Edit: Kan Kudo
Sở Mộ khó nén vui sướng trong lòng, lớn tiếng hỏi Lý Vượng ở bên cạnh:
“Chẳng phải sư phụ ngươi nghiên cứu ra được phương thuốc sao, thế nào lại không đi nói cho bổn vương?”
Lý Vượng gãi gãi gáy nói:
“Sư phụ nói phương thuốc này khi ăn mùi rất mạnh, mùi vị thật sự không dễ ngửi. Vương gia người xem này, đỉa hút máu thì tanh; cỏ lạc đường lại cay; tím xe các cũng không cần nói, vừa tanh vừa thối; khổ giới, liên tâm đều là xông tới tận tâm can.”
Sở Mộ có hiểu biết, gật đầu nói: “Hừm, cho nên sư phụ ngươi là đi lên núi đi tìm dược liệu để trung hòa mùi vị cho bổn vương?”
“Vâng, đúng là như vậy.” Lý Vượng nói.
Sở Mộ nhìn phương thuốc kia, xoa lồng ngực đang càng ngày càng nóng lên, nhận ra rằng hai ngày này ngực đau, có phải là như Lâm Khâm viết, tình trạng độc cổ phát tác là ‘nóng ruột’?
“Sư phụ ngươi đi được mấy ngày rồi?” Sở Mộ hỏi.
“Lần trước Hàn đại nhân đến mời sư phụ đi uống rượu, không biết vì sao không uống, kia sau buổi sáng ngày thứ hai, sư phụ liền ra cửa, bất quá mới có mấy ngày.” Lý Vượng đếm đầu ngón tay cẩn thận trả lời.
Sở Mộ nhẩm tính, nếu như đúng như lời nói kia, sau ngày thứ hai Lâm Khâm liền ra cửa, thì không sai biệt lắm mới có bốn ngày.
“Nhưng này là. . . Giờ là ngày đông, thì chạy đi đâu mà tìm đỉa ngày hè?” Sở Mộ hỏi Lý Vượng.
Lý Vượng suy nghĩ một chút, mở ra ngăn kéo của bàn đựng dược liệu, lấy ra từ bên trong một cái hộp sơn đen nhỏ bằng một bàn tay, đưa đến trước mặt Sở Mộ, nói:
“Xin vương gia hãy yên tâm, sư phụ đã sớm tìm được đỉa rồi.”
Sở Mộ trông thấy trong hộp phủ đầy một thứ dịch dính dấp, trong thứ dịch dính dấp ấy quả thực có một thứ sinh vật mềm nhũn nho nhỏ chỉ dài bằng nửa ngón tay, Sở Mộ vốn dĩ rất dễ thấy ghét những thứ sinh vật dinh dính mềm nhũn như thế, theo như những gì được viết trong phương thuốc, Sở Mộ muốn giải trừ cổ độc, thì phải dùng loại đỉa này đi hút máu Tề Dư, sau đó khuấy lên thành máu me nhầy nhụa, phối hợp những thứ dung dịch vừa tanh vừa thối, vừa đắng vừa cay mà kia mà uống vào. . . Vừa tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, ruột gan Sở Mộ cuộn trào cả lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Sở Mộ dừng ở đỉa cùng phương thuốc ở giữa quay lại, lâm vào trầm tư, rất rõ ràng trên người hắn cổ đã bắt đầu phát tác, Lâm Khâm nghiên cứu ra phương thuốc, người lại không ở nhà, cho nên Lâm Khâm cũng không biết sự tình độc cổ trong Sở Mộ phát tác hai ngày nay, không có cách nào đưa ra cách ứng phó.
Bây giờ Lâm Khâm không biết ngày về, Sở Mộ không biết hắn có thể chống đỡ thứ cổ này phát tác đến mức nào, nếu như hắn xử lý không khéo, chờ Lâm Khâm trở về lại chuyển biến xấu làm sao bây giờ? Và hắn có thể chống đỡ đến lúc Lâm Khâm trở về hay không cũng là một vấn đề.
Dù sao cũng là có cách chữa, chẳng qua mùi vị khó ăn chút, so với từ bỏ tính mạng, thuốc có hơi khó ăn một chút, xem ra cũng chẳng phải vấn đề gì lớn lắm.
