ra đến cuống họng của ả.
– Diêu Nhiên, xuất ra!.
Liền một luồng khí xám ngắt từ thân giấy mảnh dẻ của hình nhân thoát ra rồi rùng mình hoá thành hình người, tuy nhiên lại một thân đen đúa, thoáng nhìn từ dáng vẻ mềm mại ấy chỉ có thể đoán là một nữ nhân. Cô gái cất giọng buồn bã.
– Lam tỷ, có việc gì?.
– Có việc gì mới được gọi ngươi?.
Bảo Bình trợn mắt, ả lạnh mặt liếc nhìn âm hồn đang đứng bên cạnh, hắng giọng truyền lệnh.
Nghe đây, từ giờ nhà của ngươi chính là trong Hắc Chỉ Khổi Lỗi này, nó vốn đã chứa sẵn tà linh, ngươi với nó kết hợp, đương nhiên sẽ gia tăng âm lực cho ngươi. Hãy dùng nó mà hỗ trợ ta thật tốt, biết chưa?. Bằng không, nếu dám sai lệnh, ta lập tức phong ấn ngươi mãi mãi trong Hắc Chỉ Khổi Lỗi, cũng có thể tuỳ tiện thiêu cháy hồn phách ngươi ra tro nếu muốn. Ngươi nghĩ sao?.
Hồn ma tên Diêu Nhiên nghe thấy, cử chỉ toàn bộ run sợ, sững ra vài giây. Lát sau mới cúi đầu mà đáp, giọng thực rất sầu não, tưởng như sắp khóc.
– Tôi… tôi… Lam tỷ, cầu xin tỷ thả tôi có được không?. Tôi muốn trở về nhà. Tại sao số mệnh tôi lại khổ như vậy?. Khi sống bị kẻ gian bức hại, thân thể nhơ nhớp, khi chết rồi cũng không thể siêu sinh, không được về nhà, thử hỏi, tôi tồn tại còn có ý nghĩa gì?. Huhuhu…
Diêu Nhiên quỳ sụp xuống dưới chân Bảo Bình mà khóc sướt mướt. Bảo Bình nhíu mày khó chịu, ả tiện nữ này, lại có thể phiền phức đến thế.
– Đứng lên đi!. Trước hết đứng lên, rồi ta nói.
Diêu Nhiên ngừng khóc, ngửa mặt ngây ngẩn nhìn Bảo Bình rồi cũng loạng choạng đứng lên. Lúc này Bảo Bình mới âm trầm nói cho cô.
– Trước mắt, ta cần đạt được đại sự, vì vậy chưa thể thả ngươi đi. Nếu ngươi cam tâm tình nguyện chịu giúp cho ta, xong việc, ta nhất định sẽ hoàn thành tâm nguyện cho ngươi. Nếu ngươi muốn…còn giúp ngươi báo thù…
Bảo Bình quay mặt sang vừa nói vừa híp mắt nhìn sâu vào mặt Diêu Nhiên, ả gằn giọng, biểu thị thái độ quả thực rất nghiêm túc. Diêu Nhiên một giây ngẩn ra, còn hơi ngỡ ngàng. Trong lòng không thoát khỏi hồ nghi, Lam tỷ tuy có công cứu cô nhưng lại cũng mưu mô, xảo quyệt, đã sớm lừa cô một lần, ai biết được sẽ có lần thứ hai hay không. Nhưng cô cũng không dám chống lại, chỉ e sẽ có kết cục thê thảm. Chi bằng đành liều một phen, lại giao phó số mệnh cho may rủi. Nếu ngoan ngoãn phụng mệnh Lam tỷ, xong việc, ả vui vẻ, sẽ thành toàn tâm nguyện cho cô. Còn hơn hồn phách bị phong ấn trong Khổi Lỗi kia vạn năm. Diêu Nhiên tranh đấu một phen, cuối cùng cũng có quyết định. Cô khẽ thở dài rồi nói.
– Lam tỷ, mong muốn duy nhất của tôi tỷ đã rõ. Tôi đồng ý giúp cho tỷ, xem như là tôi trả ơn cứu mạng, chỉ mong tỷ đừng như lần trước mà nuốt lời…
– Hảo!. Nhất định!.
Bảo Bình cong môi cười nhạt, mắt sắc liếc nhìn âm hồn yếu đuối bên cạnh một cách ý tứ. Ả ngọt nhạt.
