Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn

Q.3 - Chương 26 - Đi Ngang Qua Vai

trước
tiếp

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Tiểu Hoàng Nhi trầm mặc, hiển nhiên là đang tự hỏi lợi và hại của việc này, thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên, trong ánh mắt chợt lóe ra tia kiên định.

“Hơi thở trên người của ngươi khác với người hôm nay muốn bắt Hoàng Nhi đi, cho nên, Hoàng Nhi tin tưởng ngươi là người tốt, ta đáp ứng yêu cầu của ngươi!”

“Ha ha!”

Tả Phượng ngửa đầu cười to hai tiếng: “Nữ vương, vậy khi nào chúng ta trở về Phượng Hoàng nhất tộc?”

“Giờ đi, Hoàng Nhi muốn đi tăng thực lực lên, sau đó, bảo vệ mẫu thân……”

Từ khi sinh ra tới nay, Tiểu Hoàng Nhi chưa từng rời khỏi Quân Thanh Vũ, hiện giờ vừa đi, không biết bao lâu mới có thể gặp nhau, nhưng cho dù trong lòng lại không nỡ, nàng cũng cần phải rời đi.

Chỉ có sau khi tăng thực lực lên, mới có thể bảo vệ mẫu thân……

“Hoàng Nhi có thể rời đi với ngươi, nhưng ta muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện.” Quân Thanh Vũ ngửa đầu nhìn về phía Tả Phượng, ánh mắt thanh lãnh nói: “Ngươi phải bảo đảm an toàn của nàng! Nếu ngươi có thể làm được, ta sẽ để nàng theo ngươi rời đi, mà nếu nàng ở Phượng Hoàng nhất tộc xảy ra bất kì chuyện gì, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ làm Phượng Hoàng nhất tộc biến mất từ trên đời này!”

Trái tim của Tả Phượng run rẩy, không biết vì sao, ông có một loại cảm giác, nữ nhân này nói ra nhất định có thể làm được.

“Ngươi yên tâm, vì Phượng Hoàng nhất tộc, cho dù là ta liều chết cũng sẽ bảo vệ nàng an toàn!” Tả Phượng cong môi cười, ánh mắt kiên định nói.

Rồi sau đó ông quay đầu nhìn về phía Tiểu Hoàng Nhi: “Nữ vương bệ hạ, chúng ta có thể rời đi.”

Cơ thể của Tiểu Hoàng Nhi cứng đờ, đột nhiên nhào vào trong lòng Quân Thanh Vũ, đợi nàng ngửa đầu lên, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác đã tràn đầy nước mắt.

“Mẫu thân, người nhất định phải chờ Hoàng Nhi, Hoàng Nhi sẽ rất nhanh tới nơi này, tới lúc đó, Hoàng Nhi không còn là trói buộc, hơn nữa có thể trợ giúp mẫu thân đánh người xấu……”

“Hoàng Nhi.” Quân Thanh Vũ rũ mắt xuống, sờ đầu Tiểu Hoàng Nhi, nói: “Được, ta lại ở chỗ này chờ con……”

“Vâng.”

Tiểu Hoàng Nhi nở nụ cười đáng yêu: “Mẫu thân, sau khi Hoàng Nhi trở về, hy vọng mẫu thân và phụ thân Vô Tình sinh thêm một tiểu đệ đệ cho Hoàng Nhi, bằng không, phụ thân Vô Tình thật sự quá không cảm giác an toàn, mẫu thân ưu tú như vậy, sẽ bị những người khác cướp đi, chỉ là Hoàng Nhi chỉ thích để Vô Tình làm phụ thân mà thôi……”

Khóe miệng Quân Thanh Vũ cứng đờ, bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Hoàng Nhi, nếu có thời gian, ta sẽ đi Phượng Hoàng nhất tộc thăm con……”

“Được.”

