Lưu Tĩnh lắc đầu : “Em không sao. Vẫn may là có người giúp.”
Bắt gặp vẻ mặt ân cần lo lắng đó của Triệu Thiên Đình, Lưu Tĩnh thật sự vui mừng. Anh quan tâm cô, cô rất hạnh phúc.
Nghe được câu trả lời của cô Triệu Thiên Đình mới thở phào trong lòng, vẫn may là cô không sao, nếu như thật sự có sao, có lẽ anh sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã bắt cóc cô.
“Em nhớ khuôn mặt của bọn bắt cóc em không?” Bằng mọi giá anh phải trừng trị họ, dám đụng đến Lưu Tĩnh, đừng một ai được yên!
“Dạ không.”
“Bất kể kẻ đó là ai anh cũng sẽ không tha.” Triệu Thiên Đình vuốt ve khuôn mặt khả ái của Lưu Tĩnh bằng động tác vô cùng nhẹ, như đang vuốt ve một báo vật mà anh trân quý. Chỉ là giọng nói của anh hoàn toàn khác với bàn tay dịu dàng kia, anh thốt ra một câu bằng giọng vô cùng lạnh lùng, không một chút cảm xúc.
Không chỉ muốn tìm những kẻ bắt cóc, anh còn muốn tìm ra chủ mưu phía sau. Kẻ hại Lưu Tĩnh sẽ không có kết cục tốt!
“Đình, không cần đâu.” Lưu Tĩnh siết lấy bàn tay anh, thật sự cô không muốn anh vì điều này mà phải tốn công, “Từ nay về sau em sẽ ở cạnh anh, sẽ không xảy ra nguy hiểm nữa. Vì thế chuyện này cũng sẽ không xảy ra nữa đâu, anh không cần vì em mà tìm bọn họ.”
Triệu Thiên Đình không đồng ý, anh thật sự rất căm giận. Nếu như không có người cứu thì Lưu Tĩnh sẽ như thế nào? Anh không dám nghĩ tới điều đó.
Kẻ hại Lưu Tĩnh là ai, là kẻ thù của cô hay kẻ thù của anh?
Lưu Tĩnh là điểm yếu của anh, trên thương trường, không biết anh có bao nhiêu kẻ ghét, cái anh sợ không phải bọn ghét anh ra tay với anh, cái anh sợ chính là họ đối phó với Lưu Tĩnh. Vì vậy, bằng mọi giá anh phải bảo vệ cô thật tốt.
Triệu Thiên Đình rất muốn tìm ra kẻ đó là ai, anh chưa kịp đáp lời thì Lưu Tĩnh lại chen vào. Cô nói hết câu này tới câu khác, ý muốn ngăn cản việc anh làm.
Sau một lúc khuyên nhủ, cuối cùng Triệu Thiên Đình cũng ậm ực đồng ý.
Lưu Tĩnh thật sự rất tốt, cô có tấm lòng nhân hậu như vậy mà những kẻ tiểu nhân lại không hiểu? Thật không xứng!
Nếu cô đã ngăn cản, anh tạm chấp nhận bỏ qua lần này, còn lần sau, Triệu Thiên Đình nhất định sẽ không tha.
“Ăn no chưa? No rồi thì tới anh ăn!” Tạm thời cứ bỏ qua chuyện đó, tiếp tục tính chuyện mới.
Giọng nói như ma vương từ địa ngục được phát ra bởi miệng Triệu Thiên Đình khiến Lưu Tĩnh giật bắn cả người. Anh đang nhìn cô với ánh mắt đen tối. Suýt chút cô quên mất ý đồ của anh.
Người đàn ông này, thật sự không biết mệt sao?
“Em tới rồi…” Lưu Tĩnh cố tình bày ra vẻ không muốn, cô tin anh sẽ không đụng vào mình.
Ai ngờ, Triệu Thiên Đình lạ dửng dưng : “Có con càng tốt.” Không đợi cô kịp phản ứng, anh cười tà một cái sau đó cúi đầu xuống hôn vào môi cô.
Hai tay Lưu Tĩnh chống lên vòm ngực rộng lớn của anh, bất giác thở dốc.
Anh hành động nhanh quá, Lưu Tĩnh thật sự không bắt kịp. Cứ tưởng anh sẽ bỏ qua cho mình, nhưng không, cô đã nhầm.
Triệu Thiên Đình muốn cô sinh con cho anh, là thật sao?
Nếu anh đã thật lòng yêu thương cô thì cô sẽ sẵn sàng sinh con cho người mình yêu. Sự nghiệp, tương lai, cô không quan tâm nữa. Cô chỉ muốn bên cạnh Triệu Thiên Đình mãi mãi.
Lưu Tĩnh tin chắc dù trời có sập xuống anh cũng sẽ thay cô gánh.