– Lui về nghỉ ngơi đi!. Nhiên muội.
– Vâng.
Diêu Nhiên gật đầu, lại rùng mình hoá thành làn khói nhập vào hình nhân bằng giấy đen đang tại trên không. Xong việc, Bảo Bình xoay người, lườm mắt, trong bụng là đang nghĩ.
– Ngươi còn có cách nào khác ngoài tuân mệnh ta?. Hừ!.
Nhớ lại lần gặp Diêu Nhiên trong cánh rừng kia, hôm ấy Bảo Bình thừa dịp trăng tròn, âm năng dồi dào, nửa đêm xuất ra ngoài muốn đi tìm nguồn dương khí để thu thập. Nguyên lai là do Huyền Trúc chết tiệt kia khi nghe tin gã người tình muốn quay lại, tâm lý liền giao động, sự cuộc chưa thành hình đã sớm lên tiếng thoái lui rồi rời đi, chính là trở ra thành phố kia đoàn tụ với hắn. Làm cho cô và mẫu thân khốn khó một phen, may nhờ mẫu thân có tài phép, hai người lại là mẹ con ruột thịt, bà đành phải thay thế vị trí của Lâm Huyền Trúc tạm thời đem thân mình thực hiện huyết giao dưỡng nhằm giữ cho tình hình ổn định. Bảo Bình khi đó vẫn còn khá yếu, hồn phách năm, sáu phần lại vì kết giao còn tồn tại mà phụ thuộc vào Lâm Huyền Trúc, cho nên đa phần đều bám theo cô ta. Lại vì thế mà gặp được Trần Hiểu Vương ở nơi xa xôi kia. Nhưng đó là chuyện của sau này.
Lại nói về việc Bảo Bình ra ngoài là để thu thập dương khí, bảo toàn cho phép luyện thuật của mẫu thân ả. Hôm ấy định bụng thừa dịp âm lực gia tăng vài phần, thành hình mà đi tìm kiếm nam nhân hòng dụ dỗ rồi hút dương khí. Khi đi ngang qua khu rừng nọ, vô tình phát hiện ra sự lạ. Khu rừng tuy không lớn nhưng khá rậm rạp, có vài cây đại thụ già nua. Khi đến giữa rừng, trước mắt Bảo Bình bỗng xuất hiện một bạch quả thụ to lớn sừng sững chắn trước mắt. Âm khí từ cái cây toả ra dày đặc khác thường. Bảo Bình chột dạ, nếu là đại thụ thành tinh thì phen này phiền phức to. Thế nhưng sau khi bình tĩnh dùng mắt hồn đánh giá một phen, Bảo Bình cảm thấy nhẹ trong lòng đôi chút. Ả thầm nghĩ.
– Cái cây già này bình thường không thể sinh ra tà khí, xung quanh đây cũng không vượng âm năng, cho nên nó căn bản không thể tự nhiên mà hoá tinh, huống hồ đây không phải lần đầu mình lui tới cánh rừng này. Tại sao bây giờ thân thể nó lại toả ra âm khí quần tụ như vậy. Nếu tu luyện đặng lâu dài e cũng hoá tinh thôi.
Suy nghĩ một phen, liền lúc ấy cái cây to lớn trước mặt Bảo Bình vừa thoáng rung rinh. Những nhánh cây tua tủa mọc ra từ thân vươn lên cao như hàng ngàn cánh tay xương xẩu bắt đầu cử động, phát ra tiếng răng rắc khô khốc như khớp xương người. Bảo Bình thận trọng lùi lại mấy bước. Trước mặt ả, bóng dáng bạch quả bách niên thụ đen thẫm, dưới ánh trăng sáng vằng vặc trên cao, nó một thân loang lổ hắt bóng xuống mặt đất tựa như một con chương ngư ( bạch tuộc ) đầy xúc tu chết chóc. Hình ảnh ấy quả thực rất kì dị. Giới âm hồn ma quỷ cũng tương tự như nhân giới, cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh lấn át kẻ yếu. Phen này nếu đụng độ bạch quả tinh, xem chừng khá phiền phức đi, may sao nó chưa đến mức thành tinh, bất quá là do hút được nguồn âm năng không rõ lai lịch nên hình thành tà linh. Bảo Bình liếc mắt quan sát xung quanh, lại chuẩn bị kín đáo triệu Hắc Chỉ Khổi Lỗi ra. Tuy sức mạnh ả còn non nớt thế nhưng bên mình có Hắc Chỉ Khổi Lỗi đi theo, mẫu thân ả dưỡng chúng rất tốt vì vậy âm lực của nó cũng không phải hạng xoàng, có thể đối phó với cái cây già.