Tiểu Hoàng Nhi chậm rãi buông lỏng tay ra, xoay người đi về phía Tả Phượng: “Lão gia hỏa, chúng ta đi thôi, những hỗn đản đó lại muốn bắt đi Hoàng Nhi, còn định giết mẫu thân, chờ sau khi đi Phượng Hoàng nhất tộc, Hoàng Nhi tất nhiên sẽ không bỏ qua cho những hỗn đản đó!”

Bất kì người nào muốn tổn thương mẫu thân, một người nàng cũng đều sẽ không bỏ qua!

……

Nhìn tình cảnh hai người kia biến mất dưới ánh mặt trời, lòng của Quân Thanh Vũ vắng vẻ: “Tiền bối, chúng ta cũng nên xuất phát đi Vân Cảnh Thành!”

Cảnh gia!

Quân Thanh Vũ nắm chặt nắm đấm, trong ánh mắt thanh lãnh hiện lên một tia lạnh lẽo……

……

Vân Cảnh Thành, nằm ở phía Đông Thần Cảnh, bởi vì tứ phía đều là núi, thế nên dược liệu cực kỳ phong phú, hàng năm có không ít người ngoài tiến đến tìm kiếm.

Nhưng mà tất cả dược liệu trên núi đều do hai đại thế gia ở Vân Cảnh Thành là Vân gia và Cảnh gia khống chế, hai đại gia tộc này còn có quan hệ thông gia, mà thế lực ở dưới hai đại thế gia liên hợp trong Vân Cảnh Thành càng sâu.

“Nơi này hẳn chính là Vân Cảnh Thành.”

Ngoài thành lúc này, một bóng dáng dừng chân lại, nâng mắt nhìn đại môn trước mặt. Nhưng ngay khi nàng muốn đi lên trước, một chiếc xe ngựa phía sau chạy như điên đến, nhấc lên bụi đất bay đầy trời.

“Kia hẳn là xe ngựa của Cảnh gia, nếu không đoán sai, ngồi ở bên trong xe ngựa hẳn là đại tiểu thư Cảnh gia Cảnh Tú Tú, cũng là hòn ngọc quý trên tay Cảnh gia và Vân gia.”

Mọi người châu đầu ghé tai, ánh mắt nhìn về phía xe ngựa mang theo hâm mộ cực kỳ rõ ràng.

Thân là tiểu thư Cảnh gia, Cảnh Tú Tú xem như là vạn thiên sủng ái cả đời, thiên phú còn trác tuyệt, tuổi còn nhỏ cũng đã trở thành Luyện Trận Sư thất cấp, hiện giờ bái đại sư Hư Vô trưởng lão của Liên Minh Luyện Đan Vân Cảnh Thành làm sư phụ, coi như là tiền đồ cẩm tú.

Nếu ai cưới Cảnh Tú Tú, chắc chắn quang tông diệu tổ, như diều gặp gió.

“Cảnh gia?” Quân Thanh Vũ trầm ngâm nửa ngày, trong ánh mắt thanh lãnh hiện lên một tia sáng: “Không nghĩ tới là có thể nhìn thấy người Cảnh gia nhanh như vậy, như thế xem ra, vị Cảnh Tú Tú kia, hẳn chính là muội muội đồng phụ dị mẫu kia của ta……”

Cũng là nữ nhi của hung thủ hại chết mẫu thân nàng!

Quân Thanh Vũ cười lạnh một tiếng, bước vào bên trong thành……

Cảnh gia.

Xe ngựa phồn hoa dừng ở cửa, chợt một y phục màu vàng từ bên trong xe ngựa đi xuống, khi nhìn thấy nữ tử tuyệt mỹ bước xuống, một vị mỹ phụ mặc diễm lệ từ ngoài viện bước ra……

“Tú Tú, rốt cuộc con đã trở lại!”

Trên mặt Vân Quân khó nén vui mừng, nắm chặt hai tay Cảnh Tú Tú.

