Anh bước hai bước, chân đạp trúng vật kia liền ngứa ngáy chà chà mấy cái, rồi làm như vô tình giẫm lên, trợn mắt nói:
“Úi, cái này là cái gì?”
“Ông cố ý!” Mấy gái thấy cây kẹp nhỏ bị đạp gãy đôi liền điên tiết.
“Cố ý rồi sao? Thứ đàn bà con gái dơ bẩn, miệng thúi quắc.”
Tiêu Minh thẳng thắn thừa nhận mình cố tình làm cả bọn á khẩu, đúng lúc này chuông vào lớp lại reo vang, cho nên một cục tức bị treo ở cổ họng không nuốt xuống được.
Dù là có người giúp, Trần Ngạn Khải cũng không lên tiếng cảm ơn chút nào.
Ngày hôm sau, trên bàn Tiêu Minh có một quyển sách ôn luyện SAT mới tinh, lại còn là bản giới hạn, trên bìa dán một tờ note ghi hai chữ cảm ơn, chữ viết ngay ngắn đẹp mắt, cảm giác người viết hẳn là một người dịu dàng. Trùng hợp là khoảng thời gian này, Tiêu Minh đang chăm chỉ ôn thi SAT, cho nên…
Bọn học quen biết nhau.
Mãi sau này, khi nhận ra bản thân đã vô tình bị người ta bẻ cong, Tiêu Minh muốn hối hận cũng chẳng kịp nữa.
Tiêu Minh thích nụ cười thuần khiết đáng yêu của Ngạn Khải, thích cái cách cậu phớt lờ thế giới nhưng lại để tâm đến anh, từ trên xuống dưới, chỗ nào anh cũng thích hết.
Sau này tốt nghiệp đại học, anh vốn định tỏ tình với Trần Ngạn Khải thì gia đình cậu đột nhiên vỡ nợ. Bố cậu mượn tiền của xã hội đen, trong một thoáng nhà tan cửa nát. Tiêu Minh lúc này liền tìm đến anh em tốt của mình là Tư Duệ nhờ giúp đỡ.
Tuy thời điểm đó Tư Duệ còn đang đi học nhưng đã có công ty riêng, cũng chỉ vừa mới thành lập nên vô cùng nhỏ yếu, gom hết cả tài sản của hai anh em mới miễn cưỡng giúp được Trần Ngạn Khải thoát nạn. Tiêu Minh áy náy đem bản thiết kế xe mình ấp ủ bao năm đưa cho cậu em, vốn định mang đến mấy công ty lớn để tìm việc, có điều bấy giờ không cần thiết nữa. Bọn họ ba người sống chết bám trụ công ty, cuối cùng mới có ngày hôm nay.
Cho nên nói, Tư Duệ vô tình giúp anh làm Trần Ngạn Khải cảm động, Tiêu Minh biết ơn muốn chết. Sau đó là chuỗi ngày theo đuổi Ngạn Khải của anh, sau khi rước chàng trai như thiên sứ kia về, anh mới biết tính tình quả thật vô cùng đanh đá, chỉ thua mỗi Viên Tuyết Hinh thôi… Bởi, không nên nhìn mặt bắt hình dong. Cuộc đời anh và em trai tốt của anh đều trở thành hai tên đàn ông sợ vợ.
Có hôm Tiêu Minh đang rửa chén, buồn buồn gọi video cho đứa em tốt trò chuyện thì thấy bên kia, Tư Duệ đang cầm cây lau nhà, tóc cột thành một chỏm trên đỉnh đầu.
Hai người nhìn nhau, lập tức có cảm giác đồng bệnh tương liên, thiếu điều nhào qua màn hình điện thoại để ôm nhau an ủi một hồi.
May mắn là sau khi ổn định lại công ty, Tư Duệ hào phóng thỉnh thêm vài người về phụ giúp Tiêu Minh, nếu không anh bị vắt khô lúc nào cũng không biết.
Tiêu Minh tắm rửa xong bò lên giường, ôm bụng Trần Ngạn Khải cọ cọ, sau đó mặt dày đưa tay ra sờ eo người ta.
“Mệt chết anh rồi.”
Trần Ngạn Khải thấy anh như vậy cũng không tránh, đưa tay vuốt những sợi tóc đỏ đã nhạt màu của anh. Nghĩ sắp tới bắt anh nhuộm màu nào tối một chút mới được. Cậu cười bảo:
“Mệt thì đi ngủ đi.”
Tiêu Minh đang úp mặt vô bụng cô chợt ngẩng đầu lên, hai mắt long lanh:
“An ủi anh trước.”
Anh tiện tay kéo áo Trần Ngạn Khải lên, hôn xuống vùng eo bằng phẳng của cậu. Cảm giác nhồn nhột ấm nóng đột nhiên đánh úp tới làm cậu rụt người, muốn lăn sang bên cạnh nhưng bị Tiêu Minh kiềm chặt.
Ngước mắt nhìn đồng hồ trên đầu giường điểm mười giờ đêm, là thời gian giống đực dễ xúc động nhất, cậu chàng đen mặt.
“Không phải anh nói mệt hả?”
“Hết mệt rồi.”
Tiêu Minh lật mặt nhanh hơn lật giấy, vừa ôm vừa hôn khiến cậu choáng váng chẳng phản kháng nổi, sau đó thừa cơ hội giở trò đồi bại.
Anh vươn tay tắt đèn ngủ, căn phòng bỗng chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại tiếng thở dốc khe khẽ cùng tiếng mắng chửi của Trần Ngạn Khải.