Editor: Đào Sindy
Lại một mùa xuân đến.
Quý tốt nghiệp.
Trần Nhứ ngồi trước bàn dưới giường trong kí túc xá, nhìn chằm chằm màn ảnh máy vi tính, lại đọc sơ lược lý lịch từ đầu tới đuôi một lần.
Quách Hương Hương định báo danh công chức tỉnh lị thành phố tại quê, thành tích phỏng vấn đã có, kết quả không như ý muốn. Cô ấy không phải quá để ý, định toàn lực chuẩn bị đề cương luận văn trước, năm sau tìm cơ hội tái chiến. Ngoài ra còn hai bạn cùng phòng, một được cử đi học nghiên cứu sinh khoa học tự nhiên tại đại học Hoa Nam, một người khác lúc đi học bán hàng qua mạng từ kiêm chức biến thành toàn chức.
Gặp nhau một hồi, mắt thấy đã muốn đường ai nấy đi.
Trần Nhứ tìm việc không quá thuận lợi.
Quả thật, thành tích của cô không tệ, nhưng trình độ khoa chính quy của cô thành gông cùm xiềng xích. Trong nước được xếp hạng cỡ lớn là thiết kế kiến trúc Sở Sự Vụ hoặc là viện nghiên cứu, thông báo tuyển dụng cương vị thực tập sinh phần lớn đều là tốt nghiệp thạc sĩ trở lên. Cộng thêm cô vẫn đang do dự đung đưa không ngừng giữa Sơn thành và Giang Thành, lựa chọn thì càng ít.
Dựa theo ý của cô, cô vốn không muốn quay về nơi đau lòng kia, thế nhưng lần này ra quyết định thì thật sự phải định cư ở Sơn thành rồi. Cha mẹ Tạ Nghiêu Đình lớn tuổi, dần dần cần người chăm sóc, cô không thể ích kỷ như thế. Hai người ở cùng nhau, nếu như nhất định phải có người thỏa hiệp, cô càng ngày càng hi vọng có đủ khả năng, người kia sẽ là mình.
Lúc đầu, dựa theo xếp hạng tổng hợp chuyên ngành của cô, bảo đảm cô có tên trong đó.
Bây giờ nghĩ đến mấy tháng trước, sau khi cô do dự bàng hoàng, cuối cùng vẫn vứt bài bảo vệ nghiên cứu sinh vào máy hủy giấy, sau khi giải thích với giảng viên từ lầu hành chính đi ra, vừa lúc ánh nắng nghiêng nghiêng, cô cứ như lần đầu tiên quyết định phản nghịch trong đời cực kỳ sảng khoái.
Nhìn lại hiện tại, trong hộp thư lẻ loi trơ trọi mấy phong cao với không tới, thấp lại không xong, hai lần so sánh, thật sự là răng cũng chua theo.
“Tít —— ”
Giang Tư Mạc gọi video tới, màn hình điện thoại hiển thị Ma Vương cool.Cậu được học ngành công nghệ thông tin như ý nguyên tại MIT. Ước mơ sáng chế phát minh tăng cao, cứ một thời gian sẽ làm một số đồ vật nhỏ công nghệ đen*.
*Công nghệ đen là công nghệ hoặc sản phẩm vượt qua trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại.
Trần Nhứ kết nối.
Trong màn ảnh không có người, phòng thí nghiệm rộng lớn, một người máy màu da cam hình cầu tròn bằng kim loại trên mặt đất đập vào mi mắt. Tích tích hai tiếng, ở trên màn ảnh bắn ra ánh huỳnh quang màu lam, từng hàng số liệu xẹt xẹt chạy ra, phân tích vắn tắt biểu hiện trên mặt liên quan tới Trần Nhứ.
Trần Nhứ đã sớm tập mãi thành thói quen, cười chào hỏi với vật với phẩm bất minh kia: “Này, bạn mới, chào cậu.”
Lời Giang Tư Mạc thuyết minh cách sóng điện thoại truyền đến rõ ràng: “Đến, long trọng giới thiệu một chút bạn gái e mới của tớ, cậu cũng có thể gọi cô ấy là Tiểu Quýt.”
