Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 230 - Tỉ Lệ Thành Công Không Cao

trước
tiếp

Cậu ta lắc đầu, thở dài ra một tiếng rất nặng nề.

“Không có, chỉ lả ngây ra một chút, rồi khóc chạy đi thôi.

“Vậy càng nguy hiểm hơn!” tự Nguyên giống như đang xem kịch hay vậy, “Đừng thấy Duy Nhất là người của giới giải trí phức tạp, nhưng con người em ấy vẫn đơn thuần, các cảnh hôn thông thường đều nhờ người đóng thế, cậu hôn em ấy thế, em ấy chắc chắn hận cậu bằng chết rồi. Làm như vậy chả khác gì là lôi em ấy lên giường cả.

“Nghiêm trọng như vậy sao?” khuôn mặt Ẩn Đông tỏ vẻ không tin.

“Đương nhiên, nụ hôn của em ấy phải để dành cho người em ấy yêu nhất, còn cậu với em ấy tiếp xúc nhau chưa đầy một năm, hơn nữa tình cảm của em ấy đối với cậu cũng không chắc chắn đến vậy, điều quan trọng hơn là, cậu là công tử đào hoa có tiếng bên ngoài, em ấy làm gì dám ở bên cạnh cậu.” một lời của tự Nguyên đã phá được mấu chốt, Ẩn Đồng không thể không vỗ trán.

“Sớm biết như vậy, tớ đã giữ mình rồi, cương quyết không lên giường cùng những cô gái đó rồi.”

“Đáng tiếc quá muộn rồi.” tự Nguyên uống hết li rượu, vẫy tay: “Cố gắng mà nghĩ làm sao lấy lại được trái tim em ấy, có điều người đơn thuần như em ấy, tớ lại có một cách rất hay, đảm bảo em ấy nhất quyết một lòng đi theo cậu.”

“Cách gì?” Khuôn mặt Ẩn Đồng lộ ra sự kì vọng, xem ra, lần này khá nghiêm túc.

“Thẳng thắn bế cô ấy lên giường, gạo nấu thành cơm, rồi tặng em ấy một chiếc nhẫn.”

“Thế này có được không?” Ẩn Đồng tự nói một cách hoài nghi, tự Nguyên đặt li rượu xuống, lắc tay anh ta: “Xin lỗi, tớ không có thời gian cùng cậu ở đây suy nghĩ những chuyện này rồi, một mình cậu cứ từ từ suy nghĩ đi, tớ phải ở cạnh Thành Nhi của tớ rồi.”

“Cậu…..đúng là đồ không có lương tâm!” Ẩn Đồng chửi rủa, nhưng tự Nguyên từ lâu đã không còn thấy bóng dáng rồi.

“Có điều, hình như chủ ý này cũng không tệ.” tách ngón tay một cái, trên khuôn mặt điển trai của anh nở một nụ cười.

“tự Nguyên à.” Thành Thành gọt một đĩa hoa quả bưng đến bên cạnh tự Nguyên đang ngồi xem ti vi, dịu dàng gọi tên cậu.

Lúc cậu ở nhà, cô đều ngoan ngoãn như một con mèo, luôn luôn tặng cậu những niềm vui nho nhỏ lấy lòng cậu, nhìn thấy nụ của cậu dành cho cô, cô cười một cách mãn nguyện nhẹ nhàng tựa vào tay cậu.

Có một gia đình mới, một người thân mới, cô vô cùng hài lòng, điều duy nhất khiến cô không được vừa lòng là tự Nguyên luôn không để cô ra ngoài làm việc.

Cả ngày ở trong nhà, cô cảm thấy bản thân giống như con chim tước bị nhốt trong lồng vàng, chỉ có thể nhìn những con chim nhỏ khác bay lượn tự do trên bầu trời.

Cô cũng muốn tiếp xúc một chút với xã hội, tìm hiểu một chút về nhân tình bên ngoài, càng muốn kết thêm bạn bè, để cuộc sống vô vị trở nên phong phú lên.

Cô càng không quen với việc luôn được người khác nuôi, cô muốn dùng hai bàn tay mình tự nuôi sống bản thân, càng hi vọng có thể độc lập, giống như những người con gái khác vậy.

“Anh tự Nguyên.” Cô lại gọi tiếng nữa, trong lòng rõ ràng có chuyện. Tư Nguyên quay đầu lại, âu yếm nhìn cô, “Thành Nhi, em có chuyện gì à?”

“Em…” Cô lưỡng lự một lúc rồi mới nói, “Em muốn đi làm.”

“Đừng vội, được không? Cơ thể emvẫn còn khá yếu, chưa thích hợp đi làm.” tự Nguyên luôn muốn bảo vệ cô như một bông hoa, không hề muốn cô ra ngoài làm việc.

“Nhưng anh nói rồi, chỉ cần em muốn, là có thể để em đi làm mà.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lập tức trở nên trắng bệch, hàng lông mi dài của cô bắt đầu rung rung, xem ra là sắp khóc đến nơi rồi.

“Thành Nhi à, cơ thể của em vẫn chưa hồi phục, bà nội qua đời, em đau buồn quá độ, bây giờ chưa thích hợp ra ngoài làm việc.”

