Giữa gianh giới hàng rào bằng cây khô quỷ dị, bên trong sân ngôi nhà gỗ, Hiểu Vương vừa bị một lực vô hình bí ẩn phản tới, khiến anh ngã nhoài ra phía sau khi định vượt qua nó trở ra bên ngoài. Phía bên ngoài hàng rào, Yến Thanh và Lê Vi lại đang chau mày suy tính, vẻ mặt đều ngưng trọng, xoay sở tìm cách vượt qua nó để vào trong. Hiểu Vương lồm cồm đứng dậy, anh tiến tới giơ chân đạp vào hàng rào quỷ mộc lần nữa, vẫn y như lần trước, lại bị bật ngược ra. Hiểu Vương đành nói.
– Tôi không ra được nữa rồi…
Yến Thanh tặc lưỡi nhăn nhó càu nhàu.
– Thấy chưa, tôi đã nói trước, không chỉ có vòng quỷ mộc giám thị này đâu. Còn chưa kịp nhắc anh, anh đã tuỳ ý hành động rồi… Haizz.
– Tôi xin lỗi.
Hiểu Vương ẩn nhẫn đáp. Yến Thanh khoát tay quả quyết.
– Đứng đó chờ bọn tôi!.
Hiểu Vương không nói gì, khoanh tay nhìn hai kẻ bọn họ đang loay hoay quan sát hàng cây, lại xoay đầu nhìn vào ngôi nhà đen im lìm bí ẩn, nét mặt tuấn dật đều đã cứng lại. Đáy lòng bắt đầu dậy sóng không yên. Cô và anh, quả thực chỉ cách nhau một ngôi nhà, cho nên anh sớm nóng lòng muốn chạy vào trong. Phía bên kia hàng cây, Yến Thanh mím môi quả quyết dặn dò Lê Vi.
– Đợi tôi ở đây, tôi đi xem xét một lát.
Dứt lời, hắn vội vã chạy ù đi, khuất sau một góc hàng rào. Lê Vi còn chưa kịp nói gì, đành kiên nhẫn chờ hắn về. Rất nhanh, Yến Thanh đã lại chạy từ phía hàng rào hướng đối diện quay trở lại, hắn chống người thở hổn hển, vừa quệt mồ hôi trên trán vừa gấp rút nói.
– Tôi đoán ra một thứ, chính là “ lưỡng trận quy môn “.
Lê Vi tròn mắt không hiểu.
– Là cái gì?.
Yến Thanh bình tĩnh trở lại, hít vào một hơi, nhận định.
– Kẻ làm chủ cho ả quỷ nữ kia, chắc hẳn là một bậc cao nhân, ngôi nhà này, vòng trong vòng ngoài đều có bố trí trận pháp!.
Lê Vi kinh ngạc, sắc mặt tối sầm lại. Đối đầu với một Bảo Bình quỷ quyệt đã vất vả lắm rồi, ấy vậy còn cư nhiên xuất hiện thêm một nữ nhân lai lịch bí ẩn thế kia, không biết một tay Tiêu Yến Thanh có quản nổi hay không, liền lắp bắp hỏi.
– Vị nữ nhân kia ư?.
– Ừ. Tôi cũng đang rất tò mò muốn gặp gỡ bà ta một chuyến. Lai lịch phương nào cớ sao lại tạo ra những chuyện kinh động thế này…
Hắn khẽ gằn giọng vừa liếc mắt nhìn ngôi nhà gỗ vừa gườm gườm đứng thẳng dậy. Bỗng Hiểu Vương đứng cạnh hàng quỷ mộc nóng lòng lên tiếng cắt ngang.
– Tiêu huynh đệ, Lê muội, hai người ở lại tìm cách phá hàng rào này, tôi vào trước. Nếu ả quỷ nữ kia là sớm phát giác ra, tôi sẽ chặn ả lại, mọi người cố gắng vào sớm nhé!.
– Không được. Anh điên hả?. Đứng đấy, đứng đấy đợi đi!. Tôi sắp xong rồi.
Yến Thanh không sai nhăn mặt gắt lên, hắn vốn không giữ được kiên nhẫn, chính là sợ tay nam nhân họ Trần kia lại tuỳ tiện hành sự như ban nãy, vội vàng chỉ chỉ tay ra hiệu bắt anh ta đứng nguyên tại chỗ đó. Thế nhưng Hiểu Vương chỉ bình tĩnh mà đáp.
– Cậu nói, Ẩn Khí Phù chỉ có tác dụng trong một tuần nhang, nếu cả ba chúng ta cứ dậm chân ở chỗ này, hết thời gian, tung tích lộ ra, đám quỷ mộc kia há để yên sao?. Còn đánh động đối phương trong nhà kia, khó càng thêm khó. Tôi đã lỡ vào trước, chi bằng để tôi thâm nhập vào nhà chúng, cầm chân bọn chúng một lúc, Bảo Bình chắc hẳn không dám làm gì tôi. Thế nào, quyết định vậy chứ?.