Sở Mộ để Lý Vượng đóng nắp hộp lại, sau đó tìm miếng vải bọc lại, mới dám đeo vào đai lưng, Lý Vượng không dám can ngăn, chỉ lo lắng nói:
“Vương gia, ngài muốn đem đỉa đi sao? Sư phụ nói loại này đỉa khá là hiếm có, nếu như không có hoặc chết mất, vậy không làm được thuốc giải cho ngài đâu.”
Sở Mộ cúi đầu nhìn túi vải nhỏ bên hông, hỏi Lý Vượng: “Thứ này dễ chết lắm sao?”
Lý Vượng gật đầu: “Đặc biệt dễ chết, cho nên sư phụ cũng không dám đụng nhiều.”
Sở Mộ: . . .
Thế này thì không chỉ có hắn chờ không nổi, mà lũ đỉa dễ chết này chắc cũng không chờ nổi Lâm Khâm trở lại đâu.
“Ngươi theo phương thuốc này mà bốc thuốc, đỉa hút máu này bổn vương sẽ mang về, đến lúc đó ngươi phụ trách nấu thuốc.” Sở Mộ sảng khoái phân phó.
Lý Vượng sửng sốt: “Vương gia, ngài không đợi sư phụ ta trở lại sao?”
“Không đợi, đợi không biết hắn chừng nào quay lại, độc của bổn vương chắc cũng phát tán luôn, có phương thuốc rồi, tuy mùi vị khó ăn chút, ta vẫn chịu được.” Sở Mộ nói.
Nói xong cái này, Sở Mộ liền xoay người rời khỏi.
**********************
Phương thuốc giải đã có, dược liệu có, hiện tại chỉ còn thiếu thuốc dẫn —— máu của Tề Dư.
Nếu như chỉ là đơn thuần lấy máu của Tề Dư thì thực ra cũng không khó, mà mấu chốt là ở chỗ, làm thế nào cho thần không biết quỷ không hay, Nữ nhân Tề Dư kia rất thông minh, bất luận để lại dấu vết gì cũng đều có khả năng để cho nàng phát hiện ra bí mật của Sở Mộ.
Sau một hồi trái lo phải nghĩ, Sở Mộ quyết định —— đêm đến đi thăm dò.
Tề Dư bình thường giờ Tuất canh ba sẽ tạm nghỉ, đọc sách một chút, đến giờ Hợi liền tắt đèn đi ngủ, cho nàng một canh giờ để chìm vào giấc ngủ, cho nên Sở Mộ rút ra kinh nghiệm sau chuyến thăm dò, cần phải là thời điểm Tề Dư đã ngủ thật say, khi đó động thủ thì mới là tốt nhất.
Giờ Tuất hai khắc, trong hành lang của vương phủ, vườn hoa tắt đèn.
Sở Mộ đứng trên chỗ cao nhất ở mái đình hóng mát có núi cao ở vườn hoa của vương phủ, từ trên cao nhìn về hướng chủ viện.
Gió đêm thổi tới, Kỷ Thư cùng Hàn Phong hai mắt nhìn nhau, sau một hồi nhìn nhau đầy khúc mắc, Hàn Phong tiến lên uyển chuyển nói với Sở Mộ:
“Vương gia, chúng ta làm như vậy, hình như không được hay cho lắm?”
Sở Mộ nhìn không chớp mắt nhìn chằm chằm phòng ngủ chủ viện vẫn chưa tắt đèn, toàn bộ chú ý đều hướng về phía bên kia, hôm nay có vẻ Tề Dư tắt đèn hơi trễ hơn so với ngày thường.
Nghe vậy lạnh lùng nhàn nhạt hỏi lại: “Có chỗ nào không hay?”
Hàn Phong quay đầu nhìn Kỷ Thư, Kỷ Thư liền tiến lên: “Vương gia, ngài sao không thoải mái mà tới chủ viện, ở vương phủ, cần gì lén lút thế kia?”
Sở Mộ hừ lạnh:
“Cái này không gọi là lén lút, đây gọi là chiến thuật! Thắng địch trong im hơi lặng tiếng, chẳng phải sẽ vui hơn.”
Hàn Phong, Kỷ Thư: . . . Ha ha, vương gia ngài vui là tốt rồi!
Đột nhiên, Sở Mộ hai mắt sáng ngời, đèn ngủ trong phòng Tề Dư cuối cùng cũng tắt. Chỉ cần lại chờ nửa canh giờ, chờ Tề Dư ngủ thật sâu, hắn có thể theo kế hoạch làm việc.
