Ngày cuối tuần.
Tạ Nghiêu Đình đi dự hôn lễ của bạn học Lý Kình. Ở tuổi này của anh, bạn đồng lứa phần lớn đã kết hôn lập gia đình, hoặc cũng có thêm miệng ăn rồi.
Màn hình to lớn phát , phối nhạc là một bài Hàn Quốc quen tai, vô cùng ngọt ngào.
Dưới đài ba năm người tụ cùng một chỗ uống trà ôn chuyện.
Giày Tây của Lý Kình đứng ở cửa ra vào tiếp khách.
Lâm Hoè đứng cạnh thùng rác hút thuốc, cứ như đang đợi anh, thấy anh liền kề vai sát cánh, không đợi anh mở miệng, Lý Kình cũng đi tới, nhíu mày thở dài, chẹp giọng. Dáng vẻ rất đắn đo.
Tạ Nghiêu Đình cười một cái: “Thế nào, cô dâu nửa đường bỏ cuộc, không chịu gả cho cậu à?”
Lý Kình muốn nói lại thôi, có người ở bên cạnh gọi anh ta. Anh ta khoát khoát tay: “Tớ đi chào hỏi trước, các cậu vào trước đi.”
Tạ Nghiêu Đình không hiểu: “Làm sao?”
Trong lời nói, hai người xuyên qua sảnh tiệc, đi vào hội trường hôn lễ.
Lâm Hoè nói: “Tự anh xem đi.”
Diệp Phục Linh nghiêng mặt, thấp giọng nói chuyện phiếm với người bên cạnh.
Cô ta mặc một chiếc áo sơ mi tay phồng màu hồng cánh sen, phối với quần ống loe, tóc dài ngang vai, cằm khẽ nâng lên, tư thế thanh cao.
Nhiều năm như vậy, coi như cô ta đã thay da đổi thịt. Trên đường sự nghiệp, đã đạt được ước muốn. Từ nước ngoài trở về, đi qua khoảng thời gian kết thúc tình yêu, vượt qua bước đệm phiêu bạt dài dằng dặc. Đại khái là vì nửa đời lục bình, đột nhiên cô ta vô cùng khát vọng yên ổn.
Đêm giao thừa, Diệp Phục Linh đáp ứng lời mời đi Thượng Hải xem bắn pháo hoa.
Sau khi bị leo cây, thế mới biết người tài chính giới tân quý mập mờ với cô ta hơn mấy tháng thì ra lại là người có vợ.
Ngày đó có sương mù, trên ghềnh bãi đếm không hết người. Pháo hoa nở rộ tạo ra vòng sáng, giống như phủ một lớp bụi, tiếng bịch bịch bịch bên tai, không biết mảnh vụn gì rơi xuống trên người, cô ta lùi lại, kém chút rớt xuống sông Hoàng Phổ.
Sau khi trở về, mất ngủ đến ba giờ sáng, trái tim lạnh lẽo kiên cường đã bị nứt, một mình khóc trong khách sạn.
Cô ta biết, mình sẽ không thể yêu thêm bất kỳ kẻ nào nữa.
Ánh mắt Diệp Phục Linh đưa tới. Cô ta nhìn thấy Tạ Nghiêu Đình.
Ký ức từ từ ùa về, như đã qua mấy đời.
Đáy lòng cô ta vô cùng chú ý mình xuất thân nghèo khó. Lúc trước, vì họ cô ta và nữ sĩ Diệp Dĩnh giống nhau, tên cũng là thuốc Đông y, từ đó thuận mắt bà ấy, mới được cơ hội giúp đỡ học tập.
Từ tầng dưới chót từng bước một đi đến bây giờ, cô ta đã nhận được rất nhiều, cũng mất đi càng nhiều.
Nếu như đây thật là cuộc sống cô ta muốn, tại sao luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.