Anh rành mạnh trình bày xong, nghênh đầu đứng thẳng chờ đợi Yến Thanh ở bên ngoài quyết đinh. Lê Vi thì đã không nhịn nổi lo lắng, vội vã lắc đầu.
– Không được, tuyệt đối không được!. Anh không thể một mình tay không vào sào huyệt của chúng, Hiểu Vương à!.
Yến Thanh đứng yên suy tính, nét mặt cứng nhắc. Lúc này, toàn bộ vầng trán hắn đều chau lại thật chặt, hai tay chống trên hông đã siết lại. Hắn choãi chân đứng ngang ngạnh, vừa suy nghĩ vừa thở phì phì như thể bên trong bộ não đang tranh đấu một phen rất quyết liệt, biểu lộ này chính là nói lên hắn đang khó nghĩ. Mấy khắc trôi qua rất nhanh, Yến Thanh cuối cùng cũng nói ra quyết định, hắn thở dài đành phân phó.
– Được rồi. Thế này vậy, anh vào trước, nhân lúc Ẩn Khí Phù còn tác dụng, mau chóng tìm tới nơi nhốt Lâm Huyền Trúc, bọn tôi sẽ nhanh chóng phá trận pháp này rồi đuổi theo sau. À, anh cầm lấy thứ này… tới nơi đó, chỉ cần chấm một chút máu bôi lên nó, tôi sẽ liền biết được. Bắt lấy!. Tuyệt đối không được làm mất đó!.
Nói đoạn, Yến Thanh móc trong túi áo ra một vật nhỏ hình tròn. Hình kỹ hoá ra là một chiếc vòng đá sáng loáng. Hắn mím môi tung tung cái vòng trong tay thì thầm nói.
– Để xem mày có vượt qua được không nào…
Nói xong, hắn ném cái vòng nhỏ qua hàng cây, chiếc vòng kì lạ là lọt qua được tầng trấn yểm vô hình mà không hề hấn gì. Hiểu Vương bên này liền vươn tay bắt lấy. Anh nhìn thoáng qua cái vòng rồi nhét vào túi quần. Đoạn, gật đầu ra giấu với Yến Thanh hãy bảo trọng rồi xoay người quyết tuyệt bước đi. Trước khi rời đi còn nói thêm.
– Tôi đi đây. Bình tĩnh phá trận pháp, đừng lo cho tôi.
– Hiểu Vương à…!.
Lê Vi phía bên này hàng cây không nhịn được lại kêu anh một tiếng, thế nhưng chỉ nhìn thấy bóng áo trắng phong lãnh đã sớm mất hút trong màn đêm đen đặc, tiến vào ngôi nhà cổ quái. Yến Thanh thở dài khoát tay trấn an.
– Thôi, người đi cũng đã đi rồi, cô níu kéo cái gì!. Mau nghĩ cách vượt qua cái hàng rào chết tiệt này trước đi đã.
Lê Vi mím môi uỷ khuất không nói gì, xong chợt nhớ tới điều gì lại cất tiếng hỏi.
– Anh thấy không, cái vòng anh ném qua đó, có thể xuyên qua tầng phong ấn. Thế là thế nào?.
Yến Thanh mím môi, rắm rối suy nghĩ, hắn tóm lấy một viên đá nhỏ ném qua hàng rào để thử nghiệm, lần này viên đá chạm tới bức tường vô hình, liền văng ngược trở ra. Yến Thanh cùng Lê Vi lại toàn bộ thất vọng một phen nữa . Hắn chống nạnh đứng đó, ngẩng đầu nhìn tới ngôi nhà, trong bụng đầy nghi hoặc.
– Lẽ nào lại may rủi như vậy?. May rủi…
Đáy mắt Yến Thanh loé lên, hắn thoáng ngỡ ngàng nhìn tới hàng quỷ mộc vẫn đều đặn chớp mở những con mắt trắng dã liên tục, liếc đảo khắp tứ phía. Cửa miệng hắn lặp đi lặp lại một câu như phát hiện ra manh mối.
– Lưỡng trận quy môn… may rủi… may rủi?.
Yến Thanh nhíu mày hết liếc nhìn những cái cây khô đang xoay tròn những con mắt, lại đi tới đi lui xem xét từng bụi cây một. Đột nhiên hắn dừng khựng lại, tới rất gần một bụi giám thị quỷ mộc ghé mắt nhìn vào những con mắt trắng, đóng rồi lại mở rồi lại đóng chẳng theo một trật tự nào cả. Hắn chống tay đứng thẳng dậy, thở hắt ra một câu.
