Trời vào đêm, Tề Dư ngồi ở trước cây đèn, nhìn mấy thanh hương nang trong tay, sau một hồi lâu, cầm lấy kéo cắt các thanh hương nang(*) thành những mảnh hình vuông nhỏ, mở nắp chụp đèn ra, đưa một mảnh nhỏ lại gần đó, số còn lại, liền bỏ tiếp vào trong một chiếc chậu nhỏ bằng sứ. (*) hương nang: giống như một thanh dầu, nhưng được làm từ các vị thảo dược, dùng để làm hương túi thơm cho Tề Ninh Thanh hương nang nhỏ ở trong chiếc chậu sứ mà thiêu đốt, ngọn lửa nhom nhen lên, sau đem tất cả thành tro tàn. Cửa phòng bị từ bên ngoài đẩy ra, nhìn xuyên qua rèm châu mỏng, Tề Dư trông thấy thân hình Sở Mộ đang đi đến. Sở Mộ vén rèm châu lên, ánh mắt đầu tiên rơi ở trên bàn vẫn có lửa sáng thiêu đốt ở chậu sứ nhỏ, ngẩn người, sau đi gần đến trước mặt nàng, hỏi: “Đang đốt cái gì?” Tề Dư bình tĩnh đem một vật còn lưu lại cuối cùng bỏ vào trong chậu lửa, lạnh nhạt trả lời: “Một ít đồ vô dụng. Vương gia gần đây hồi phủ đều rất sớm, sao không đến chỗ Như phu nhân kia?” Sở Mộ ngồi xuống, ngón tay chỉ nước trà trên bàn, Tề Dư liền hiểu ý, tiến lên rót cho hắn một ly trà, Sở Mộ uống một ngụm lớn, hỏi: “Không chào đón bổn vương?” Tề Dư liền đỡ lời: “Thần thiếp không dám.” Sở Mộ nhìn chậu sứ đang lập lòe ánh lửa, cười nói: “Nàng còn có gì không dám? Tề Dư à Tề Dư, bổn vương từ trước chỉ nghĩ nàng là một nữ nhân lương thiện, đoan trang, bất quá lại là tâm địa thủ đoạn.” Lời nói của Sở Mộ vừa nói ra, Tề Dư hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh lại như cũ: “Thần thiếp không hiểu vương gia đang nói cái gì.” Sở Mộ chống tay lên bàn, cẩn thận đánh giá Tề Dư từ trên xuống dưới, tựa như muốn nhìn ra khuôn mặt chột dạ của nàng. “Vương phi có bí mật.” Sở Mộ anh tuấn nhè nhẹ nói, tựa hồ còn có chút ẩn ý. Tề Dư thu lại ánh nhìn, lại hướng đôi mắt đến chậu sứ nhỏ để trên bàn, bên trong tất cả đều cháy hết, lửa cũng đã tắt. “Mỗi người đều có bí mật, cũng giống như vương gia vậy, từ lúc ở Nam Cương trở về, tựa như bản thân thay đổi hẳn vậy, thần thiếp rất hiếu kỳ, rốt cuộc là trên người vương gia đang có bí mật gì?” Tề Dư vừa nói vừa dùng que trúc nhỏ gạt gạt viên đốt đèn trong ngọn lửa, rồi đem cái chụp đèn nắp lại, chụp đèn vì thấu quang kéo sợi, lộ ra ánh quang phảng phất mang theo vầng sáng, Sở Mộ liền kéo tay Tề Dư qua, đặt ở lòng bàn tay mà vuốt ve, hỏi: “Bổn vương có bí mật, vương phi muốn biết sao?” Đôi mắt Tề Dư bất động, nhíu mày: “Nếu Vương gia muốn nói, thần thiếp đương nhiên là muốn nghe.” Sở Mộ tựa như ngựa gặp nước, liền đứng dậy, đem Tề Dư kéo về phía trước, hai cánh tay vòng qua kéo nàng vào lòng, hai người dựa vào nhau rất gần. Tề Dư ngửi thấy phảng phất trên người hắn mùi rượu nhàn nhạt, thân thể tuy cứng đờ nhưng lại không phản kháng. Sở Mộ hơi cúi đầu, lại gần sát bên tai Tề Dư bên, âm thanh khàn khàn ái muội, nói: “Muốn biết bí mật của bổn vương, thì phải trả một giá cả.” “Giá cả cái gì a?” Tề Dư hỏi. Sở Mộ nhìn bộ dạng duyên dáng của Tề Dư, bên dưới đang khơi mào, hai người cứ thế nhìn nhau, Sở Mộ liền thẳng thắn: “Làm bổn vương tâm tình tốt, liền nói cho nàng nghe.” Tề Dư nhíu mày: “Thế nào là tâm tình tốt?” Ánh mắt Sở Mộ quét về phía giường cách đó không xa, ý tứ bất quá lại thêm rõ ràng. Làm cái hành vi ngả ngớn quá trớn như thế, căn bản không coi Tề Dư nàng là thê tử của