Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Q.3 - Chương 12 - Cuồng Long Bang

trước
tiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

“Hỗ trợ?” Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày: “Ngươi để cho ta tới, không phải vì ban phát phần thưởng sao?”

Mặt già của Quân Lâm Thiên đỏ lên, vì mình dùng phần thưởng dụ hoặc Luyện Trận Sư tham gia tỷ thí mà cảm thấy có chút xấu hổ. Ông ho khan hai tiếng, hắng giọng nói: “Cái này, nha đầu, ta mời ngươi giúp rất đơn giản…… Ta chỉ là muốn trước khi rời khỏi Thần Cảnh, chính là trận pháp chỉ có Luyện Trận Sư Tiên Hồn Thân Thể mới có thực lực mở ra……”

Ánh mắt của Quân Thanh Vũ đột nhiên trầm xuống, mắt không dấu vết đánh giá lão nhân: “Ngươi muốn đi đại lục làm gì?”

Nàng không có quên, ở trên đại lục, có thân nhân của nàng…

Ở lúc không biết mục đích của Quân Lâm Thiên nàng tuyệt đối sẽ không trợ giúp ông!

Quân Lâm Thiên cười khổ một tiếng: “Ta là vì đi gặp một người, chuyện này, không đề cập tới cũng thế, nha đầu, ta xin ngươi, có thể giúp ta một chuyện này không.”

“Xin lỗi.” Quân Thanh Vũ trầm ngâm nửa ngày, nâng mắt nói: “Cũng không phải là ta không muốn giúp ngươi, mà là, ta không có thực lực này!”

Trận pháp này chia làm hai mặt, gặp phải đại lục Cổ Võ một mặt hơi chút yếu ớt kia, nếu là lúc trước còn có thể mở trận pháp này ra dễ như trở bàn tay, nhưng mà, nếu muốn từ Thần Cảnh đi đại lục Cổ Võ, lấy thực lực hiện tại của nàng còn không thể làm được.

“Ta biết.” Quân Lâm Thiên khẽ mỉm cười: “Ta có thể chờ, chờ một ngày ngươi có được lực lượng kia…”

Quân Thanh Vũ ngẩn ra một chút, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt già nua của Quân Lâm Thiên thật sâu.

Rõ ràng nàng gặp lão nhân này lần đầu tiên, nhưng không biết vì sao, đáy lòng không sinh ra ác cảm gì…

“Được!”

Nàng khẽ nở nụ cười, nụ cười kia động lòng người như thế, bất giác khiến ánh mắt Quân Lâm Thiên hiện ra một tia hoảng hốt…

“Ta đồng ý với ngươi, chẳng qua ngươi cũng phải bảo đảm sẽ không làm ra chuyện gì với người đại lục Cổ Võ.”

Giọng nói của nữ tử lạnh nhạt như gió, từ từ truyền đến.

Trên mặt già của Quân Lâm Thiên lộ ra nụ cười thỏa mãn, chỉ cần nàng đáp ứng, như vậy nữ tử này chính là hy vọng của ông……

“Nha đầu, đây là giấy thông hành.”

Quân Lâm Thiên vung bàn tay lên, ném một lệnh bài tới trong tay Quân Thanh Vũ: “Có lệnh bài này, ngươi có thể tự do ra vào nơi trục xuất.”

Khóe môi Quân Thanh Vũ khẽ nhếch, lại ngước mắt nhìn lão giả lần nữa: “Thú hạch linh thú Thần Cảnh đâu? Hay là ngươi tưởng lấy lệnh bài này thay đổi thú hạch?”

“Ngươi tiểu nha đầu này, thật đúng là không chịu ăn một chút mệt?” Quân Lâm Thiên bất đắc dĩ cười: “Đây chính là thú hạch linh thú Thần Cảnh, tiểu nha đầu, ta sẽ ở trong Thần Cảnh chờ ngươi, đến lúc đó, nha đầu ngươi hẳn là càng thêm cường đại…”

Nhìn khuôn mặt thanh lệ xuất trần kia, ánh mắt Quân Lâm Thiên xuất hiện một tia hoảng hốt, nếu Ngọc Nhi đã sinh nhi dục nữ, có phải cũng lớn như nha đầu này không sai biệt lắm hay không?

