” Hoàng thượng, hiện tại vẫn không chẩn đoán được Thuần Quý nhân là đang mắc phải chứng bệnh gì? ” – Thái y quỳ trước mặt Sở Định Long, trên trán là một tầng mồ hôi ướt đẫm. Người trên long tọa càng lúc càng tỏa ra nộ khí, khiến cho người trong Ngọc Bích Cung ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
” Vô dụng!” – Từ miệng hắn phun ra hai chữ, khiến kẻ quỳ bên dưới run rẩy sợ hãi. Tương Tịch ngồi bên cạnh cũng không dám nhiều lời, chỉ nhẹ nhàng khuyên hắn:” Hoàng thượng, bảo trọng long thể!”
Từ bên trong truyền ra âm thanh rên rỉ đau đớn của Thuần Dung. Từng đợt từng đợt, khiến người khác cũng cảm giác ớn lạnh. Một lát sau, cung nữ cận thân của nàng ta vội vã chạy ra, sắc mặt tái đi:” Hoàng thượng, tiểu chủ ngất xỉu rồi! ”
Sở Định Long ngồi trên long tọa nghe vậy, trán cũng nổi gân xanh, không thương tiếc đạp tên thái y dưới đất:” Kẻ vô dụng thì không nên giữ lại. Nếu ngươi không trị khỏi cho Thuần Quý nhân, thì chuẩn bị đem cả nhà ngươi theo hầu nàng ấy dưới cửu tuyền.”
Khẽ vuốt ve ngực hắn, Tương Tịch cố làm dịu đi cơn giận bên trong hắn. Cung nữ kia hai mắt lưng tròng, lệ rơi ướt đẫm, giọng nghẹn ngào:” Tiểu chủ là người hiền lành. Hoàng thượng, tiểu chủ mấy ngày trước đã đau đớn không ngừng, trên người cũng xuất hiện không ít dấu kim châm. Người là lo hoàng thượng vướng bận, mới không dám báo. Cầu xin người, mau cứu tiểu chủ của nô tì.”
Chân mày Sở Định Long cau lại, như đang suy nghĩ gì đó. Hắn gọi Tô công công bên ngoài vào, không nhanh không chậm nói:” Đi gọi Chung Quân đến đây!”
Tô công công nghe phân phó cũng không dám nhiều lời, lập tức lui ra ngoài. Tương Tịch và mọi người trong Ngọc Bích Cung im lặng đến đáng sợ. Chung Quân vốn là một kẻ chẳng có chức quan gì trong tiền triều. Nhưng hắn lại rất được Sở Định Long coi trọng. Chính là vì hắn có khả năng yểm bùa chú và tiên đoán trước tương lai. Tương Tịch rất tò mò, nàng nghe về tên Chung Quân rất lâu, nhưng hôm nay mới được gặp mặt.
” Hoàng thượng, người thích phá rối giấc ngủ người khác sao?”- Một nam nhân trên người là bạch y vừa ngáp vừa đi vào. Mọi ánh nhìn đều tập trung vào y, không giấu nổi vẻ thản thốt. Cả Tương Tịch cũng kinh ngạc vô cùng.
Nhận ra mình đang bị nhìn, Chung Quân cười cười gãi đầu:” Có phải ta rất đẹp không? ” – Nhưng ngay lập tức bị ánh mắt như sắp giết người của Sở Định Long làm cho nụ cười biến mất:” Đừng nhiều lời, mau xem xem có chuyện gì xảy ra với Thuần Quý nhân.”
Nét mặt Chung Quân không lấy gì nghiêm trọng, điềm nhiên ngồi xuống ghế, vừa uống trà vừa nói:” Đem người thân cận của Thuần Quý nhân ra đây.”