Cùng lúc đó, cũng theo vườn hoa bên kia truyền đến hai tiếng vang vọng.
Người gõ mõ giao canh cầm cái mõ đi tuần tra ban đêm trong vương phủ, qua vườn hoa, lơ đãng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng nghiêng phía trên đình hóng mát, hơn nửa đêm kém chút sợ tới mức hắn hồn lìa khỏi xác, trong đình có vài bóng người đứng, mặc niệm một tiếng ‘A di đà Phật’, người gõ mõ giao canh trời sinh thứ lớn nhất là lá gan, đem đèn lồng hướng lên trên đưa ra, hơi hơi chiếu đến mấy bóng người trong đình kia, tập trung nhìn vào, thế mà lại là vương gia nhà mình!
Người gõ mõ giao canh tâm tình nghiêm túc, muốn tiến lên hành lễ, lại bị vương gia giận giữ trừng mắt:
“Cút.”
Người gõ mõ giao canh đêm khuya tự dưng bị dọa: . . . Cầm theo đèn lồng cùng cái mõ hoả tức tốc chạy.
Nhạc đệm nho nhỏ qua đi, Sở Mộ tiếp tục như cọc tiêu, chờ ở trong đình yên lặng đếm thời gian.
Đúng như kế hoạch, mọi tiếng động yên tĩnh, toàn bộ kinh thành đều im như thóc.
Trong hậu viện của Nhiếp chính vương phủ có mấy bóng đen nhanh nhẹn lướt ra, trốn tránh tuần tra, trực tiếp từ vườn hoa lẻn vào chủ viện, Hàn Phong cùng Kỷ Thư tự giác canh giữ ở sân ngoài, Sở Mộ rón ra rón rén từ cửa sổ thông khí phía tây mà chui vào.
Sở Mộ động tác nhanh nhẹn đi đến bên ngoài bức màn đã hạ xuống của Tề Dư, một giây trước khi có thể vén lên bức màn kia của Tề Dư, hắn đột nhiên sinh ra một cỗ áy náy cùng thẹn thùng.
Đúng vậy!
Là Thẹn thùng!
Tất cả mọi thứ trong phòng ngủ Tề Dư đều là thuộc về hương thơm của nàng, Sở Mộ ngửi đến tâm can ngây ngất, lập tức muốn được trông thấy dung nhan khi ngủ của Tề Dư, Nhiếp chính vương bình thường ở bên ngoài hô mưa gọi gió thế mà lại khiếp sợ, khiếp sợ xong, lòng lại tràn đầy chờ mong, một bàn tay đưa ra rồi lại rụt lại, cuối cùng thật vất vả gom hết dũng khí, chậm rãi vén lên bức màn của Tề Dư.
Ánh trăng từ cửa sổ phía tây xông vào, xuyên qua bức màn của Tề Dư mà chiếu vào trên người nàng, dung nhan khi ngủ trầm tĩnh thanh lịch thập phần trong veo, hoàn toàn khác với hình tượng lạnh lùng ban ngày của nàng, lông mi thật dài bị ánh trăng chiếu ở trên gương mặt nàng, còn có hàng mi dài của nàng, cái mũi cao, bờ môi căng mọng duyên dáng. . .
Sở Mộ vào một giây cuối cùng trước khi trầm mê, tốn thật nhiều khí lực mới có thể đem được chính mình kéo trở về từ nguy hiểm, nhớ lại mục đích đi thăm dò đêm khuya của mình.
Hắn không phải đến để ngắm nhìn Tề Dư ngủ, hắn là đến lấy máu của nàng.
Sở Mộ trong lòng âm thầm mặc niệm, hiện tại càng là cảm thấy nhan sắc của Tề Dư có thể thay cơm ăn, càng là muốn nhìn nàng không rời, đã nói lên độc cổ trong thân thể hắn càng ngày càng lợi hại, Sở Mộ tin tưởng vững chắc, chỉ cần giải cổ độc, những ý nghĩ cực kì không hợp với lẽ thường kia sẽ tự nhiên mà tan thành mây khói.
Nỗ lực tẩy não chính mình, sau khi đã thành công, Sở Mộ bình tĩnh lại tâm lý, nhanh nhẹn điểm một cái lên huyệt đạo trên cổ Tề Dư, để nàng đi vào giấc ngủ càng thêm sâu, sau đó Sở Mộ ngồi xổm ở bên giường Tề Dư, kéo cánh tay Tề Dư đến trước mặt, sau khi chuẩn bị xong, Sở Mộ mới mở cái hộp sơn đen nhỏ đeo ở đai lưng ra, nhìn lũ đỉa ở dưới dưới ánh trăng mờ mịt càng thêm ghê tởm.