Có lẽ là tầng quan hệ này, lại khiến ánh mắt Quân Lâm Thiên càng thêm nhu hòa…

“Ta đây cáo từ.”

Quân Thanh Vũ ôm quyền, nhìn ánh mắt hoảng hốt của Quân Lâm Thiên, cuối cùng vẫn là cái gì cũng đều không nói rời khỏi nơi này…

“Lão đại!”

Lúc này, trong Cuồng Long Giáo, giáo chủ Thiên Cuồng đang phi nhanh ở trên người một nữ tử, lại vào lúc này bất ngờ nghe được một tiếng động thông báo.

Sắc mặt của Thiên Cuồng lập tức trầm xuống, trong mắt chợt lóe tia âm lãnh: “Cút!”

“Phịch!”

Người nọ sợ tới mức hai chân run lên quỳ rạp xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa nói: “Lão đại, là đại tiểu thư Tư Đồ gia Tư Đồ Tuyết tới…”

“Cái gì?”

Trong lòng Thiên Cuồng đại hỉ, giơ tay ném nữ tử trên giường ra ngoài.

Nàng kia vốn là bị tra tấn nửa chết nửa sống, một ném hiện giờ này nửa cái mạng đều thiếu chút nữa không còn, hừ một tiếng ngất đi.

Thiên Cuồng vung tay lên, mặc áo bào tro lên trên người mình, rồi sau đó bước nhanh ra ngoài.

Nhưng mà, bên trong ống quần trái hắn lại trống rỗng, gần như có thể nhìn thấy chân giả dùng gậy gỗ chống đỡ kia…

Nói đến Thiên Cuồng không phải xui xẻo bình thường.

Mấy năm trước, hắn vừa ở trên núi non không xa cách cửa đi thông đại lục Cổ Võ kia, khi nghe nói đại môn mở ra, sau khi nghĩ rốt cuộc cũng có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này, thì không màng tất cả xông ra ngoài…

Cho dù cường giả trục nơi xuất đông đảo, nhưng bọn họ bị những người từ bên ngoài đuổi vào nơi này, trên người đều có cấm chế, cả đời này, đều không thể vượt qua nguồn gốc tiến vào cấp bậc nơi đây, không giống những nơi sinh trưởng ở đó còn có thể tu luyện đột phá.

Đương nhiên, sau khi tiến vào đại lục Cổ Võ cũng không có khả năng thăng cấp.

Nhưng địa phương đại lục Cổ Võ kia phồn hoa hơn nơi trục xuất rất nhiều, đi vào nơi kia có thể hưởng thụ cuộc sống thật tốt, quan trọng hơn là, cường giả nơi trục xuất quá nhiều, thường xuyên sẽ có người ngoài Thần Cảnh cầm lệnh bài trong tay tiến vào địa phương này, khiến hắn không có cảm giác an toàn.

Chờ hắn chinh phục đại lục kia thì có thể dời Cuồng Long Giáo và Tư Đồ gia tộc đến nơi đó…

Ai ngờ…

Ngay ở lúc hắn vừa định lao ra khỏi cửa, cửa lại bị đóng lại, còn chặt gãy một chân của hắn!

Nhưng mà một khắc cuối cùng, khuôn mặt thanh lãnh kia đập ở trong mắt hắn, làm hắn vĩnh sinh khó quên!

Nếu sau này có thể nhìn thấy hỗn đản đáng chết kia, hắn tuyệt đối sẽ khiến nàng… Chết không có chỗ chôn!

“Tuyết Nhi!”

Thiên Cuồng bước nhanh ra ngoài, đã nhìn thấy nữ tử đi qua đi lại ở trong đại sảnh, vội vàng đi ra phía trước, trong đôi mắt màu xám lộ ra tia ôn nhu.