Cung nữ cận thân lúc nãy, lệ rơi không ngừng trên khuôn mặt xinh đẹp, nức nở kể lại cho Chung Quân nghe. Y chăm chú lắng nghe, lát sau như nghiệm ra điều gì đó, liền quay sang hỏi:” Hôm nay là ngày bao nhiêu? ”
” Là mùng bảy tháng bảy…” – Cung nữ kia vừa lau đi hàng lệ vừa nói. Khóe môi Chung Quân cong lên thành một nụ cười khó hiểu. Hắn chống cằm, tay còn lại nghịch lọn tóc mai, nghiêng đầu nói với Sở Định Long:” Hoàng thượng, người cứ sai thị vệ đi lục soát trong cung, chắc chắn sẽ tìm ra thứ dơ bẩn.”
” Tô Thịnh!” – Tô công công đứng bên ngoài nghe gọi, lập tức chạy vào. Sở Định Long trầm tĩnh ngồi trên long tọa, hai mắt khép hờ, thanh âm khiến kẻ khác có chút sợ hãi:” Cử người lục soát toàn bộ hoàng cung, phải lục thật kĩ cho trẫm!”
” Nô tài tuân lệnh! ” – Tô công công nhận lệnh xong cũng nhanh chóng ra ngoài, không dám chậm trễ. Tương Tịch ngồi bên cạnh Sở Định Long, trong lòng không khỏi cười khinh một cái. Khẽ nắm lấy tay hắn, thanh âm nàng nhẹ nhàng trấn áp cơn giận trong hắn:” Hoàng thượng, người đừng nổi nóng, long thể vẫn là quan trọng.”
Cảm nhận được sự mềm mại nơi tay, Sở Định Long cũng dịu dần lửa giận. Hắn khẽ đặt tay mình lên tay nàng, thanh âm cũng trầm ổn trở lại:” Trẫm không sao, nàng đừng lo.”
” Hoàng quý phi giá đáo!”- Chỉ năm chữ đó, cũng làm tất cả cử chỉ dịu dàng của hắn biến mất. Bàn tay đang nắm tay nàng cũng buông vội ra. Tương Tịch chỉ lặng lẽ thu tay về, đứng lên hành lễ với Ninh Nghi:” Hoàng quý phi kim an!”
Người trước mặt nàng ra hiệu cho nàng đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến ngồi gần bên hắn, phong thái rất uy nghi. Tương Tịch hiểu chuyện, cũng lui sang một bên đứng.
” Hoàng thượng, chuyện này là sao?” – Ninh Nghi mỉm cười, nụ cười khiến người khác bị áp chế bởi quyền lực. Trước mặt kẻ làm hoàng đế, nàng ấy không chút nao núng. Trong lòng Tương Tịch không khỏi cảm phục.
Ánh mắt Sở Định Long bây giờ, có bao nhiêu là ôn nhu. Nữ nhân trong hậu cung này, có thể nhìn thấy nụ cười này, chỉ có Hoàng Quý phi Ninh Nghi. Xem như hôm nay, người trong Ngọc Bích Cung này có may mắn nhìn thấy. Hắn vuốt mái tóc của Ninh Nghi, khuôn mặt co là tới mấy phần là sủng nịnh:” Chung Quân nghĩ trong hậu cung này có người dùng tà thuật! ”
Bất giác trên môi Ninh Nghi hiện lên một nụ cười đầy ý vị:” Sử dụng tà thuật trong cung chính là trọng tội. Hoàng thượng, việc lần này thật sự nghiêm trọng rồi. ”
Câu nói của Ninh Nghi vừa dứt, thị vệ từ bên ngoài chạy vào, dâng lên Sở Định Long một hình nhân bằng vải:” Hoàng thượng, tìm thấy vật này! ”
Bàn tay hắn như đang kìm chế cơn giận, run rẩy cầm hình nhân lên, thanh âm tràn đầy nộ khí:” Nói, ngươi tìm thấy ở đâu? ”
” Là ở…”- Tên thị vệ ấp úng, đôi mắt khẽ liếc qua Tương Tịch:”….Là ở Bích Loan Cung của Tương Tần! ”
Từng câu từng chữ của tên thị vệ lọt qua tai nàng, nhưng Tương Tịch vẫn điềm nhiên như không. Riêng Sở Định Long đã thật sự nổi giận. Hắn ném hình nhân vào người nàng, ngữ khí tràn đầy tức giận:” Ngươi mau nói, chuyện này có phải do tiện nhân ngươi làm ra không? ”
” Nếu thần thiếp nói không có mình không có làm, hoàng thượng có tin không? “- Tương Tịch quỳ dưới đất, lệ ngưng đọng nơi khóe mắt. Nàng chính là không để lệ rơi dài trên gương mặt. Đáng thương thì để cho ai xem. Nhưng nam nhân trước mặt nàng chỉ khựng lại đôi chút, rồi lại gằn giọng:” Trẫm nghĩ ngươi sẽ thay đổi. Nào ngờ, ngươi vẫn độc ác đến vậy!”
