Xe buýt dừng lại trước cửa chính quyền thị trấn.
Từ cao tốc xuống tới, một đường xóc nảy. Trần Nhứ xuống xe đứng tại chỗ quan sát bốn phía. Dù cô đã sớm chuẩn bị tâm lí, vẫn bị tình huống vùng núi nghèo khó vắng vẻ hiện thực trước mắt rung động, nửa ngày không nói nên lời.
Tràng cảnh giống như đột nhiên bị ấn xuống phím đen và trắng.
Vắng vẻ, lụi bại, hoang xa, tiêu điều… Những từ này để hình dung cũng không đủ.
Từ nhỏ đã sống ở vùng đô thị hoá, trong đầu Trần Nhứ tràn ngập chủ nghĩa kiều đoạn* Romantic mà nói, đối với từ ngữ sơn thôn này lý giải chỉ có thể bắt nguồn từ TV và Internet. Cô nhớ trong tin tức đã từng đưa tin “Thiên Thê thôn”, nhưng tin đồn và tận mắt nhìn thấy lại là hai chuyện khác nhau.
* mấy cái giai đoạn hay chiếu trong phim
Ánh mắt Trần Nhứ truy tìm Tạ Nghiêu Đình, anh đang nói chuyện với người tiếp đãi, kiểm kê đồ xong đâu vào đấy. Lại chỉ huy người chuyển dời sách vở văn phòng phẩm quyên tặng và dược phẩm phân loại lên xe bò ra thôn. Mặc dù im lặng, nhưng một khi mở miệng trong lời có ý sâu xa, giống như chỉ huy trời sinh.
Cứ như tâm ý tương thông, Tạ Nghiêu Đình cũng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau.
Anh như an ủi cười nhìn cô.
Giang Tư Mạc ôm bao ghi ta màu đen, đi đến bên người Trần Nhứ, chủ động hỏi: “Sợ rồi? Lần đầu tiên tới đều như vậy đấy.”
Trần Nhứ không lập tức lên tiếng, lại đang dùng im lặng che giấu kinh ngạc trong lòng.
Trương Việt Tây đi xa hơn nhìn chung quanh.
Cậu ngửa đầu nhìn một tòa nhà bằng đất trước mắt lung lay sắp đổ, lại nhìn bảng hiệu gỗ bên cạnh cũng lung lay mục nát, nuốt nước miếng một cái, khẽ nguyền rủa nói: “Móa, trước khi ra cửa tớ còn nói với mẹ, tớ đi chơi xuân ấy.”
Đội ngũ sửa chữa sơ, ăn đơn giản chút gì, ngay sau đó xuất phát.
Từ cửa chính phủ đến Điền gia trang, chỉ có duy nhất một đường núi chật hẹp.
Ý hạ dần sâu, con đường uốn lượn gập ghềnh, hai bên phủ kín cây quyết*, đứng ở chân núi xa xa trông qua, giống như đỉnh núi chất chứa rủ xuống tơ lụa màu xanh lá. Giữa sườn núi tung bay mấy làn khói bếp lờ mờ màu xám trắng, là vị trí của thôn.
*còn gọi là cây dương xỉ.
Trần Nhứ cõng hai túi vải, bên trong chứa hành lý đơn giản.
Tạ Nghiêu Đình vốn ở cuối đội ngũ, anh dần dần tăng tốc bước chân, đuổi theo sóng vai cùng Trần Nhứ.
“Có mệt không? Từ nơi này đi qua khoảng ba tiếng, mà đều là đường dốc rất dốc.”
Cô lắc đầu: “Không mệt.”
Tạ Nghiêu Đình nhẹ nhàng vỗ bờ vai cô,, lấy đó làm cổ vũ.
Cô ngửa mặt lên nhìn anh, ngây thơ theo bản năng đặt câu hỏi: “Sao chính phủ không chuyển dời Điền gia trang xuống dưới?”
Tạ Nghiêu Đình trầm mặc một lát, nghiêm túc giải thích nói: “Từ trên núi xuống dưới núi, nói rất dễ dàng, nhưng thực tế là công việc quá lớn. Nhất là giáo dục, phương diện tài nguyên thiếu thốn, chỉ dựa vào chính phủ, rất khó làm được.”
Trần Nhứ vâng một tiếng, gật đầu, rất tán thành. Cô cảm thấy mình nhắc vấn đề này có chút nông cạn.
Tạ Nghiêu Đình thở dài, vịn đầu gối nghỉ chốc lát tại nguyên chỗ, giọng điệu nhẹ nhàng: “… Mặt khác, từ tư duy người Trung Quốc truyền thống đến xem, một phương diện là lá rụng về cội, cố thổ khó rời. Còn có một phương diện khác… Rừng thiêng nước độc ra điêu dân, trên kinh tế học có hiện tượng đi nhờ xe, khối người chờ quốc gia cứu tế mà không chủ động làm việc.”
Núi non trùng điệp núi xa bị sương mù bao phủ, đông đúc tán cây rung động trong gió, run rẩy lắc lư. Ánh mắt Tạ Nghiêu Đình giật mình lo lắng trông qua. Nhất thời không nói chuyện.