“Sao nàng lại tới đây?”

Tư Đồ Tuyết khẽ nhíu mày lại, mặt không biểu tình nói: “Thiên Cuồng, ngươi nói sẽ vì ta làm bất kì chuyện gì, có thật không?”

“Đương nhiên là thật.” Thiên Cuồng giơ ngón tay lên trời thề: “Thiên Cuồng ta có thể vì Tuyết Nhi nàng đi làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần nàng có phân phó, ta tất nhiên đạo nghĩa không thể chối từ! Tuyết Nhi, nàng phải tin tưởng ta, vị trí ở trong lòng ta vẫn chỉ có nàng!”

Tư Đồ Tuyết cười lạnh một tiếng: “Nếu ngươi yêu ta, sao lại có quan hệ với nhiều nữ nhân như vậy? Hiện tại xem bộ dáng này của ngươi, hình như mới từ trong người mỹ nhân đi ra…”

Thiên Cuồng sửng sốt một chút, thật cẩn thận nói: “Tuyết Nhi, kia chỉ là nhu cầu sinh lý của ta mà thôi, không phải là chuyện rất bình thường sao? Ở trong lòng ta, tuyệt đối chỉ có một mình nàng!”

Hắn nói cũng là sự thật!

Từ sau khi chân bị chặt đứt, tính tình của Thiên Cuồng trở nên dị thường tàn bạo, duy chỉ ở trước mặt nàng, mới có thể vĩnh viễn đều là tràn ngập nhu tình và tiểu tâm như thế…

“Ta đây tạm thời tin ngươi một lần.” Tư Đồ Tuyết nâng hai mắt lạnh băng lên, gằn từng chữ một nói: “Hiện tại, ta muốn ngươi đi giết một người cho ta!”

“Tuyết Nhi, là ai trêu chọc nàng? Mặc kệ là ai, ta đều sẽ giết cho nàng!”

Trong mắt Thiên Cuồng xẹt qua một tia sát khí.

Tuyết Nhi của hắn tốt đẹp như thế, chỉ cần người là địch với nàng, tất nhiên đều là tội ác tày trời, loại người này, căn bản là chết không hết tội!

“Quân Thanh Vũ!” Tư Đồ Tuyết hơi híp mắt: “Không, ngươi trước đừng giết nàng, nàng có thể có quan hệ với phụ thân ta mất tích, lúc đó, ta sẽ tự mình hỏi nàng!”

“Bây giờ nàng ta đang ở đâu?” Thiên Cuồng nhíu mày lại: “Tuyết Nhi, nàng yên tâm đi, nếu nàng ta thật sự có quan hệ với phụ thân nàng mất tích, ta tất nhiên sẽ khiến nàng ta sống không bằng chết!”

Trên người hắn chợt hiện ra sát khí cường đại, cuồng phong chợt nhấc lên, áo xám kia ở trong gió khẽ bay…

Khóe môi Tư Đồ Tuyết hàm chứa cười lạnh.

Hiện giờ nàng không kịp trở lại Tư Đồ gia tộc viện binh, nhưng chỉ cần Thiên Cuồng nguyện ý ra tay, nữ nhân kia tuyệt đối không thể rời khỏi Cổ Thành!

Nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Ban đêm, ánh trăng tĩnh lặng, nữ tử nhắm mắt ngồi ở trên giường bất ngờ mở hai mắt ra, nàng khẽ nâng bàn tay lên, cúi đầu nhìn chăm chú lệnh bài linh hồn trong tay, lẩm bẩm nói: “Vô Tình, rốt cuộc chàng ở đâu……”

Từ sau khi tiến vào nơi trục xuất, lệnh bài linh hồn như mất đi công hiệu, không thể liên hệ với Vô Tình, cái này khiến cho lòng của nàng bất giác thấp thỏm…

Chẳng lẽ, Vô Tình là ở nơi nào đó không thể liên hệ với nàng?

Mặc kệ như thế nào, chỉ cần nàng trở nên cường đại hơn, mới có thể đuổi theo bước chân của hắn!