– Phen này gặp được đối thủ xứng đáng rồi…!
Lại nói về Hiểu Vương, sau khi rời bọn Tiêu Yến Thanh một mình thâm nhập vào căn nhà gỗ, anh một thân dùng Ẩn Khí Phù, quả nhiên khiến kẻ địch trong nhà không phát hiện ra. Ngôi nhà lớn vẫn im lìm như nhắm mắt ngủ giữa đêm khuya. Dừng trước cửa chính, Hiểu Vương thận trọng quan sát rồi thử dùng lực đẩy cánh cửa, không ngờ loại cửa này cũng là một dạng cửa cổ, không có quả nắm xoay vặn như bây giờ, chỉ có một then chốt nằm bên trong. Cúi đầu xuống quan sát, anh thấy bên cạnh chỗ chốt cài cửa có một lỗ tròn đủ để tay một người có thể thò vào kéo chốt cài bên trong. Trong đầu thầm đánh giá.
– Ngôi nhà này chắc hẳn chỉ có một người sinh sống. Cửa lại cổ như vậy, cho nên chỉ có thể dùng cái lỗ này để tự đóng, mở cửa mỗi khi đi ra ngoài. Chắc hẳn là rất tin tưởng vào trận pháp đã phong ấn ngoài kia, mới không cần đến chìa khoá mà khoá cửa.
Hiểu Vương luồn tay vào trong đẩy then chốt ra, mở ra một khe hở nhỏ nhanh nhẹn lách vào. Xong xuôi, lại đóng cửa lại, tuy nhiên không có cài then, là muốn mở sẵn cho bọn Yến Thanh sau này. Quay mặt lại liền hơi ngỡ ngàng một chút. Đằng sau lưng anh không ngờ là một căn phòng vuông vức tối om, lại còn là một căn phòng trống. Thông thường, người ta bố trí nhà ở nối với cửa chính sẽ là một hành lang dẫn đến các phòng khác hoặc là một phòng khách. Nhưng đó là kiểu kiến trúc thông thường, còn ở đây, ngôi nhà này chỉ nhìn từ bên ngoài thôi, vạn nhất cũng đã thấy kì quái như vậy rồi. Không sai bên trong nó là còn kì quái hơn thế nữa, lại theo một kiểu kiến trúc cổ xưa phức tạp, rối rắm. Vương không ngờ mới từ cửa chính bước vào lại trực tiếp ở trong một căn phòng không rõ lai lịch, nhất thời cảm thấy mất phương hướng. Anh cố gắng bình tĩnh, dùng năng lực thấu thị có được từ Ngật phù mà quan sát toàn bộ căn phòng. Lúc này, trong phòng chung thuỷ đều rất tối. Hiểu Vương nhìn quanh quất, nhất thời chỉ trông thấy một chiếc ghế đẩu chỉ có ba chân được đặt ở giữa phòng, ngoài ra trong phòng không còn đồ vật gì khác. Anh lướt qua chiếc ghế trống, lần mò tìm kiếm cửa ra. Chân mày chau lại nghi hoặc.
– Không có cửa thông, lẽ nào mình vào sai cửa…
Hiểu Vương vừa mới xoay lưng với cái ghế chưa lâu, bên tai liền nghe thấy một tiếng nấc rất khẽ vang lên, theo sau là tiếng thở dài. Tiếng nấc tựa hồ rất nặng nề, còn tiếng thở dài lại nhẹ bẫng. Hiểu Vương thoáng giật mình, anh đứng yên tại chỗ nghe ngóng. Trong căn phòng vuông trống rỗng này rõ ràng không có ai, tiếng nấc cụt kia lại ở đâu phát ra như vậy. Nhất thời làm thần trí của anh có phần bấn loạn. Vương căng mắt, cố định thần liếc ngang hai bên dò xét trong bóng tối, vẫn không thấy bóng dáng kẻ nào hiện ra. Thân thủ vì căng thẳng đã cứng ngắc lại. Chợt nhớ tới cái ghế sau lưng, anh liếc đuôi mắt lại, bắt đầu cảm thấy sau cổ mình nóng ran. Cuối cùng cũng mạnh bạo xoay người lại một phen nhìn tới, trên cái ghế đẩu ba chân, tự lúc nào đã hiện lên một cô gái đang ngồi nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, hai bàn tay đặt ngay ngắn trên đùi, hai chân chụm vào nhau khép chặt. Cả dáng ngồi đều toát lên sự nghiêm trang, thanh nhã. Hiểu Vương so với việc nghe thấy tiếng nấc kia, việc nhìn thấy cô gái kì lạ này đột ngột xuất hiện trong phòng, còn có mấy phần sửng sốt hơn thế. Nhất thời đứng ngây ra trân mắt mà nhìn. Hơn nữa, cô gái đó còn nhắm mắt như đang ngủ.