“Đình, đừng mà, hôm nay em có cảnh quay…” Sự kích thích mà Triệu Thiên Đình mang lại thật sự Lưu Tĩnh không chịu đựng được. Nếu cứ tiếp tục, e là trưa nay cô không thể đi đâu được.
Triệu Thiên Đình không để ý những gì cô nói, nụ hôn của anh dần trượt xuống ngực. Mãi không dừng.
“Đừng mà… Tối nay em sẽ bù đắp.” Đây là cách duy nhất Lưu Tĩnh có thể đem ra thương lượng với anh, mong là anh sẽ hiểu.
Sự nghiệp của cô coi như chỉ là mới bắt đầu, nếu như mấy ngày nay cô không thể xuống giường mà đi quay được thì tiến độ của đoàn phim sẽ bị chậm trễ, người khác sẽ nghĩ cô thế nào? Cô càng không muốn mọi người vì mình mà chậm trễ.
Lưu Tĩnh là vai chính, vì thế hầu như ngày nào cũng có cảnh quay, lại quay rất nhiều. Mệt mỏi cũng nhiều, bây giờ anh còn đòi hỏi, e là cô thật sự không chịu nổi, tức nhiên, cô không thể vắng được. Vậy nên cô mong anh hiểu suy nghĩ của mình.
Nhưng nếu anh cương quyết, Lưu Tĩnh cũng không cản nữa.
Nào ngờ Triệu Thiên Đình bỗng dừng mọi động tác, anh ngẩng cao đầu, cố hít thở sâu. Giọng anh trầm đục : “Nhớ lời em nói.”
Lưu Tĩnh gật mạnh đầu, xem như anh đã thỏa thuận.
…
Vốn dĩ Triệu Thiên Đình sẽ nghỉ nguyên ngày ở nhà cùng cô, nhưng dự án đầu tư kinh doanh ở Triệu thị có vấn đề, vì vậy anh liền đến công ty ngay.
Lúc đầu khi nghe tin này, anh định mặc kệ, hôm nay Triệu Thiên Đình chỉ muốn bên cạnh Lưu Tĩnh. Nhưng Lưu Tĩnh đã ngăn cản, cô muốn anh đi. Công việc quan trọng. Vì thế Triệu Thiên Đình liền nghe theo.
Ở nhà một mình, Lưu Tĩnh lại tiếp tục đọc kịch bản, hôm nay là cảnh quay của cô và Ngôn Hiên. Quay tiếp cảnh dở dang của phần đầu – Bùi Hi đưa Thịnh Hàn Tiêu về nhà băng bó vết thương.
Vẫn đang chăm chú đọc kịch bản, bỗng nhiên điện thoại reo, Lưu Tĩnh nhấc máy nghe : “Alo.”
“Lưu Tĩnh, hôm nay chúng ta có buổi hộp báo của bộ phim ‘Gặp em quá muộn’, em không quên chứ? Có cần chị sắp xếp gì không?” Giang Thi nhắc nhở.
“Em nhớ. Không cần đâu, em tự sắp xếp.” Cũng là một buổi hộp báo thôi, không cần phải ăn mặc khoa trương.
‘Gặp em quá muộn’ sắp lên sóng, vì thế liền tổ chức hộp báo. Lưu Tĩnh thật không muốn đi nhưng nữ chính làm sao có thể thiếu? Mặc dù không muốn nhưng bắt buộc phải đi.
Trưa nay Lưu Tĩnh đến trường quay khá sớm, vừa vào cô đã được chuyên viên trang điểm makeup.
“Làn da của cô, tôi thật là ghen tị.” Thợ trang điểm cười đùa, thái độ cũng khác hẳn những lần đâu gặp mặt.
Lưu Tĩnh chỉ cười nhẹ như đáp trả, cô không nói gì.
Tuy lúc trước họ không gần gũi với cô nhưng cô cũng không sao, bây giờ gần gũi hơn một chút cũng rất dễ chịu. Cô không gây hại hay xấu xa như lúc trước họ nghĩ, có lẽ họ đã cảm nhận được và thay đổi suy nghĩ về cô.
Khoảng nửa giờ sau cảnh quay được bắt đầu, Lưu Tĩnh nhập vai.
Bùi Hi dìu Thịnh Hàn Tiêu vào nhà, cô mở đèn sau đó giúp anh ngồi xuống ghế.
Bùi Hi xoắn tay áo đi vào trong nhà, khi đi ra đã mang theo một hộp thuốc. Cô ngồi xuống cạnh anh, muốn cởi áo Thịnh Hàn Tiêu ra thì đã bị anh ngăn cản.
“Cô dám đưa một nam nhân lạ mặt về nhà, lại chủ động cởi áo hắn ra, cô thật sự không sợ?”
“Không sợ. Nếu có bản lĩnh, anh muốn làm gì thì làm.” Bùi Hi tin vào con mắt của mình, người đàn ông trước mắt này, cô không hiểu vì sao anh lại như thế nhưng cô có thể hiểu nội tâm anh đang bị đóng kín.