Trần Nhứ cười đến không dừng được, giả bộ ngạc nhiên nói: “Cậu lại có bạn gái mới à, lần này dự định kết giao bao lâu?” d%đ+l:q8đ
Cậu lắm lời líu lo không ngừng giới thiệu sản phẩm: “Cậu chớ xem thường Tiểu Quýt của tớ, trí tuệ nhân tạo đầu tiên dùng trong cuộc sống hàng ngày, cô ấy hiện tại là một ngôi sao mới nổi. Đợi đến lúc cậu cần xử lí hôn lễ, nói không chừng cô ấy có thể tiến hóa đến độ đứng trước sảnh nhận lì xì. Trực tiếp quét hình ảnh hình người, tương ứng với từng người, rồi mới vận chuyển số liệu, đóng dấu danh mục quà tặng, nhiều chức năng thuận tiện mau lẹ. Nói đến đây, hai người định thời gian nói sớm cho tớ biết, tớ sớm đặt trước vé máy bay.”
Trần Nhứ thở dài: “Tớ còn đang vội tìm việc làm đây, đề cương luận văn sửa đến bài thứ ba rồi, sứt đầu mẻ trán.”
“Không học nghiên cứu sinh sao? Trước đó không phải nói đảm bảo có tên trong danh sách mà.”
“Trường đó không phù hợp. Mà lại, tớ không muốn lại giày vò mấy năm. Cân nhắc liên tục, vẫn nên từ bỏ.”
Giang Tư Mạc chậc chậc hai tiếng: “Ý của chú nhỏ sao?”
Trần Nhứ khẽ giật mình: “Anh ấy vốn không biết chuyện bảo vệ nghiên cứu này.”
Lần này đến phiên bên kia trợn mắt hốc mồm.
Ngừng tạm, Trần Nhứ lại nói : “Lúc cậu và anh ta nói chuyện chú ý chút, đừng nói lỡ miệng. Tính cách của anh ấy cậu cũng biết, tớ không muốn anh ấy cảm thấy tớ thua thiệt gì đó. Chuyện này hoàn toàn là cá nhân tớ quyết định.”
Giang Tư Mạc gật đầu, giơ lên thủ thế thành giao.
Sơn thành mùa xuân, nhiều mưa.
Cây nhãn bên đường mới mọc chồi non. Cả thành thị ban đêm, đắm chìm trong giấc mộng mê say nhiều màu.
Khoảng thời gian trước, Tạ Nghiêu Đình tham gia giao lưu Trung thảo dược quốc tế, mới từ Anh về. Máy bay đáp đất, liền hẹn Trần Nhứ ăn cơm chiều. Tắc xi chạy đến đường Tân Giang, anh đang đứng dưới hiên trước nhà hàng đợi cô.
Mưa rơi không lớn, tiếng xào xạc như tiếng lá thông ma sát.
Dù khoảng cách chỉ là mấy bước, anh vẫn đón.
Anh không bung dù, mặc trên người một cái áo khoác kaki nhàn nhã, cánh tay dài vòng qua cổ cô, nhẹ nhàng đè vai Trần Nhứ, kéo cô vào nhà hàng.
Vị trí gần cửa sổ Lâm Giang, đúng lúc thủy triều, nước sông chảy xiết. Khói nhẹ mưa phùn bờ sông ảm đạm, toàn thế giới ùn ùn hơi nước.
Trần Nhứ chợt có ý nghĩ gọi một chai rượu sâm banh, ly thủy chạm vào nhau. Trong sảnh tuần tự phát nhạc giao hưởng, âm thanh rất nhẹ, càng lộ ra yên tĩnh quanh mình.
Cô giơ ly lên cụng vào ly anh: “Hoan nghênh trở về.”
Tạ Nghiêu Đình nhìn cô nuông chiều, hỏi : “Có chuyện gì vui sao?”
Cô một tay nâng hàm, giọng nhẹ nũng nịu: “Liên quan tới công việc. Hôm nay em nhận được hai offer, một là Sở Sự Vụ em thích từ lâu. Một ở Giang Bắc, còn có một ở … Tại khu Thiên Hà Giang Thành.”