Liền lúc ấy, bạch quả thụ rùng mình trong màn đêm, nó tuy tu luyện chưa đủ để đắc đạo hoá tinh thế nhưng giờ này cũng đã có tánh linh, lại sống lâu năm như vậy, e là cũng rất xảo quyệt đi. Nhận thấy một âm hồn xuất hiện trước mắt, liền muốn cướp đoạt hồn phách để gia tăng tà khí bản thân, có lẽ nó đúng là muốn tu luyện thành bạch quả tinh thật. Không chút chần chừ nó vươn những nhánh cây tua tủa về phía âm hồn thiếu nữ hòng tóm lấy. Bảo Bình nhanh chóng rùng mình biến khỏi vị trí đó, nhảy sang một bên. Chính là đến gần thân cây bạch quả, tuy liều lĩnh nhưng ả muốn dễ bề quan sát cái cây đại thụ này, do ả cảm thấy có chút bất thường. Liền nheo mắt dò xét, mắt hồn loé lên lia khắp thân cây to lớn. Khắc sau, Bảo Bình sững lại một giây, khuôn mặt phảng phất chút kinh ngạc. Đúng như ả cảm nhận, cây bạch quả này quả không bình thường. Và nguồn âm khí toả ra trên nó chính là phát ra từ phần thân khổng lồ kia. Giữa thân cây có một cái hốc lớn chạy dọc theo thân, trông như con mắt khổng lồ mọc giữa phần thân cây bạch quả, lại có vẻ khá sâu, Bảo Bình chỉ thấy một khối đen thui từ cái hốc hắt ra dưới ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng. Càng đến gần mùi âm khí phát ra từ nó càng dày đặc. Ngay lúc đó, phía sau gáy Bảo Bình chợt cảm thấy ngứa ngáy, ả tuy hơi giật mình nhưng rất nhanh tạo ấn phất tay ra lệnh cho Khổi Lỗi Hắc Chỉ hành động. Tên hình nhân giấy đen liền chao đảo nhanh như chớp giữa không trung bay tới, phóng xuống một luồng hắc khí mảnh như mũi phi tiêu. Sau đó chỉ nghe một tiếng “ rắc “ khô khốc vang lên. Dưới chân Bảo Bình liền rơi xuống một nhành cây dài khẳng khiu có đầu nhọn như mũi kim. Nếu ả không nhanh nhạy đối phó, có lẽ đã bị thứ “ ám khí “ của cây bạch quả kia câu mất hồn phách rồi.
– Cũng có chút mưu mô của đại thụ trăm năm đi!.
Bảo Bình hừ lạnh. Cái cây giương ra nhiều nhánh cây nhỏ hơn, bộc phát tà khí, răng rắc vươn dài ra nhắm hướng Bảo Bình đâm tới, tốc độ không tồi. Bảo Bình né đông né tây, ả rít lên trong miệng.
– Cái cây già chết tiệt, to thế này đánh bao giờ cho hết tay của nó!.
Bảo Bình thực ra có thể dùng kế tẩu đi cho đỡ phiền hà, thế nhưng ả chính là muốn khám phá cho ra uẩn khúc đằng sau cái cây này nên mới chịu đối phó với nó. Hơn nữa, nếu ả không can thiệp, để cho nó an yên tự tại, đảm bảo nó sẽ còn câu hồn nhiếp phách của những âm hồn yếu ớt vô tình lang thang đến khu vực này. Một khi nó tu luyện đắc đạo, bạch quả tinh ngàn năm thực không dễ đối phó chút nào. Nghĩ như thế, trong đầu Bảo Bình đã sớm vẽ ra một kế hoạch. Ả ra hiệu cho Khổi Lỗi giấy bằng ấn chú, lại mấp máy môi lầm rầm mấy từ tà dị, hình nhân giấy thu nhận mệnh lệnh ngầm xong thì rùng mình, toàn thân nó toát ra những tia hắc khí tím đen. Không chậm trễ liền phóng thẳng tới cây bạch quả như một cánh én. Nó lao vun vút quanh những tán cây dày đặc mọc trên thân, trực tiếp phóng xuống những tia khí như mũi tên công kích làm cho cây bạch quả bị đả thương, điên cuồng chao đảo, lập tức thu những cánh tay dài về hòng đuổi bắt thứ nhỏ bé mảnh dẻ đang luồn lách tấn công mình. Nhưng tên hình nhân giấy so với cái cây trăm năm quả thực như gã khổng lồ so với một con kiến. Nó căn bản là không tài nào tóm được Hắc Chỉ Khổi Lỗi nhanh nhẹn như sóc kia, đành chịu bị nó đánh vào thân mình, chỉ biết uốn éo những cái tay cứng nhắc quơ loạn xạ vang lên “ răng rắc “ trong đêm.