Dùng hai ngón tay bốc thứ kia lên, vừa ngàn lần ghét bỏ lại vừa dè dặt cẩn trọng mà đặt lên cánh tay Tề Dư.
Sở Mộ không chớp mắt nhìn chằm chằm thứ kia chậm rãi hút máu Tề Dư, do đó thứ ghê tởm kia càng lớn lên dần, qua một lúc, liền sưng thành cái quả cầu nhỏ, Sở Mộ thấy thật đáng sợ, lại dè dặt cẩn trọng đem đỉa hút máu bỏ lại trong cái hộp sơn đen.
Sau đó lau sạch thứ dịch dính trên cánh tay Tề Dư, đặt tay nàng lại vào trong chăn, hắn mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Lấy được máu Tề Dư, Sở Mộ liền giải huyệt đạo của Tề Dư, Tề Dư vẫn tiếp tục ngủ, Sở Mộ muốn đứng lên rời đi, đi đến được phía trước cửa sổ phía tây lại bỗng nhiên dừng chân, nhìn bên ngoài cửa sổ phía tây có một vầng trăng sáng, sáng trong như tuyết, lại lần nữa quay đầu đem ánh mắt đặt ở phía sau màn rủ, trên người Tề Dư đang hít thở đều đặn.
Vất vả lắm nửa đêm mới đến được bên người Tề Dư, nếu cứ như vậy rời khỏi, chẳng phải có chút đáng tiếc hay sao?
Nếu như hắn bây giờ làm gì đó với Tề Dư. . .
Nghĩ như vậy, Sở Mộ quyết đoán xoay người trở lại trước giường Tề Dư, nhìn bóng hình xinh đẹp ngủ say đằng sau màn che, trên mặt Sở lộ ra nụ cười không rõ ý tứ.
****************************
Sáng sớm hôm sau, Minh Châu và Hổ Phách chuẩn bị nước ấm xong rồi, ở ngoài cửa Tề Dư gõ hai cái, nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng: “Vào đi.”
Câu này cho thấy rằng Tề Dư đã tỉnh, bọn nha hoàn có thể vào phòng hầu hạ.
Đẩy cửa tiến vào gian phòng, Minh Châu chuẩn bị đồ dùng rửa mặt, Hổ Phách đi vào trong phòng hầu hạ Tề Dư ngồi dậy mặc y phục.
“Vương phi, nô tì vào đây ạ.” Hổ Phách trước khi vén màn lên nói với Tề Dư ở trong màn một tiếng, sau khi được Tề Dư cho phép thì mới vén màn đi vào.
Tề Dư ngồi dậy ở bên giường, đưa tay dụi mắt, Hổ Phách đem màn treo đến hai ngọn lưu ly trên cột cạnh giường, đi lại vén màn lên, đỡ Tề Dư xuống giường, sau khi nhìn qua mặt Tề Dư một cái, Hổ Phách kinh ngạc kêu lên một tiếng:
“A.”
Tề Dư thấy nàng phát hoảng, khó hiểu mà nhướng mày, hỏi: “Hửm? Có chuyện gì?”
Hổ Phách mặt lộ vẻ hoảng sợ nhìn mặt Tề Dư, nàng cho rằng trên mặt mình có cái gì, liền nhanh chóng sờ, cúi đầu nhìn qua mu bàn tay mình, phát hiện trên mu bàn tay dính cái gì đó đen đen, ngón tay sờ lên mặt hoài mà cũng không phát hiện là có cái gì.
Minh Châu nghe thấy tiếng của Hổ Phách cũng liền tiến vào trong phòng, trông thấy mặt Tề Dư, vẻ mặt cũng hoảng sợ y chang, nhưng Minh Châu bình tĩnh hơn Hổ Phách, vội vàng đến trước bàn trang điểm ôm gương đồng, đưa đến trước mặt Tề Dư.
Tề Dư đầy khó hiểu nhìn vào gương đồng, chỉ thấy trên trán và hai bên má của nữ tử trong gương đều dính vết mực, có chỗ ở mắt bị nàng dụi quệt đi, nhưng không khó để nhìn ra hình vẽ lúc đầu là ba con rùa nhỏ. . .