Trong lòng Trần Nhứ không hiểu nặng nề mấy phần, lại hỏi: “Lần đầu anh đến đây, có cảm giác gì?”
Bước chân Tạ Nghiêu Đình không ngừng, hời hợt nói đùa: “So với cảm giác bây giờ của cô không khác lắm.”
Trần Nhứ thở dài: “Nói thật, tôi… Có chút khủng hoảng.”
Anh nghiêng mặt nhìn cô, nhẹ cười khẽ: “Nghiêm trọng như vậy.”
Trần Nhứ: “… Trước kia tôi cảm thấy, tôi là người bi thảm nhất trên thế giới này. Đến đây rồi, đột nhiên phát hiện trên thế giới mỗi người có rất nhiều góc độ, còn có người ngay cả ấm no tối thiểu nhất cũng không đạt được.”
Cô cong môi, tự cười nhạo nói: “Sau này, dù mất đi lý do, cũng không thể tiếp tục già mồm thôi miên bản thân.”
Mắt Tạ Nghiêu Đình nhìn Trần Nhứ thoải mái, nhẹ nhàng nhíu mày. Khóe mắt anh có ý cười xốc nổi, trong giọng nói mang theo mâu thuẫn và nhẹ sầu không biết: “Thêm nhiều kinh nghiệm… Có chỗ tốt cho cô đấy. Thừa dịp còn trẻ, nên đi nơi xa nhìn thế giới bên ngoài.”
Giọng anh thật thấp.
Dư âm không ngừng quanh quẩn tại trái tim Trần Nhứ, như có thực thể, mùi bùn đất ẩm ướt đặc biệt nơi vùng núi va chạm trong không khí, ma sát, sau đó mới tiêu tán theo gió, bay tới chỗ rất xa.
Sáu năm trước, một cặp vợ chồng từ chức từ Thượng Hải đến Điền gia trang dạy tiểu học, từ đó, không rời đi.
Lớp tiểu học của thôn có không đến bốn mươi học sinh, đã có hoàn chỉnh sáu lớp, ngoại trừ chương trình học cơ sở ra còn có khoá âm nhạc. Bọn họ để ý trong giáo dục, cho rằng nghệ thuật là hạt giống cơ sở thẩm mỹ, âm nhạc có thể khiến tâm hồn bọn nhỏ non nớt chắp cánh.
Các học sinh đã nhận được tin tức, đều chạy đến bãi tập xếp hàng.
Bọn họ tuổi còn nhỏ, lớn nhất mới mười hai tuổi. Mặc dù ánh mắt trẻ con sáng lấp lánh, nhưng rất nhiều đều gầy như que củi, rõ ràng dinh dưỡng không đầy đủ. Làn da ngăm đen, trên người mặc quần áo bẩn thỉu. Có mấy đứa trẻ trên chân còn mang giày quân đội cổ xưa màu xanh, cao su phía trước và vải bị mài rách, lộ ra đầu ngón chân.
Nhìn ra được, điều kiện nơi này quả thực rất gian khổ.
Đứa bé dẫn đầu nhìn thấy Giang Tư Mạc, cười xông lại, cao giọng hô câu: “Anh Giang!”
Giang Tư Mạc ôm cậu bé, lắc lắc tại chỗ, sau đó buông cậu xuống, vạch chiều cao chênh lệch trên người mình, cười nói: “Cao hơn, cũng mập hơn rồi. À còn… Thành tích học tập nâng cao không?”
Từ Thương Hoa từ phòng học đi tới, cười nói: ” Lần này thành tích Tiểu Mãn thi rất không tệ, toán học và tiếng Anh đều max điểm.”
Tiểu Mãn quay đầu, cùng các học sinh hô to: “Thầy Từ.”
Tạ Nghiêu Đình bắt tay ông, vai trái đụng vai phải, nhẹ nhàng ôm, nhiệt tình chào hỏi. Anh băn khoăn bốn phía, khoát tay ra hiệu Trần Nhứ tới.
Trần Nhứ vội vàng chạy tới, chủ động tự giới thiệu: “Thầy Từ, em tên Trần Nhứ.”
Lâm Hoè phạm vào nghiện thuốc, đứng một bên, giữa ngón tay kẹp nửa điếu thuốc, cười một mặt ý tứ sâu xa.
Từ Thương Hoa đưa tay nâng trán, bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Hả, em chính là cô bé…trong truyền thuyết. Nghiêu Đình lớn tuổi, tính tình cũng ngang bướng, bình thường em phải khoan dung cậu ấy thế nào.”
Tạ Nghiêu Đình có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nhíu mày nhắc nhở ông: “… Làm gương sáng cho người khác.”
Trần Nhứ: ” Tính tình anh ấy rất tốt.”
Một đám người lập tức không nhịn được cười.
Trên đường lo sợ nghi ngờ và mờ mịt dần dần bị mới lạ thay thế. Trong phòng học có một cây đàn Piano điện tử, là Chương Vân vợ Từ Thương Hoa năm đó quyết định để lại đây khi đến đây dạy học, mặc dù phí hết sức chín trâu hai hổ mới đem lên núi được, lại vì bọn nhỏ âm nhạc vỡ lòng mở ra một cánh cửa.