MC hắng giọng một cái, máy móc bắt đầu hôn lễ, ánh đèn tối xuống, trong sân có các bạn nhỏ chạy tới chạy lui, âm nhạc vang lên, hò hét ầm ĩ quanh mình.
Tạ Nghiêu Đình đứng bên ngoài xem lễ. Nhìn nhau từ xa với Diệp Phục Linh.
Lâm Hoè đột nhiên hỏi: “Cô bé kia còn ở nhà anh không?”
Tạ Nghiêu Đình liếc anh một cái, nghiêm mặt nói: “Đã về nhà.”
“Nhìn tôi như thế là sao? Tôi có ý tốt, sợ anh để tâm vào chuyện vụn vặt, hãm trong mê cung ra không được.”
“Cô ấy còn nhỏ.”
Lâm Hòe xùy cười một tiếng: “Chờ cô bé học đại học, có tiểu thịt tươi đứng xếp hàng theo đuổi, nắm trên tay thời gian tan học, Chủ nhật cùng dạo phố xem phim, tham gia các hoạt động ngoại giao. Đến lúc đó, còn đến phiên anh à?”
Tạ Nghiêu Đình: “…”
Ăn xong. Bạn học cũ đã lâu không gặp tổ chức đi khách sạn ca hát, Tạ Nghiêu Đình mượn cớ từ chối. Anh không lái xe tới, trên bàn vòng qua không uống được vài ly rượu. Góc đường gió lùa gào thét mà qua, Tạ Nghiêu Đình đứng trên đường cái đón xe, gió lạnh sặc ở yết hầu, khí quản ho khan đến đau rát.
Một chiếc Jaguar trắng nhẹ nhàng kêu lên, dừng lại bên cạnh anh.
Tạ Nghiêu Đình nghiêng mặt qua, áo khoác vải ka-ki trên người theo gió đêm vù vù phiêu động.
“Cùng đi uống một chén.” Diệp Phục Linh mời.
Thiên Hà khu Giang Biên có cả một con đường phố toàn quán bar, không ồn ào, không có edm điện tử đinh tai nhức óc. Hiện trường có ca sĩ ăn mặc tùy ý ôm đàn ghi-ta, hát 《 Tuổi vị thành niên 》.
Giai điệu lạnh lùng.
Diệp Phục Linh ngồi trên ghế cao trước quầy bar, hơi vểnh mặt lên, cô ta buộc tóc tùy ý, lộ ra cái cổ trắng nõn thon dài, khóe miệng chứa ý cười, uống cạn một ly rượu, đẩy ly không qua: “Đến đây uống một chén.”
“Uống ít thôi.” Tạ Nghiêu Đình thấp giọng khuyên một câu.
Diệp Phục Linh cười một tiếng: “Anh không nhớ sao, tửu lượng của em rất tốt.”
Cô ta rút ra một điếu thuốc từ bao, battender đốt bật lửa, cô ta nghiêng người về phía trước, đốt xong để bên môi hít một hơi, xì gà kẹp giữa ngón tay. Làn khói lượn lờ, ánh đèn lưu động, bạn cũ cũng rất đẹp.
“Bị nghiện, không nhịn được… Anh không ngại chứ.”
Tạ Nghiêu Đình lắc đầu. Không nói thêm gì nữa, có chút không quan tâm.
Không lời nào để nói thì ôn chuyện không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Diệp Phục Linh nghe hát: “Lúc trước chúng ta đều thích thích Thôi Kiện và Đậu Duy.”
“Ừm, em còn từng đi xem hoà nhạc của anh ta.”
“Đúng vậy, anh ngại ồn ào, em tự đi. Thôi Kiện đứng trên đài, bịt mắt màu đỏ, hát 《 Hai bàn tay trắng 》, em vừa đi theo người hợp xướng hiện trường vừa khóc, không biết do anh không có ở đây mà khổ sở, hay là nguyên nhân khác. Cảnh tượng ấy cả đời này em cũng không quên được.”