Tạ Nghiêu Đình chuyển cái ly trong tay, mỉm cười, không nhanh không chậm nói : “Em trưởng thành rồi, chủ kiến cũng lớn. Ngay cả chuyện từ bỏ bảo vệ nghiên cứu sinh cũng tự mình quyết định, chuyện công việc đại khái anh cũng không có quyền hỏi tới.”
Trần Nhứ sửng sốt một chút: “Làm sao anh…”
Cô áo não nói: “Em biết mà, Giang Tư Mạc không đáng tin cậy.”
Anh nhàn nhạt giải thích: “Không liên quan đến Mạc Mạc. Lúc em điền thời khóa biểu trên máy tính của anh, anh trong lúc vô tình thấy.”
Cô không có tìm anh thương lượng, thì đại biểu cô không muốn anh biết. Anh đành phải gọi điện thoại tới phòng giáo vụ của trường hỏi rõ ràng tình huống lúc đó, mới biết được là cô chủ động buông tha cơ hội này.
Ở trước mặt anh, Trần Nhứ quen đắn đo rồi.
Cô chắp tay trước ngực, chống trên trán, tư thế xin khoan dung: “Em sai rồi. Em không nên tự mình định đoạt, anh đừng nóng giận.”
Tạ Nghiêu Đình vốn không định tính sổ, chỉ nhẹ nhàng thở dài ra một hơi, giọng thật thấp: “Anh không tức giận.”
“Chuyện công việc, anh thay em chọn đi.”
“Quyền quyết định trong tay em.”
Cô thở dài: “Em có rất nhiều lo lắng.”
Tạ Nghiêu Đình nuốt xuống miếng salad cuối cùng, vung khăn tay nhẹ nhàng lau miệng, mắt nhìn thẳng vào cô: “Anh chỉ có một câu. Em ở đâu thì anh sẽ ở đó.”
Trong lòng Trần Nhứ đột nhiên dâng lên hăng hái vô tận. d$đ_l&q!đ
Cô nhìn anh, nói : “Chúng ta kết hôn đi.”
Tạ Nghiêu Đình bị cô đột nhiên bẻ lái làm giật mình: “Sao thế… Đột nhiên nói chuyện này?”
“Anh không đồng ý à?”
Anh lắc đầu, dịu dàng trả lời cô: “Anh còn chưa kịp chuẩn bị nhẫn cầu hôn và hoa tươi.”
Trần Nhứ cười thần bí, vỗ tay với người phục vụ phía sau. Xe kim loại được đẩy lại, hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu, mùi thơm và rượu sâm banh chính là hơi thở ngọt ngào dung hòa vào nhau, thói đời làm cho người ta hiểu ra nhiều thứ, bên cạnh có hộp tơ nhung, một chiếc nhẫn bạch kim lẳng lặng nằm bên trong, mang theo cảm giác trang trọng hứa hẹn và nghi thức.
Trên mặt Tạ Nghiêu Đình có sự vui mừng kinh ngạc không cách nào che giấu.
Anh cười lặng lẽ, tất cả trước mắt đều khiến người ta cảm động, trong lúc nhất thời không nói ra lời.
Tay cô nắm chặt khăn ăn anh đang vắt, ánh mắt mỉm cười, mắt không chuyển nhìn lấy: “Anh đồng ý không?”
Yên lặng một lát.
“Anh đồng ý.” Anh cười nói.
Tháng năm.
Tạ Nghiêu Đình và Trần Nhứ dắt tay trở lại Giang Thành.
Bọn họ cầm hộ khẩu đến cục dân chính đóng dấu, đi một chuyến đến nghĩa trang ngoại ô thăm hỏi Đinh Tĩnh Nghi. Bốn mùa lưu chuyển, vạn vật sinh trưởng, tất cả đều có hy vọng sống tốt. Trần Nhứ khuỵu chân, đặt cây mã đề màu trắng thuần trước mộ bia, đứng lên sóng vai cùng Tạ Nghiêu Đình: “Mẹ, con dẫn anh ấy đến thăm mẹ đây.”
