Lúc tỉnh lại, Tư Duệ phát hiện mình đang nằm ngủ trên sofa của một căn nhà nhỏ. Đưa mắt nhìn quanh, tự nhủ căn nhà này cũng không lớn lắm nhưng nếu một mình Viên Tuyết Hinh ở thì có phải hơi phí không? Chủ yếu là tiền mướn nhà sẽ khá cao, anh đang lo lắng cho tiền lương của cô gái nhỏ này không đủ sinh hoạt, lẽ ra anh nên tăng lương cho cô mới đúng. Tư Duệ vừa nghĩ vừa vươn vai, đúng lúc anh đang lắc đuôi muốn đi tìm Viên Tuyết Hinh thì ghế bên trũng xuống.
Viên Tuyết Hinh? Anh quay đầu nhìn, nhưng phát hiện đó là một người khác. Mái tóc đen hơi ẩm ướt dính chặt vào vầng trán cao cao của cậu trai trẻ, đường nét gương mặt góc cạnh rõ ràng, cương nghị quyến rũ, nào có một phần đáng yêu như Viên Tuyết Hinh chứ?
“A, Lục Hâm, cậu tắm xong rồi à? Đã đói chưa?”
Đây rồi! Cái giọng nói này chắc chắn là của Viên Tuyết Hinh! Tư Duệ vừa nghe lập tức đứng thẳng người dậy, đuôi dài phe phẩy.
Lục Hâm một tay dùng khăn tắm lau tóc, tay kia chỉ về phía con mèo đen trên sofa, khẽ cằn nhằn:
“Tớ chưa đói, nhưng mà cậu mang con vật này về đây làm gì thế? Định nuôi thật hả?”
“Ừa, pet của boss, tớ chăm giúp ít hôm thôi. Vậy giờ tớ tắm rồi ăn cơm sau ha.” Viên Tuyết Hinh cười cười, nghĩ không biết có nên đem nó vào tắm cùng hay không, nhưng… vẫn là thôi vậy.
Bên này, Tư Duệ hơi cay mày không vui vì bị Lục Hâm chỉ tay vào mặt. Dám chỉ thẳng tay vào mặt anh như thế cũng không có bao nhiêu người đâu! Lại nhìn Viên Tuyết Hinh không thèm để ý tới anh đã vội đi mất, anh tức giận nhe răng nanh.
Tư Duệ vốn đang bực bội mà tên nhóc đối diện vẫn tiếp tục huơ huơ tay trước mặt anh, anh nhịn không được cạp lên ngón trỏ của cậu ta một cái.
Ngoạm.
“Ui!” Lục Hâm bị đau vội rụt tay về, khuôn mặt đẹp trai tràn đầy cảnh giác.
Bốn mắt nhìn nhau, một mèo một người giằng co thật lâu thật lâu. Không khí như phát ra từng đợt tiếng sét va chạm, nổ bôm bốp.
Tên này là ai? Tại sao lại ở cùng Viên Tuyết Hinh? Một nam một nữ ở chung nhà như vậy, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì phải làm sao? Cô gái nhỏ đó chẳng nói gì với anh về tên này hết? Nội tâm Tư Duệ như sóng dữ dập dờn, trong đầu nhảy ra vô số hình ảnh khiến anh giận sôi máu.
Lục Hâm cũng bực vô cùng, con khỉ nhỏ này ở đâu ra? Hung dữ như thế, nếu Viên Tuyết Hinh không cản, cậu đã vứt nó ra đường rồi! Lục Hâm không vui, len lén búng lên trán con mèo một cái, rồi nhân lúc nó xù lông chuẩn bị rượt mình thì co chân chạy lẹ.
Đợi Viên Tuyết Hinh tắm xong, bên ngoài đã loạn cào cào. Lục Hâm vừa chạy vừa gào, hết nhảy lên sofa đứng lại trèo lên bàn ngồi, không dám trượt xuống.
“Quái! Con mèo này dai thật! Rốt cuộc tao đã làm gì mày chứ?”
Nếu nó mà là một con cún thì chắc chân cậu đã lủng vài lỗ rồi chứ chẳng chơi. Đáng sợ quá! Chân cũng vừa bị cào cho mấy cái, đau muốn chết!
“Lục Hâm, cậu đang làm gì vậy?”
“Tuyết Hinh, cậu bắt nó lại mau, nó muốn mưu sát tớ kìa!”
Giờ này Viên Tuyết Hinh mới phát hiện dưới đất có một tên tiểu quỷ đang xù lông, cố gắng trèo lên nhưng được nửa chừng lại ôm chân bàn tuột xuống.
“Cậu chọc nó à?”
Viên Tuyết Hinh bước tới, vươn một tay ra muốn chụp lấy con mèo nhỏ.
“Cậu cẩn thận chút, coi chừng nó cào đó!”
Ngoài sức tưởng tượng của Lục Hâm, con mèo đáng sợ hì hục đuổi theo cậu nãy giờ lại thu móng vuốt, ngoan ngoãn để người ta bắt đi. Viên Tuyết Hinh ra sofa ngồi, để mèo nhỏ trên đùi. Kì quái là, nửa phút trước nó còn lồng lộn muốn cắn người, nửa phút sau, dưới sự vuốt ve của Tuyết Hinh, nó duỗi người nằm xuống, vẻ mặt hưởng thụ.
“Con mèo hai mặt!” Lục Hâm thấy vậy không khỏi mắng một tiếng, đau khổ xoa bắp chân, dù là mèo con nhưng cậu vẫn bị cào hai phát trầy cả da đây này! Cậu vẫn còn chưa hiểu rốt cuộc mình đã làm gì để bị nó ghét bỏ như vậy?
Còn làm gì nữa? Chính là cái tay hư hỏng của cậu vừa to gan chỉ thẳng mặt đại boss đó!