Diệp Phục Linh nói: “Có lẽ là bởi vì hai bàn tay trắng, khi đó da mặt em thực sự dày. Bền lòng vững dạ viết thư tình ba năm gửi cho anh, lại theo đuổi anh một năm rưỡi. Nếu như không phải lần đó mẹ anh bị bệnh, có phải anh sẽ không có phản ứng với em?”
Năm đó Diệp Dĩnh mổ, nằm trên giường bệnh viện tĩnh dưỡng.
Diệp Phục Linh tan học về thường xuyên qua nói chuyện phiếm giải sầu cùng bà. Tạ Nghiêu Đình qua thấy mấy lần, cô ta một tay giơ bình truyền dịch, một tay vịn Diệp Dĩnh đi toilet. Ròng rã hơn nửa tháng, mỗi ngày đều như thế.
Tạ Nghiêu Đình mím môi, thấp giọng đáp: “Không phải.”
“Em còn nhớ, lúc đó, tay em cứ đến mùa đông, các đốt ngón tay sẽ lột da, mỗi lần đều sưng như màn thầu. Mẹ anh nhìn thấy, thoa cho em một loại rượu thuốc, nhiều năm như vậy, mùa đông ở Mỹ lạnh như thế, cũng không tái phát.”
Giọng điệu Tạ Nghiêu Đình trầm trầm: “Ừm, là một phương thuốc cổ truyền, rất hữu hiệu.”
Diệp Phục Linh đã hơi say rượu. Nghe giọng điệu anh bình thản ổn trọng, cười tự giễu.
Tạ Nghiêu Đình này, bất cứ lúc nào cũng là bộ dáng dịu dàng an tĩnh như thế, cẩn thận chặt chẽ, không khe hở có thể tìm ra. Cô ta đã từng cách anh gần như vây, lại cảm thấy xa như thế. Nếu như lúc trước không có nhiều ý định, có lẽ hôm nay đã có cuộc sống vợ chồng hoà hợp.
“Năm đó là em sai. Em vẫn cảm thấy phong cảnh đẹp nhất là thế giới bên ngoài, đến Mỹ mấy năm, vừa mới bắt đầu còn tốt, cảm giác mới mẻ nhất thời vĩnh viễn không bù được cuộc sống vụn vặt.”
“Chuyện quá khứ.”
Diệp Phục Linh tự mình hút thuốc: “Sau đó, em cảm thấy chỉ có tiền sẽ không phản bội mình. Nhưng không nghĩ tới, vứt bỏ bệnh viện, thì càng thêm trống không.”
Nụ cười của cô ta phù phiếm: “Là em tự làm tự chịu.”
“… Em say rồi.”
Nói xong, Tạ Nghiêu Đình ngửa đầu uống cạn rượu trong ly, vừa rút ra mấy tờ nhân dân tệ từ túi tiền để lên bàn, vừa đứng lên từ ghế cao: “Rất muộn rồi, trở về đi.”
Ngẩng đầu nhìn ra ngoài, bóng đêm cô quạnh ngoài cửa sổ, một mảnh hải đăng ấm áp.
Tạ Nghiêu Đình đỡ Diệp Phục Linh, đưa cô ta đến dưới lầu, mới nhận ra hai người ở rất gần, chỉ cách một con đường. Từ bãi đậu xe dưới đất đi lên, anh không quay đầu xe, dọc theo ven đường chậm rãi trở về.
Gió đêm quét qua, chếnh choáng còn sót lại xông lên đầu, huyệt thái dương nhảy thình thịch, trong dạ dày vừa lạnh vừa đau, giống như mưa đá, khó chịu không nói ra được.
Chín giờ rưỡi tối, quán ăn bên đường đã mở ra đồ nướng lộ thiên, trong không khí có hơi thở đầu hạ cuồn cuộn.