“Nhưng một mình em ở nhà…buồn.” Cô cuối cùng cũng nói ra lời đáy lòng, nhưng lại không dám nhìn vào khuôn mặt tự Nguyên. tự Nguyên bây giờ chính là trời của cô, đất của cô, nếu như anh không đồng, thì cô không dám ra ngoài.

“Thế này đi, anh có thể dẫn em đến công ty anh xem, nếu em nhớ anh, bất cứ lúc nào cũng có thể đến công ty tìm anh, được không?” Cậu vuốt mái tóc mượt mà của cô, giọng nói nhẹ nhàng, như sợ rằng sẽ dọa cô vậy.

“Không được.” Cô vẫn lắc đầu, trên khuôn mặt nhỏ có chút không vui. “Em không muốn như vậy, em muốn ra ngoài tiếp xúc với người khác, em không muốn luôn luôn dựa vào anh nuôi dưỡng.”

Đang nói thì điện thoại của tự Nguyên vang lên, anh ấn nút nghe một cách thần thục. “Alo, chú Uy ạ, đã về chưa ạ? Cháu đợi chú lâu lắm rồi? Bao giờ cơ ạ? Vâng, cháu nhất định sẽ đến đúng giờ.”

“Chú Uy về rồi, chúng ta đi kiểm tra sức khỏe trước đã rồi mới nói đến chuyện đi làm được không?” Cậu vỗ về bàn tay nhỏ của cô, thương lượng.

“Kiểm tra sức khỏe? Tại sao phải kiểm tra ạ?”

“Em mắc bệnh tim bẩm sinh, mới dẫn đến cơ thể em suy nhược, anh muốn chữa khỏi cho em, sau đó, em có thể đi làm rồi.”

“Không cần!”

Thành Thành từ chối một cách bất ngờ, lần đầu tiên, cô phản đối ý kiến mà anh đưa ra.

“Tại sao? Sức khỏe không tốt, em đi làm sẽ rất nguy hiểm, anh không yên tâm được, nghe lời anh được không? Chú Uy là bác sĩ nổi tiếng quốc tế, y thuật của chú ấy rất cao, nhất định có thể chữa khỏi cho em.”

“Không thể.” Khuôn mặt nhỏ bé của cô sụp xuống, biểu cảm đáng thương vô cùng, khiến lòng tự Nguyên không nhẫn lại được.

“Em đã khám qua rất nhiều bác sĩ rồi, nhưng họ đều nói khả năng chữa khỏi không cao, lúc em còn ở trong bụng mẹ do chăm sóc không tốt, với ăn một số thứ không nên ăn, dẫn dến tim phát triển không đầy đủ, bác sĩ nói, bác sĩ nói…” Cô đớ ra ở đó, mãi lâu sau cũng không nói được ra.

Một lúc lâu sau, cảm xúc mới dần bình thường. “Nói rằng tim của em không thể khỏe được, em có thể sống lâu nhất đến năm 40 tuổi, lâu nhất lâu nhất, nếu không chú ý đến thực phẩm cuộc sống, thậm chí là không thể sống đước đến tuổi đấy.”

“Sẽ không đâu, anh sẽ không để em chết sớm như vậy, anh còn em ở bên cạnh anh cả đời nữa.” tự Nguyên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, không cho phép cô nghĩ đến những chuyện này nữa

“tự Nguyên à, em cũng muốn sống với anh đến năm 100 tuổi, bà nội chính vì nguyên nhân này nên mới dẫn em sống một mình, em đã từng nghe thấy bà gọi điện thoại mắng một người phụ nữ, nói là người đó hại em, em nghĩ, bà nhất định là đang mắng mẹ em. Thế nhưng, bà không muốn nói với em những chuyện liên quan đến bố mẹ em.

“Đừng lo lắng, đợi bệnh chữa khỏi rồi, chúng ta cùng nhau đi tìm bố mẹ em được không? Anh tin rằng, họ nhất định vẫn còn sống trên thế giới này, và đang đợi em trở về.”

Lời an ủi của tự Nguyên khiến cô yên tâm rất nhiều, cuối cùng cũng gật đầu. “Nhưng hi vọng lần này đừng thất vọng trở về nữa.”

Thất vọng biết bao lần rồi, cô đã không còn ôm hi vọng gì với bệnh tật của mình. Nhưng vì tự Nguyên, cô bắt buộc phải khiến bản thân mau chóng khỏe lên.

“Tim của cô ấy bẩm sinh đã thiếu hụt, cộng thêm sinh non, dinh dưỡng không có cách nào hấp thụ được một cách bình thường, nên cơ thế khá yếu, người bệnh như này nếu thực hiện phẫu thuật, sẽ có nguy hiểm nhất định.” Uy Vỹ Thiên cởi khẩu trang trên mặt ra, đối diện với tự Nguyên, nói một cách bình tĩnh.

Chú ấy đã từng từ một thanh niên điển trai quần áo là lượt biến thành người trung tuổi chín chắn chững chạc, dưới cằm có mọc râu ngắn.

“Tỉ lệ thành công cao bao nhiêu?” tự Nguyên mấp máy môi hỏi vấn đề cậu quan tâm nhất.

“Cái này….nói thật, không phải là rất cao, chưa đến 50%.” Đáp án của Uy Vỹ Thiên khiến tự Nguyên im lặng.

“Cháu tốt nhất nên hỏi cô ấy, tỉ lệ thành công này không cao lắm, để cô ấy quyết định vẫn tốt hơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.