” Độc ác? Thần thiếp từ trước đến giờ chưa bao giờ làm chuyện gì hổ thẹn.” – Ánh mắt Tương Tịch ngoan cường nhìn thẳng hắn. Kẻ vừa nãy còn dịu dàng với nàng, bây giờ đã không thương tiếc chà đạp nàng. Sở Định Long quả thật nổi giận lôi đình, bàn tay hắn vung lên cao. Đôi mắt nhắm lại, nàng đợi cái tát của hắn rơi xuống.
Chung Quân ở bên ngoài từ nãy giờ không xen vào, bây giờ cũng chỉ nhẹ nhàng nhấp trà, nói một câu:” Có hình nhân trong cung, chưa chắc đã là thủ phạm. ”
Lúc này sắc mặt của Sở Định Long mới dịu xuống, rơi vào trầm ngâm. Câu nói của Chung Quân khiến tâm trí hắn như ngộ ra điều gì đó. Một lúc lâu sau, hắn mới cất lời, thanh âm vô cùng trầm ổn, chỉ tay về phía hình nhân:” Đem thứ dơ bẩn đó đốt đi!”
Cung nữ nghe theo lệnh hắn, liền nhặt hình nhân đem quăng vào lò hương gần đó. Ninh Nghi giữ yên lặng nãy giờ, lúc này mới hỏi hắn:” Hoàng thượng, còn Tương Tần…. ”
” Đem nhốt vào đại lao, chờ điều tra rõ ràng rồi xử tội!”- Hắn nhìn nữ nhân quỳ trước mặt, trong mắt không có chút xúc cảm. Hai tên thị vệ từ ngoài đi vào, xách lấy hai tay Tương Tịch. Nàng giãy ra, hét vào mặt chúng:” Bổn cung tự đi được! ”
Phụng nhãn xinh đẹp khẽ ngước nhìn nam nhân trên long tọa, môi nở nụ cười nhạt nhẽo:” Hoàng thượng, người sẽ phải hối hận!” – Nàng quay lưng bước theo hai tên thị vệ. Lúc đi ngang qua lò hương, nàng bất giác nhìn thấy hình nhân ấy. Như đang chế giễu nàng.
Ngoài trời đang đổ mưa, mưa rất lớn. Những hạt mưa rơi đầy trên gương mặt kiều diễm của Tương Tịch, che đi những giọt lệ nơi khóe mắt nàng.
********
Cơn mưa dai dẳng ấy vẫn không dứt. Nơi đại lao tăm tối, những ngọn đuốc vẫn không đủ thắp sáng. Vài con chuột và gián bò lên mâm cơm của tù nhân, gặm nhấm thức ăn thừa của họ.
Tương Tịch nép mình vào một góc, đôi mắt nàng trở nên thẫn thờ. Mùi hơi đất ẩm ướt bốc lên, xộc vào mũi nàng, khiến nó trở nên khó chịu. Bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Khẽ ngước mắt lên, nhận ra người trước mặt, nàng khẽ kêu, thanh âm yếu ớt vô cùng:” Hoa Nhĩ….”