Tạ Nghiêu Đình theo bản năng lấy điện thoại di động ra, một cuộc gọi nhỡ, là của Trần Nhứ. Ký ức như mở nắp đồng hồ cát, khôi phục một chút xíu. Anh nắm tay gõ đầu mấy cái, phất tay đón xe bên đường. Nhiều chuyện phức tạp, anh không để ý đến dung lượng não có hạn.
Trong đó có mấy tin nhắn chưa đọc, Trần Nhứ gửi hai tin trong số ấy.
Tin thứ nhất: “Tôi không gọi được cho anh. Anh nói tối hôm nay rảnh, sẽ giúp tôi chuyển hành lý tới túc xá trường học, tôi có nên chờ anh không?”
Tin thứ hai cách hai giờ: “Tôi đã xem qua, cũng không có nhiều thứ. Tôi đã đóng gói chăn mền và gối vào rương đồ, mượn xe buýt mang tới trường học. Tôi tới tiết tự học buổi tối rồi, anh cứ lo chuyện của anh đi.”
Hình như cô sợ anh hiểu lầm, bên dưới còn có ba icon mặt cười nhe răng.
Người của công ty đòi nợ không yên tĩnh. Tới gần thi đại học, Trần Nhứ một mình trong nhà. Vừa không an toàn lại không tiện, cho nên chuyển vào ở kí túc xá trường. Cuối tuần này buổi chiều không có tiết, cô về thu dọn đồ đạc, lúc đầu hẹn xong Tạ Nghiêu Đình sẽ giúp cô chuyển hành lí.
Anh lại nhìn trước mắt, gọi điện thoại lập tức bắt máy.
“Alo —— ”
Đầu kia đúng lúc vang lên tiếng chuông tan học, hơi lộn xộn. Giọng Trần Nhứ xuyên thấu qua dòng điện từ, lộ ra trong trẻo: “Anh xong rồi à?”
Tạ Nghiêu Đình: “Tan học rồi sao?”
“Ừm.”
“Thật xin lỗi, tối nay tham gia hôn lễ, quên mất không còn một mảnh.”
Trần Nhứ: “Không sao. Tự tôi cũng có thể.”
Cổng trường trung học Bồi Gia. Tan lớp tự học tối, đám người hối hả.
Tạ Nghiêu Đình xuống xe đứng ở ven đường.
Giang Tư Mạc đẩy xe đạp, sóng vai cùng Trần Nhứ đi ra từ cửa trường. Trương Việt Tây từ phía sau xông lên ngồi sau xe cậu, bị đuổi xuống lại cười hì hì đẩy vai cậu, lớn tiếng hỏi: “Đi ăn khuya.”
Giang Tư Mạc lảo đảo, hí…iiiiii một tiếng, nói, cút đi.
Trần Nhứ ở một bên nhìn bọn họ cười khanh khách, cặp mắt sáng lấp lánh.
Đó chỉ thuộc về người tuổi trẻ, tuổi thanh xuân muốn làm gì thì làm.
Giang Tư Mạc xa xa thấy được Tạ Nghiêu Đình, như một làn khói chạy tới: “Chú út, sao chú lại tới đây?”
“Chú…”
Tạ Nghiêu Đình không phản bác được.
Anh từ trước đến nay lo liệu chuyện lớn, thế gian vạn vật, bao gồm một chữ cũng phải thuận theo tự nhiên. Anh không rõ mình có chỗ nào không phù hợp, đại khái là có cồn thúc đẩy, vậy mà anh lại như thằng nhóc mới ra đời, ngu đến mức không quan tâm, cứ việc Trần Nhứ bảo đảm đi bảo đảm lại đã sắp xếp xong, anh vẫn muốn tận mắt xác nhận mới bỏ qua.
Trần Nhứ bước đến, cũng không chủ động chào hỏi Tạ Nghiêu Đình, trên mặt có chút mất tự nhiên. Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Giang Tư Mạc bỗng nhiên cười, chủ động giải vây, nói: “Đã đến rồi, mời chúng cháu ăn khuya đi.”