Tạ Nghiêu Đình nắm tay cô: “… Con sẽ chăm sóc Tiểu Nhứ thật tốt.”
Trần Nhứ nhìn ảnh đen trắng nho nhỏ trên tấm bia, nói : “Mẹ ở trên trời nhìn xuống, chúng con nhất định sẽ thật hạnh phúc.”
Đường núi uốn lượn. Nấc thang của nghĩa trang rất dài, thông hướng dưới núi đời người hỗn loạn.
Trần Nhứ kéo tay anh, bước từng nấc thang đi xuống.
Tạ Nghiêu Đình đi theo sau: “Tiểu Nhứ?”
Nghĩa trang là nơi rất dễ khiến người ta có cảm giác chia xa, nhịn không được muốn suy nghĩ chuyện sống chết đã vắt ngang lịch sử nhân loại mấy ngàn năm, nhưng mãi vẫn không giải được. Anh đột nhiên nhớ tới lúc dán câu đối năm ngoái, cô thề son sắt nói muốn sống cùng chăn chết chung huyệt với anh.
Cô ngửa mặt lên nhìn anh, nhẹ giọng đáp: “Hửm?” d=đ@l^q!đ
Lòng bàn tay của anh nắm chặt tay cô, khẽ nói với cô: “Anh lớn tuổi hơn em rất nhiều, đã định trước tuổi thọ tương lai không bình đẳng. Đồng ý với anh, nếu quả thật có một ngày, anh rời bỏ em thì hãy sống cho tốt. Ở điểm cuối cuộc đời, anh sẽ chờ em.”
Trần Nhứ không lên tiếng, càng không trả lời có hay không. Cô ôm anh một lúc lâu.
Tháng bảy.
Trần Nhứ chính thức nhận chức vụ kiến trúc Sở Sự Vụ khu Thiên Hà Giang Thành, trở thành lính mới phù hợp với tên. Trong giờ làm việc mỗi ngày luôn chần chừ trăn trở, hãm sâu cầu núi sẽ biển, ứng phó các loại quan hệ và tình huống chưa quen thuộc phát sinh. Tạ Nghiêu Đình đồng ý lời mời làm giảng viên tại viện y học đại học Giang Thành, một tuần ba ngày đến bệnh viện thành phố ngồi xem bệnh, bình thường nhàn hạ, phần lớn thời gian đều ở Nhân Đường bào chế thuốc bắc.
Cuộc sống đúng lúc quay về quỹ đạo cân bằng.
Hôm nay Tạ Nghiêu Đình không có việc, dừng xe cùng mấy người tại ven đường quảng trường trên đường Tân Giang trong chốc lát. Cô chỉnh đốn sẵn sàng, từ cửa kính Sở Sự Vụ đèn đuốc sáng trưng bước ra.
Tiếng suối tuôn róc rách ở trung tâm, nước sông Trường Hà chảy cuồn cuộn.
Anh nhìn thấy cô, mở cửa xe từ vị trí lái, rất có kiên nhẫn đợi trên đường cái, đuôi lông mày khóe mắt đều là ý cười bình yên dịu nhẹ. Cô liếc mắt, nhận ra bóng dáng quen thuộc trước mặt, không tự chủ được cười rộ lên, cũng mặc kệ đồ công sở và giày cao gót trói buộc trên người, chạy về phía anh.
Quen biết nhiều năm, bình thường anh hay ủi đồ như nắm được cách thức thần kỳ, vẫn nguyên vẹn đầy đủ khiến cô bất ngờ. Anh thậm chí không cần làm chuyện gì, bản thân anh tồn tại, có thể dễ như trở bàn tay dẹp yên tất cả trạng thái tiêu cực và mỏi mệt không chịu nổi trong công việc của cô.
Mây ngũ sắc và ranh giới màn đêm dây dưa không dứt trên nền đô thị, uốn lượn thành biển.
Bọn họ đứng trong biển đèn mà ôm hôn.
Hơi thở của anh lướt qua má và môi cô, dịu dàng như cơn gió nam phớt qua một bông hoa hồng.
— — HOÀN CHÍNH VĂN—- ——-