Trần Nhứ nhất thời phấn chấn, ngồi trước đàn điện tử điều khiển ma thuật như phù thuỷ, gảy một đoạn Liszt.
Mắt Chương Vân sáng lên, không che giấu chút nào có ý xem cô là tri kỉ.
Sau đó, Trần Nhứ nhớ lại khi còn bé mình học nhạc thiếu nhi, đánh bài 《 Mặt trời 》, chào hỏi mọi người nói: “Đến đây, chúng ta cùng hát nào.”
Chương Vân cười nói: ” Chúng tôi không hát bài này.”
“Thế thì hát bài gì?”
Bọn nhỏ trăm miệng một lời yêu cầu: “Hát bài 《 Tiểu Bình Quả 》 đi.”
Trần Nhứ sợ ngây người, há to mồm: “Hả.”
Giang Tư Mạc lại gần, bắt đầu đánh cây ghi ta cậu mang tới, khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên, bọn nhỏ vỗ tay phụ họa, vừa hát vừa nhảy, tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Trương Việt Tây mở ipad ra bên người, dạy bọn nhỏ chơi Plants vs Zombie, tất cả mọi người chơi khí thế ngất trời.
Cơm tối định ăn nhà bí thư chi bộ thôn. Từ trường học đi qua còn một đoạn, thời tiết trên núi hay thay đổi, mây mưa thổi qua, đột nhiên rơi xuống một trận mưa rào có sấm chớp.
Cả đoàn người đều không đem dù.
Trần Nhứ để tay lên tầm mắt che mưa, một đường chạy chậm đạp đầy bùn đất trên đường hẹp quanh co, cuối cùng đã đến nhà bí thư chi bộ thôn, toàn thân đều ướt sũng. Những người khác đi vào tìm nơi thay quần áo. Cô đứng trong nhà chính, mở ba lô bên người lấy quần áo, vừa khó xử vừa thất bại.
Cô không có kinh nghiệm sống bên ngoài, ba lô vải không thể chống nước, đi qua mưa to, từ bên ngoài đến bên trong, đều ướt đẫm.
Tạ Nghiêu Đình đi tới, đưa khăn lông khô cho cô: “Nhanh lau khô tóc, cảm mới vừa hết đấy.”
“Ừm.”
Trần Nhứ nhận lấy, nắm chặt lọn tóc, nhanh chóng chà mấy lần, như lười nên dừng lại, cà lơ phất phơ khoác lên cổ.
Tạ Nghiêu Đình bất đắc dĩ lắc đầu, anh đưa tay lấy khăn trên cổ cô, sau đó nhẹ nhàng bọc đầu cô lại, nhẹ nhàng xoa nắn, cuối cùng thay cô lau mái tóc dài.
Trần Nhứ đạt được cười khanh khách ra tiếng: “… Cám ơn.”
Anh dò xét cô từ trên xuống dưới, giọng trầm thấp, hỏi: “… Sao không thay quần áo.”
Trên người Trần Nhứ chỉ mặc áo màu trắng đã thống nhất mặt trước đó, tính chất vải vóc thưa thớt, thêm nữa bị nước mưa xối ẩm ướt, giờ phút này đắp lên người, phác hoạ rất rõ ràng hình dáng đường cong thân thể thiếu nữ, ngay cả nội y cũng như ẩn như hiện.
Lúc này cô mới phản ứng được, vội vàng theo bản năng giơ hai tay che lại. Nhỏ giọng đáp: “… Quần áo mang theo đã bị ướt.”
Vốn là không khí không tầm thường, bởi vì động tác cô ám chỉ mà càng thêm mập mờ.
“Có lạnh không?”
Trần Nhứ nói: “Không sao, tôi không lạnh, quần áo ướt rất nhanh sẽ khô.”
Trong chốc lát, Tạ Nghiêu Đình cởi áo khoác trên người mình ra, khoác trên người cô, cau mày nói: “Cô cứ mặc tạm đã. Nơi này đều dùng củi đốt lò, một hồi cô cầm quần áo đi hông khô nha.”
Trần Nhứ nhìn bộ dáng anh nghiêm túc, đưa tay nhấn mi tâm nhíu lại, cười nói: “Anh đừng giận mà.”
Tạ Nghiêu Đình bắt lấy ngón tay cô không thành thật, giữ trong lòng bàn tay, thở ra bé đến không thể nghe thấy.
Trần Nhứ cười rộ lên, nâng tay còn lại chủ động nắm.
Khoảng cách giữa bọn họ trở nên vô cùng gần, cầm tay đứng đối mặt nhau, đứng trước cánh cửa nhà chính.
Trong thôn xóm tiêu điều cổ xưa này, hiện tại chỉ có yên tĩnh đơn điệu, yên lặng đến có thể nghe được nhịp tim lẫn nhau. Ánh chiều tà le lói, bên ngoài là màn mưa dầy đặc, ở gần có ba ngọn đèn, núi xanh xa xa ẩn vào bầu trời.