hắn, đúng là không có chút tôn trọng nào. Tề Dư cười lạnh: “Thần thiếp từ trước cho rằng vương gia là vô liêm sỉ nhất trong các hạng vô liêm sỉ, nhưng đối với Như phu nhân là một người vô cùng chung tình, có thể xem là người rất si tình, bây giờ xem ra, tất cả chỉ là thần thiếp hiểu lầm a.” Sở Mộ đương nhiên biết, Tề Dư đột nhiên nhắc tới sư muội, là muốn hắn cảm thấy áy náy. Nhưng trong lòng hắn đã rõ, hắn yêu là yêu sự hồn nhiên hoạt bát, thiện lương đáng yêu của sư muội, đối Tề Dư chẳng qua là nam nhân đối nữ nhân gặp dịp hợp thì tương giao. “Sự tình của ta cùng với sư muội, không nhọc vương phi lo nhiều. Vương phi chỉ cần nói cho bổn vương biết, nàng vẫn là nguyện hay là không muốn?” Sở Mộ ngược lại là thật sự tối nay không muốn cùng Tề Dư, chính là ban ngày biết được cái chuyện về hương nang, cảm thấy nữ nhân Tề Dư này ngoài những gì hắn nghĩ, nên muốn dùng loại phương pháp này để thăm dò nàng vài điểm, thuận tiện làm nhục nàng một phen, coi như là cho nàng một bài học. Ngón tay Tề Dư sờ sờ vào ống tay áo, rồi bấm vào lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn lại Sở Mộ. Hai người giằng co một lúc, trong viện bỗng truyền đến tiếng chân rối loạn một trận càng rõ, thân thể Tề Dư khẽ trầm tĩnh lại, quay đầu nhìn về phía bên ngoài, thoải mái cười nói: “Xem ra là có người không đồng ý.” Sau khi Tề Dư nói xong, Sở Mộ chợt nghe trong viện truyền đến một tiếng ồn ào quen thuộc. “Ta muốn tìm vương gia! Cho ta tránh ra!” Âm thanh phẫn nộ của Cố Như Ti truyền đến. “Như phu nhân, vương gia đang cùng vương phi ở trong phòng, người không thể đi vào.” Minh Châu bình tĩnh khuyên bảo. “Ta thế nào mà không thể, các ngươi, những người này mau tránh hết ra cho ta, bằng không đừng trách ta xông vào.” Cảm xúc của Cố Như Ti nhất thời rất kích động. Người trong chủ viện cư nhiên sẽ không để Cố Như Ti xông vào, rất nhanh liền vây quanh chỗ nàng đang đứng. Cửa phòng bị gõ hai tiếng, giọng nói của Minh Châu ở ngoài cửa vang lên: “Khởi bẩm vương gia, khởi bẩm vương phi, Như phu nhân xông vào khuôn viên chủ viện, chúng nô tì sắp ngăn cản không được, không biết là nên xử trí như thế nào?” Ánh mắt Tề Dư lưu chuyển, thấy sắc mặt Sở Mộ thoảng có chút khó coi, trước mặt hắn, cao giọng nói vọng ra bên ngoài: “Một thân thiếp không danh không phận, lại kiêu ngạo như vậy, dám xông đến chủ viện làm loạn, còn ngăn cản cái gì mà ngăn cản, trực tiếp gọi hộ viện đến đưa ra đi.” Dứt lời, Minh Châu còn chưa lên tiếng trả lời, chợt nghe Sở Mộ khẩn trương, nổi giận nói: “Nàng dám!” Nói xong, lại hướng ra ngoài hét lớn một tiếng: “Các ngươi nếu dám đả thương Như phu nhân, bổn vương sẽ xử tội các ngươi! Lui đi!” Sau khi nói lớn xong, Sở Mộ giữ chắc cổ tay Tề Dư, thô bạo nàng kéo gần đến trước mặt,ngữ khí gằn giọng nói: “Tề Dư, nàng đến cùng là muốn làm gì?” Hắn lại không ngốc đến thế, nghe thấy thanh âm của sư muội kia một khắc liền đoán được, khẳng định là Tề Dư tay chân ngầm làm cái gì đó, lừa sư muội đến ngay lúc này. Tề Dư bị Sở Mộ đối đãi như vậy, cũng không thấy sợ hắn, ngược lại còn khiêu khích hắn, giơ tay lên mỉm cười: “Vương gia như vậy mới là giống bộ dạng người si tình hồi trước. Thần thiếp căn bản là không muốn làm gì, chỉ muốn sinh hoạt trở lại như trước, người yêu Như phu nhân của người, thần thiếp an