Quân Thanh Vũ thu lệnh bài linh hồn lại lần nữa, nhắm mắt ngồi, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào, bao phủ thân thể của nàng…

Nắng sớm mới lên.

Theo cửa khách điếm bị mở ra, một bóng dáng nhỏ xinh xuất hiện ở trong mắt Quân Thanh Vũ. Lý Lị trông thấy nữ tử từ bên trong cánh cửa đi ra, ánh mắt sáng lên, đang muốn tiến lên, nhưng khi tiếp xúc đến hai mắt thanh lãnh của Quân Thanh Vũ lại bất giác thu bước chân lại.

“Có việc?”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn nàng một cái, giọng thanh lãnh nói.

Với loại đại tiểu thư bị nuông chiều hư này nàng vẫn đều không có hảo cảm gì.

“Ta……” Lý Lị cắn môi: “Ta có thể bái ngươi làm sư phụ hay không?”

“Xin lỗi, ta không có hứng thú thu đồ đệ.”

“Nhưng……”

Lý Lị rất là không cam lòng, tốt xấu gì thiên phú của nàng cũng không tồi, vì sao một đám đều từ chối nàng?

“Có thể tránh ra một chút không?”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn về phía nàng, chỉ là một cái liếc mắt này đã làm Lý Lị phát lạnh, không nhịn được lui lại bên cạnh mấy bước.

Nàng không có nhìn nữ tử tới bái sư một cái, từ từ biến mất ở dưới nắng sớm…

Trên núi ở ngoài cửa thành Cổ Thành, từng hơi thở cường đại từ khắp nơi quanh quẩn đến, đột nhiên, Quân Thanh Vũ dừng chân lại, trong ánh mắt thanh lãnh nhìn chăm chú không khí xung quanh không yên ổn…

“Ai!”

Xoạt!

Trong bụi cỏ chợt phát ra mấy tiếng động, kiếm sắc bén chém về phía Quân Thanh Vũ…

“Là ngươi!”

Thiên Cuồng mới vừa ngẩng đầu lên, khuôn mặt của nữ tử đã đạp vào trong mắt hắn, ngay lập tức, đôi mắt như chim ưng kia hơi nheo lại, trong lòng nhảy lên cao ngọn lửa hùng liệt.

Gương mặt này, cho dù hóa thành tro hắn cũng sẽ không quên!

“Không nghĩ tới ngươi lại ở nơi trục xuất! Xem ra thật là ông trời hậu đãi ta, để ta phát hiện ra kẻ thù của ta!”

Thiên Cuồng hít sâu một hơi, đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Quân Thanh Vũ.

Nếu ánh mắt có thể biến thành một thanh kiếm, đoán chừng Quân Thanh Vũ đã sớm trở nên vỡ nát rồi…

“Lúc này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Quân Thanh Vũ nhíu mày lại, hai mắt đảo qua dừng ở trong ống quần trống rỗng của hắn, lòng đột nhiên trầm xuống.

Không nghĩ tới vừa tới nơi trục xuất không bao lâu, đã gặp phải người lúc trước thua thiệt ở dưới tay của nàng.

Hơn nữa thực lực của đối phương còn mạnh hơn Tư Đồ Thanh đã chết!

“Ngươi biết nàng?”

Tư Đồ Tuyết nhíu chặt mày, vẻ mặt lạnh băng nhìn về phía nam nhân bên cạnh.

“Đúng!”

Thiên Cuồng cắn chặt hàm răng, gằn từng chữ một nói: “Giữa ta và nàng không đội trời chung!”

Dù thế nào hắn cũng ngượng ngùng để cho người khác biết chặt đứt một chân của hắn chính là một tiểu cô nương, đặc biệt là trước mặt nữ nhân trong lòng yêu!

Ầm!

Đột nhiên, trên người Thiên Cuồng hiện ra khí thế bức người, uy áp cường đại khiến khắp không trung đều u ám vài phần.

“Nha đầu thúi, hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.