Dưới mặt đất, Bảo Bình lúc này mới rảnh tay, thận trọng tiến tới thân cây to xem xét. Ả híp mắt quan sát, không gian bên trong lòng cái hốc có vẻ khá lớn. Cái hốc này đối với cây bạch quả có lẽ là do hình thành tự nhiên trong quá trình phát triển mà có. Mắt hồn ả nhìn thấy luồng khí âm dày đặc màu xanh lục nhạt từ trong đó phả ra lạnh lẽo, liền bước tới trực tiếp đối diện với nó. Khắc sau sắc mặt ả liền cứng lại, ánh mắt sắc xảo che đậy suy nghĩ rất tốt, không biết là đã phát hiện ra chuyện gì. Ả đánh mắt nhìn lên bên trên, thấy bạch quả thụ không sai vẫn điên loạn đuổi bắt hình nhân giấy của ả, liền lạnh lùng hành sự.
Bảo Bình giang hai tay vận lực, một luồng khí mờ ảo tím đen liền xuất ra tụ ở hai bàn tay ả. Ả quyết đoán đánh một chưởng vào thẳng cái hốc đen ngòm phía trước. Giây sau từ cái hốc liền phả ra một trận âm phong lớn, tản ra xung quanh mang theo luồng âm khí phát ra bên ngoài. Lập tức trong không trung tịch mịch văng vẳng vọng tới tiếng khóc não nuột, sầu thảm, Bảo Bình lạnh mặt vẫn chằm chằm nhìn vào cái hốc cây, đôi mắt sắc càng híp chặt âm trầm. Lại nói về bạch quả nhất bách niên thụ, nó đồng loạt bị hai kẻ trên dưới tấn công, nhất thời không kịp ứng phó, toàn bộ đều bị đả thương. Nguồn âm khí trụ ở phần thân bị ả âm hồn kia phá lớp phong ấn do nó tự tạo ra để giữ chúng lại đã toả ra ngoài phân nửa, âm lực liền suy yếu đi nhanh chóng. Chỉ biết run rẩy uốn éo những nhành cây khô khốc mà chịu trận. Phía dưới, Bảo Bình chụm một bàn tay lại như mũi tên thọc thẳng vào cái hốc, ả bặm môi, quyết tuyệt tóm lấy thứ ẩn mình trong đó lôi ra bên ngoài. Khắc sau một bóng đen loang lổ theo bàn tay ả thoát khỏi hốc cây đổ ập ra bên ngoài. Cái cây to lớn trong phút chốc như rùng mình run rẩy, liền sau đó những cành nhỏ tua tủa đang uốn éo hươ loạn trong không trung lập tức thu rút về phía thân, co quắp bất động. Hai tai Bảo Bình mơ hồ nghe thấy tiếng rên rỉ rất nhỏ từ cây bạch quả phát ra. Giờ đây nó toàn bộ im lìm, cái bóng hắt xuống mặt đất đen thẫm chằng chịt những tán lá như muôn vàn xúc tu, thế nhưng nó đã mất đi khả năng tấn công, toàn bộ bất động.
Hắc Chỉ Khổi Lỗi hoàn thành nhiệm vụ, bay tới kế bên Bảo Bình chờ lệnh. Ả lúc này đang thận trọng quan sát bóng đen mà mình vừa kéo ra khỏi hốc cây, giờ ngồi xụp dưới đất, toàn thân run rẩy, thở dài. Luồng khí lạnh ảo não từ thân thể bóng đen phả ra, chạm tới Bảo Bình. Ả liền nhận định được tình trạng của âm hồn này. Có lẽ đã bị giam giữ trong hốc cây kia quá lâu, âm năng bị cái cây hút mất nên khá yếu ớt, tù túng. Mắt hồn của nó nhất thời chưa thích ứng được với cảnh vật bên ngoài, hai tay cứ mò mẫm sờ soạng trên mặt đất. Lại không ngừng rên rỉ, thút thít khóc. Bảo Bình bấy giờ mới hắng giọng hỏi.