phận làm Nhiếp chính vương phi, chúng ta như là nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự.” Nước sông không phạm nước giếng. . . Sở Mộ quả thực cũng bị Tề Dư làm cho tức khí mà nở nụ cười. “Nhưng bổn vương không đồng ý? Nàng làm khó dễ được ta?” Sở Mộ nghiến răng, thanh âm gằn gằn nói. Hắn cả đời này ghét nhất là bị người ta uy hiếp, Tề Dư nữ nhân này quả thực là to gan lớn mật! Tề Dư vốn cũng không muốn phân rạch ranh giới đối với Sở Mộ, nhưng chính là hai ngày trước, Sở Mộ rất hay tìm đến nàng, theo bản năng, cảm giác được trên người Sở Mộ có bí ẩn, vì muốn bảo vệ chính mình, Tề Dư không thể không làm như thế. “Nếu vương gia không đồng ý, thần thiếp tự nhiên không thể trái lệnh vương gia, nhưng Như phu nhân bên kia, thần thiếp cũng không dám đảm bảo.” Tề Dư nói. Sở Mộ tăng thêm sức lực, tựa như muốn bóp gãy cổ tay Tề Dư, ánh mắt hung ác nói: “Nàng dám động tới muội ấy.” “Vương gia có thể xen thử xem, xem thần thiếp có dám hay không. Phải biết rằng, cái sư muội kia của người, thân không có chỗ dựa, lại còn lẳng lơ quyến rũ. Thần thiếp đây thân thế trọn vẹn, nói không chừng có thể khiến nàng ta tan cửa nát nhà a!” Tề Dư không có nói láo, với uy danh Nhiếp chính vương phi, cũng là trưởng nữ tử của quốc công phủ, muốn xử chết cho một nữ nhân không quyền không thế, quả thực rất dễ dàng. Đã nói đã nói đến đây, Tề Dư dứt khoát cùng hắn, tất thảy đều nói rõ ràng mọi chuyện. Sở Mộ cắn chặt răng, nhìn bộ mặt thật của Tề Dư, hiện tại hắn cần phải cực kỳ hận nàng, không phải là bấm cổ tay nàng, mà là cần phải bấm thật mạnh vào cổ tay nàng để nàng biết lời nói kia có bao nhiêu thủ đoạn. Nhưng mà thật đáng buồn là, hắn dù có chết cũng không thể xuống tay! “Từ trước đến giờ, ta thực không biết, nàng lại là một nữ nhân độc ác như vậy.” Sở Mộ hận nghiến răng nghiến lợi, vừa hận Tề Dư, vừa hận chính mình. Ngược lại, Tề Dư không hề sợ hãi: “Hiện tại, vương gia biết cũng chưa muộn.” Bên ngoài tiếng tranh cãi vẫn đang tiếp tục, mấy nha hoàn nghe được lời nói của Sở Mộ, không dám đả thương Cố Như Ti, bất quá chỉ không cho nàng tiến vào trong phòng. Sở Mộ hít sâu một hơi, liền hất cổ tay Tề Dư ra, khiến tay nàng đụng vào góc bàn, âm thanh phát ra không nhỏ, xem ra là rất đau. Bất quá Tề Dư nhíu nhíu mày, nhưng không phát ra tiếng, Sở Mộ cảm thấy đau, nhưng không rõ là đau ở nơi nào. “Cho nên, vương gia đồng ý cùng thần thiếp đạt cái nguyện vọng kia? Chỉ cần nước sông không phạm nước giếng, thần thiếp tự nhiên cũng giống như trước đây, đãi ngộ Như phu nhân mọi nơi. Tháng sau có lễ cầu nạp phi, thần thiếp thậm chí có thể tự mình đứng ra, giúp nàng nở mày nở mặt, bằng không lấy xuất thân cùng tính tình của vị sư muội kia, dù vương gia đối với nàng có sủng ái, thì chỉ e nàng cũng khó sống yên ổn trong cái vòng hậu cung ở kinh thành này.” Tề Dư bình tĩnh phân tích càng làm cho Sở Mộ sinh nghẹn một hơi ở trong lòng, muốn phát bực không được mà nhịn cũng không xong, không biết là nên giận nàng hay là giận chính mình, chịu đựng khó chịu cười lạnh một tiếng: “Hừm, theo ta, tính tình sư muội so với nữ nhân ác độc như ngươi còn gấp nghìn gấp bội. Muội ấy bản tính thuần lương, thiện nghĩa không thủ đoạn, không là đối thủ của miệng độc như ngươi. Không thế, còn ai có thể giống ngươi nữa, ngay cả hai phu