“Sinh con cho tôi, tôi sẽ không ép em nữa.”
“Anh đừng có quá đáng ! Kỳ Hạo Dương, tôi sẽ không làm vậy !”
Nếu như cả hai có con, nó nhất định sẽ là thứ trói buộc cô lại với Kỳ Hạo Dương, anh sẽ bao biện rằng con anh không thể không có mẹ, bằng mọi cách giữ cô ở lại bên mình một cách hợp tình hợp lý.
“Tôi không hề, em có ba lựa chọn, em nói đi, em chọn cái nào ?”
Phong Hàn Linh siết chặt bàn tay lại, trong lòng bỗng trở nên rối bời. Bất kì sự lựa chọn nào cũng ép buộc cô về bên Kỳ Hạo Dương, vậy nên chọn cũng như không, dường như… cô đã định sẵn là phải ở cạnh anh suốt đời vậy.
“Được, kết hôn đi.”
Gương mặt Kỳ Hạo Dương nhanh chóng trở nên ôn hoà, cách anh xoa đầu cô thậm chí còn mang thêm sự dịu dàng, cưng chiều vô đối. Nhìn cô ngoan ngoãn như vậy, tâm trạng anh thoải mái hơn rất nhiều. Hiện giờ hai người sẽ kết hôn, có thêm sự ràng buộc của pháp luật, anh còn muốn xem cô chạy đi đâu được nữa.
Kỳ Hạo Dương ngay sau đó liền đưa cô đi vào làm thủ tục. Khi người làm muốn xem giấy tờ của hai người, Phong Hàn Linh mới chợt nhớ ra là toàn bộ giấy tờ đều do cha mẹ cô giữ, Kỳ Hạo Dương rốt cục lấy chúng từ đâu ra chứ ?
“Tại sao anh lại có sổ hộ khẩu của tôi ?”
“Em không cần biết nhiều.”
Không lâu sau, mọi thủ tục được hoàn tất, nhìn giấy chứng nhận kết hôn đang trong tay Kỳ Hạo Dương, Phong Hàn Linh không khỏi cảm thấy chua xót. Cô hiện giờ đã là vợ của người đàn ông hoàng kim mà mọi người mơ ước rồi, nhưng đâu có hạnh phúc thật sự.
Phải đến khi nào cô mới thoát khỏi sự kìm hãm của anh đây ?
Tới nhà họ Kỳ, Phong Hàn Linh bày ra bộ dạng mệt mỏi của mình, nhanh chóng trở về phòng nghỉ, Kỳ Hạo Dương cũng vì thế mà đi theo cô, sợ rằng cô lại làm loạn.
Vừa chợp mắt không lâu, bỗng nhiên Phong Hàn Linh cảm thấy giường lún xuống ít nhiều, hơi thở nóng rực vẫn còn phảng phất bên tai cô, dường như có bàn tay của ai đó đang cố tháo từng cúc áo trước ngực cô ra.
“Anh…”
“Hôm nay là tân hôn của chúng ta, em đừng quên, hiện giờ em đã là vợ tôi.”
Gương mặt Phong Hàn Linh biến sắc, cô vốn định phản kháng trước từng hành động ghê tởm của anh, nhưng khi nghĩ đến cô đã đem bản thân bán cho anh, đôi tay của cô lại buông thõng xuống. Dường như, cô đã buông thả chính mình.
Giờ khắc này, thân thể của cô đã không còn là của cô nữa, nó hoàn toàn thuộc về người đàn ông đang nắm chủ quyền kia.
…
Sau lần hoan ái đó, Kỳ Hạo Dương ngay lập tức rời đi bởi cả một đống việc đang đổ ập xuống đầu anh, không quản không được, Phong Hàn Linh cũng nhân cơ hội, cô nhanh chóng tìm lọ thuốc tránh thai cô đã giấu trong tủ.
Sau khi uống xong, cô mới có cảm giác an toàn.
Kỳ Hạo Dương vốn không phát hiện ra bởi cô dùng lọ vitamin để đựng thuốc, hơn nữa một nửa số thuốc trong đó là vitamin thật, cô đã đánh dấu chúng để khi tìm sẽ không bị nhầm lẫn. Đương nhiên, đây cũng như là trò may rủi thôi, bởi khi đem đi kiểm tra, cô đâu biết được viên nào sẽ được lấy ra để thử nghiệm.
Một năm cứ thế mà trôi qua một cách tẻ nhạt, dạo gần đây Phong Hàn Linh bị thiếu máu rất nhiều, cô vốn không muốn kinh động đến mọi người, nhưng cuối cùng cũng không giấu nổi bởi số lần cô ngất đi ngày càng tăng.
“Thiếu phu nhân, cô mang thai rồi.”