Nghe tiếng nàng gọi, Hoa Nhĩ sục sùi, vẻ trầm lặng mỗi ngày biến mất hoàn toàn. Nàng ấy cầm lấy tay nàng, mới nhận ra nó rất lạnh. Thanh âm nàng ấy vì vậy mà cũng trở nên nức nở:” Hà cớ nương nương phải chịu khổ ải như vậy. Lúc đó nô tì đốt quách đi cái hình nhân ấy cho xong…”
Lời nói của Hoa Nhĩ bị nàng dùng tay chặn lại:” Ở đây tay vách mạch rừng, đừng la lớn. Tiểu Ái đã vì bổn cung làm bao nhiêu chuyện, bao nhiêu đây bổn cung chịu đã là gì? ”
Cơ thể bé nhỏ của Tương Tịch run lên từng hồi, cũng trở nên nóng vô cùng. Hoa Nhĩ sờ lên trán nàng, phát hiện nó đang nóng ran, còn đổ một tầng mồ hôi lạnh lẽo. Nàng ấy sợ hãi, định buông nàng ra, chạy đi gọi người. Nhưng tay nàng ấy bị nàng nắm lại:” Đừng kêu, không ai thèm tới đâu… ”
” Người dù gì vẫn còn là tần vị,lại còn đang bệnh, chúng dám không giúp? “- Ngữ khí của Hoa Nhĩ tràn đầy tức giận. Nhưng Tương Tịch chỉ lắc đầu lảng tránh. Nàng gượng ép bản thân mỉm cười với nàng ấy:” Ngươi kiếm được người đó chưa? ”
Hoa Nhĩ khẽ gật đầu, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót thay cho nàng. Nữ nhân này là chủ nhân của nàng ấy, lại chấp nhận chịu khổ ải để trả thù cho muội muội nàng. Khóe mắt Hoa Nhĩ khẽ vươn giọt lệ, nhưng lại nhanh chóng quệt đi.
” Ngươi mau đi, chỗ này không nên ở lâu!”- Tương Tịch vừa nói vừa đẩy Hoa Nhĩ ra khỏi cửa phòng giam. Tên cai ngục cũng khóa lại. Nàng ấy đứng trước cửa, kêu khẽ:” Nương nương…. ”
Nhưng người nàng ấy kêu, đã nằm gục xuống sàn đất giá lạnh. Từng hơi thở của nàng trở nên khó nhọc vô cùng. Tương Tịch cảm giác như lồng ngực bị ai đè nén, khó chịu vô cùng.
” Nương nương, người đợi nô tì, nô tì sẽ kêu người đến giúp người! “- Đó là câu nói cuối cùng của Hoa Nhĩ mà nàng nghe thấy. Trước mắt nàng phủ một tầng mờ ảo, rồi mọi thứ trở nên tối, tối vô cùng.
Những hạt mưa cứ rơi xuống. Nó bắn vào mặt Hoa Nhĩ, rát bỏng. Nhưng đôi chân nàng không cho phép nàng dừng lại, cả tâm trí nàng cũng không cho phép nàng dừng lại. Nàng phải cứu Tương Tần nương nương, phải cứu chủ nhân của nàng.
” Uỵch!”- Nàng ngã vào một vũng nước. Đầu gối cũng trầy đến chảy máu, hơi thở nặng nề. Nàng cố gắng nhìn quanh. Bất chợt nhìn thấy ba chữ “Vương Thanh Cung”, nàng như nhìn thấy vàng. Nàng cố lê đôi chân đến gần cửa cung, đập mạnh vào cánh cửa, hét lớn:” Cứu người,mau cứu người!!! ”
Thanh âm của nàng lọt thỏm giữa màn mưa tối đen. Nàng cố gào thét, nhưng cánh cửa ấy lại không chịu mở ra. Tiếng nàng càng lúc càng nghẹn ngào:”Mau cứu nương nương…. Người không có tội…”
Đến lúc Hoa Nhĩ gần như gục ngã, cánh cửa Vương Thanh Cung bật mở. Ánh sáng mờ ảo chiếu vào mắt nàng, nhưng nàng chỉ thuề thào vài tiếng yếu ớt:” Cứu… Tương tần…” – Rồi đôi mắt nàng nhắm dần, mặc kệ mưa đang trút xuống.