thê muội muội ruột thịt còn dám ra tay hạ độc dược! Ngươi muốn Tiết gia bọn họ đoạn tử tuyệt tôn, bọn họ có biết hay không?” (Editor: Ở trên Sở Mộ đang muốn ‘thuận theo’ nên về nghĩa, về lý sẽ xưng bổn vương/ta, gọi nàng. Nhưng đoạn này uất ức quá, nên xưng ta, gọi ngươi nha. Mình chỉ muốn cho hợp cảnh thôi… ) Sở Mộ nhắc tới chuyện này, Tề Dư như có chút hoảng hốt ngoài ý muốn. Bởi vì tối hôm qua, Tiết Ngọc Chương bị thương, mặc dù nàng cho bọn họ ở nhờ lại một đêm, nhưng vẫn có thể nhìn ra trên mặt Tiết Ngọc Chương kia có vết thương. Theo tính tình của Bình Dương lão quận vương phi kia, chắc chắn lại chuyện bé xé ra to, cho mời đại phu đến chẩn trị. Tề Dư là sợ bị họ phát hiện ra chuyện hương nang, cho nên sáng nay, lúc đưa Tề Ninh ra cửa, liền cầm lấy túi hương nang mang trở lại. Mặc dù không biết Sở Mộ như thế nào biết được, nhưng chứng cớ đã bị hủy, cho nên chuyện này cũng không thể lấy ra mà uy hiếp nên mảy may như không. Sở Mộ hắn muốn biết sẽ biết, bất quá cũng tốt, hắn sẽ nhận thức được một điểm triệt để của nàng, sau này cũng không muốn đến dây dưa. “Giống như vương gia đã từng nói, đây là chuyện giữa ta cùng bọn họ, không nhọc vương gia lo lắng.” Thật sự, Sở Mộ chưa thấy qua nữ nhân như vậy, làm cái việc ác độc như thế mà mặt vẫn không đổi sắc, không có chút nào gọi là xấu hổ. Nếu không phải do ảnh hưởng của độc tình cổ, quả thật mọi chuyện đối với nàng, Sở Mộ hắn cũng không thèm nghĩ nhiều như thế. Có thể những việc làm kia cũng không thể hoàn toàn che được mắt hắn, khiến cho hắn không phân biệt được thị phi. Hương nang nếu là do Tề Ninh hạ dược, Sở Mộ cũng cảm thấy không có gì đáng trách, kia là do thu phê bọn có vấn đề, Tề Ninh nguyện ý giết một ngàn địch, tổn hại tám trăm là chuyện của nàng. Có thể, Tề Dư gạt bọn họ mà động thủ, sự tình liền thay đổi, Tề Dư dựa vào cái gì khiến Tiết Ngọc Chương bị phế, chỉ đơn giản là bắn ở bên ngoài không biết kiểm điểm hay sao? Từ xưa đến nay, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, bất quá nàng lại vì một vấn đề nhỏ, muốn Tiết gia đoạn tử tuyệt tôn, như thế không thể ngắm mắt làm ngơ, nữ nhân thủ đoạn ác độc này, cư nhiên lại được coi là tiên nữ hạ phàm, cũng là tuyệt đối không dễ đối phó. Bởi vậy, hiện tại Sở Mộ dù có không muốn, nhưng vẫn là gằn giọng nói ra: “Nước sông không phạm nước giếng, đây chính là nàng nói, sau này đừng hối hận.” Tề Dư nghe vậy, trên mặt, nhịn không được, tỏ ra vui vẻ: “Thần thiếp tuyệt đối không hối hận. Cũng hi vọng vương gia ghi nhớ lời nói đêm nay, sau này đừng đến dây dưa.” “Nàng!” Trong bụng Sở Mộ khí nóng như muốn bục phát, hận không thể tiến lên bóp chết nữ nhân vừa ác độc, vừa vô tình này. Bên ngoài, âm thanh của sư muội càng lúc càng lớn, Sở Mộ không quên nói lời cảnh cáo: “Nếu dám động vào một sợi lông của muội ấy, thì đừng trách ta trở mặt.” Tề Dư cười tươi như hoa: “Vương gia yên tâm đi, hiện tại Như phu nhân là bùa hộ mệnh của thần thiếp, thần thiếp quý trọng nàng còn không hết, như thế nào lại muốn đả thương nàng?” Trong một giây lát, Sở Mộ một chân đá lật bàn tròn bên người Tề Dư, nhìn ấm trà vỡ vụn, mặt Tề Dư vẫn không đổi sắc, lãnh khốc tự nhiên, bảo trì mỉm cười. Trong lòng Sở Mộ rối loạn phức tạp, thật sự chịu không nổi áp lực bị đè nén trong ngực, giận dữ phất tay áo rời đi.