– Âm hồn nhà ngươi sao lại ra nông nỗi này?. Bị một cái cây giam nhốt.
Âm hồn đen đúa thoáng khựng lại, nặng nề chống hai tay ngồi thẳng lên, chỉ thở dài lại thở dài, hồi sau tỉnh táo hơn mà từ từ nhớ lại ký ức, mới nói.
– Tiểu nữ bị kẻ gian hãm hiếp, giết hại đem xác giấu vào cái hốc giữa thân cây kia. Ngày qua ngày lạnh lẽo giữa rừng hoang, chẳng ai tới cứu, lại bị cái cây trăm năm kia làm phép che mắt người, nhốt hồn đoạt phách, hút âm năng rồi tự tạo ra lớp phong ấn giam cầm tiểu nữ trong nó vĩnh viễn.
– Ra là vậy. Cũng đáng thương đi.
Bảo Bình nhớn mày cảm thán. Âm hồn thiếu nữ bèn cúi rạp đầu rưng rưng khóc.
– Đa tạ tỷ tỷ có lòng ra tay cứu giúp, không biết lấy gì báo đáp ơn này…
– Báo đáp…
Bảo Bình liếc mắt, phải rồi, ả sực nhớ tới mục đích của mình ra ngoài đêm nay, chính là đi thu thập dương khí, không ngờ lại vướng vào cái việc bao đồng này. Vừa hao tâm tổn sức lại làm trễ việc của ả. Trong đầu liền loé lên một suy nghĩ, không sai sẽ thu thập tiểu nữ này về tay mình, xem như chút vớt vát lại. Ả nhếch khoé môi, cười ôn hoà.
– Không cần, ta vô tình giúp ngươi, âu cũng là hữu duyên. Ngươi chết oan như vậy, hẳn là oán hận ngút trời đi. Liệu có muốn báo thù?.
– Tiểu nữ muốn, hận không thể bóp chết tên vô lại đó, bổn lai do cái cây xảo quyệt cơ hội kia. Huhu…
Than xong lại gục mặt khóc. Bảo Bình đành nhếch môi trấn an.
– Đừng khóc nữa, ta thấy ngươi tội nghiệp, lại không nơi nương tựa, trước mắt cứ theo ta, ta với ngươi tuy cùng giới thế nhưng ta vốn có nơi có chốn, đến đó ngươi sẽ không phải chịu đói rét nữa. Trời sắp sáng, mau đi thôi, nơi này thực không an toàn đâu.
Hồn ma thiếu nữ xấu số ngẩng mặt nhìn Bảo Bình, thấy một thân váy trắng toát lãnh khuất, nhất thời cảm thấy an toàn bèn gật đầu chấp thuận. Bảo Bình đem theo cô gái rời khỏi cây bạch quả. Ánh trăng tròn giữa tháng đổ xuống bao phủ lên cánh rừng một sắc vàng nhạt. Lúc ấy hiện lên tờ mờ trong cái hốc cây một bộ xương người trắng hếu. Cái sọ tròn ẩn hiện trong lòng hốc, bên trên có mái tóc dài xơ xác bao lấy. Thực trông giống một chiếc quan tài gỗ tự nhiên.
Bảo Bình dẫn cô gái rời đến một khu vực khác có hơi con người muốn tiếp tục công việc còn dang dở của ả, tạm thời chưa thể nói cho mẫu thân biết chuyện, liền đem cô gái đến giấu ở một hang cốc thâm u trong khu rừng kia, nơi này trước đây ả từng dẫn dụ nam nhân đi rừng đến hành sự. Còn khống chế nửa phần hồn phách của cô ta buộc cô phải đi theo mình. Ả muốn lừa cô giúp ả thu thập dương khí từ nam nhân. Coi như ả có thêm tiểu tốt để sai bảo đi.
Từ trong khu rừng hoang vắng ven sườn núi lúc lúc canh hai, hai âm hồn nữ nhi tiến ra bìa rừng, một trắng một đen hiện lên nơi rìa con đường quốc lộ vắng vẻ, có lẽ là muốn vẫy xe quá giang.