Sau núi Vân gia.
Ánh mắt trời nhẹ nhàng bao bọc lấy nam nhân đang ngồi trên xe lăn, nhìn từ xa giống như nam nhân đang tắm trong dòng nước của ánh sáng. Trường bào màu xanh lá cũng theo đó mà tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trên đùi hắn ta đặt một quyển sách, toàn bộ sự chú ý đều đặt lên trên quyển sách kia, đến nỗi Vân Lạc Phong đã xuất hiện ngay bên cạnh rồi mà hắn cũng không nhận ra.
“Nhị thúc!”
Giọng nói êm tai vô cùng quen thuộc đột nhiên vang lên bên cạnh, cuối cùng cũng thành công dời sự chú ý của nam nhân ra khỏi quyển sách, quay sang nhìn thiếu nữ bên cạnh. Gương mặt anh tuấn thanh nhã ngay lập tức nở nụ cười.
Hắn cười trông rất đẹp, rất dễ làm người đối diện cũng cảm thấy thoải mái theo khi thấy hắn cười. Tuy nhiên, cảm giác tang thương trong đôi mắt của hắn lại càng làm trái tim Vân Lạc Phong đau thắt lại hơn.
Vân Lạc Phong thầm thở dài trong lòng một tiếng, nhìn nam nhân kia rồi nói: “Nhị thúc, cháu điều trị cho thúc cũng được một khoảng thời gian rồi, bây giờ cũng đã đến lúc thực hiện bước trị liệu cuối cùng. Rất nhanh chân của thúc có thể đứng lên được rồi.”
Ngón tay đang cầm quyển sách của Vân Thanh Nhã đột nhiên cứng đờ, hắn ngẩng mặt lên, có chút không dám tin hỏi: “Tiểu Phong nhi, cháu mới nói… ta có thể đứng lên sao?”
Vân Lạc Phong nhìn ánh mắt kinh ngạc của Vân Thanh Nhã, nghiêm túc gật đầu: “Thật ra, cháu có thể làm hai chân thúc đứng lên từ sớm. Nhưng nếu không trải qua đoạn thời gian điều dưỡng vừa rồi, dù thúc có đứng lên được cũng không thể đi lại nhanh nhẹn như xưa. Cho nên đến bây giờcháu mới chữa trị hai chân cho thúc.”
Vân Thanh Nhã kích động như muốn ngừng thở, nói thật, trước đây chưa bao giờ hắn nghĩ bản thân còn có một ngày có thể đứng lên lại. Cho dù Vân Lạc Phong đã từng đảm bảo, hắn cũng không dám đặt niềm tin quá nhiều.
Hắn sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng cũng sẽ càng nhiều.Hiện tại, đối diện với thái độ tự tin của Vân Lạc Phong một lần nữa, dường như suy nghĩ của hắn có chút thay đổi, có lẽ, cháu gái này của hắn thật sự có thể chữa khỏi hai chân mình.
“Nhị thúc, không bao lâu nữa thúc có thể đứng lên rồi, không cần phải dựa vào xe lăn mới di chuyển được.”
Vân Lạc Phong mỉm cười một tiếng, nàng đợi ngày này, cũng đã đợi rất lâu…
“Tiểu Phong nhi!” Vân Thanh Nhã phục hồi tinh thần, nở một nụ cười thanh nhã, đôi mắt trên gương mặt thanh tuấn nhìn chằm chằm thiếu nữ trước mặt, dịu dàng nói: “Nhị thúc có thể để cho cháu thử, nhưng nếu thất bại cũng đừng nản lòng, cháu có lòng như vậy, nhị thúc cũng cảm thấy rất vui rồi.”
Lời này của Vân Thanh Nhã vừa là an ủi Vân Lạc Phong, mặt khác cũng là nói cho chính mình nghe.
Nếu chữa trị thất bại, bất luận thế nào hắn cũng không thể biểu hiện thái độ nản lòng thoái chí ra ngoài, nếu không, người bị tổn thương chính là Vân Lạc Phong.
“Nhị thúc, cháu nắm chắc mười phần có thể trị khỏi cho thúc. “Vân Lạc Phong nhìn thẳng vào Vân Thanh Nhã, con ngươi đen láy ngập tràn tự tin: “Nhị thúc, bây giờ người nâng y phục lên đi, cháu châm cứu cho thúc.”
“Được!”
Vân Thanh Nhã cười rất thản nhiên, không hề do dự mà nâng y phục lên, để lộ ra hai chân có nhiều vết thâm tím lớn.
Những vết thâm tím này xuất hiện đầy cả hai bên đùi, rõ ràng là do bị người khác dùng lực véo mạnh mà thành. Nhìn thấy hình ảnh này, Vân Lạc Phong kinh ngạc ngẩng phắt đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt Vân Thanh Nhã.
Ngữ khí Vân Thanh Nhã rất bình thường, giống như chỉ là đang kể một chuyện râu ria của người khác mà thôi: “Vết thương này là do trong mười năm qua hai chân của thúc không hề có cảm giác gì cả, đôi khi thúc thấy không cam lòng, nên véo mạnh nó, có lúc thúc dùng búa gõ, có lúc lại dùng mảnh vỡ của chén sứ cứa vào. Nhưng bất luận thúc làm gì đi chăng nữa, chân của thúc cũng vẫn không có cảm giác. Sau này… nha hoàn hầu hạ thúc phát hiện chuyện thúc tự làm hại mình cho nên lấy hết tất cả vật sắc bén đi, ngay cả chén sứ cũng đổi thành chén gỗ.”