“Nương, con nghe nói, nhi tử tư sinh kia của tam thúc đã trở lại?” Cảnh Tú Tú nhíu mày lại, trong mắt đẹp xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Cơ thể của Vân Quân chấn động, bất đắc dĩ thở dài: “Bởi vì nhi tử tư sinh kia của tam thúc con quá ưu tú, mới đưa hắn trở về, nếu không phải sau lưng chúng ta có Vân gia chống lưng, chỉ sợ, gia gia con sẽ giao Cảnh gia cho nhi tử tư sinh kia tiếp quản……”

“Nương.” Cảnh Tú Tú trấn an vỗ bả vai Vân Quân, nói: “Lần này con trở về cũng là vì chuyện này, cho dù như thế nào, Cảnh gia đều không thể cho nhi tử tư sinh kia, Cảnh gia…… Chỉ thuộc về chúng ta!”

Nữ tử ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ hiện ra ánh sáng kiên định.

Ánh sáng kia là loá mắt như thế, làm Vân Quân bất giác hoảng hốt, thật lâu sau, mới phục hồi tinh thần lại: “Đi thôi, gia gia con còn đang chờ chúng ta, chúng ta đi vào trước gặp ông một chút……”

Ở trong Cảnh gia, ưu tú nhất chính là nữ nhi này của mình, tuổi như thế đã đạt đến Luyện Trận Sư thất cấp, Thần Cảnh có mấy người có thể vượt qua nàng? Đáng tiếc nàng là nữ nhi ruột, mà nhi tử kia của mình lại quá không nên thân, đại ca sớm chết, càng chưa để lại một tia huyết mạch, dù tam đệ có hai nhi tử, trước đó không lâu đắc tội một gia tộc linh thú, kết quả bị gia tộc linh thú kia đánh cho tàn phế.

Lần này, phụ thân mới định tiếp nhi tử tư sinh kia của tam đệ trở về quản lý Cảnh gia……

Lúc này, trong quán trà tửu lầu, nam nhân trường bào rộng thùng thình màu sợi đay, khuôn mặt tuấn lãng, mặt mày như tinh, hắn nhìn cửa Cảnh gia chỗ không xa, ánh mắt ôn nhu lạc nhìn nữ tử bên cạnh.

Chỉ thấy nữ tử này khuôn mặt tuyệt mỹ, điềm tĩnh mà ưu nhã, tay nàng chỉ khẽ vuốt chén trà sứ trên bàn, đôi mắt lại không biết suy nghĩ cái gì……

“Kẻ thù của nàng chính là kẻ thù của ta, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng!”

Nữ tử khẽ mím môi, im miệng không nói gì, lông mi run rẩy kia ở dưới ánh mặt trời lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.

“Ngọc Nhi.” Nam nhân cầm tay nàng, thâm tình nói: “Năm đó ta vô tình đi ngang qua bãi tha ma, phát hiện nàng còn dư lại một hơi, nên nhặt nàng về, ta còn nhớ rõ lúc ban đầu nàng mất đi toàn bộ ký ức, thậm chí ngay cả mình là ai cũng không biết, lại có thiên phú cực cao, ta muốn bồi dưỡng nàng, sau lại nghe nói từ Phong Vân Thành có thể trở lại Thần Cảnh, ta lại mang theo nàng tiến vào Thần Cảnh, không nghĩ tới ở trước đây không lâu nàng đã khôi phục ký ức, còn…… Có quá khứ như vậy.”

Nam nhân có chút đau lòng, nắm chặt tay nàng, tiếp tục nói: “Mặc kệ nàng có quá khứ như thế nào, ta đều sẽ không để ý, chờ sau khi chúng ta báo thù, chúng ta sẽ thành thân, ta biết nàng không thích những ngày tháng đánh đánh giết giết đó, ta có thể từ bỏ phồn hoa thế gian tìm một chỗ ẩn cư, lại đón người nhà của nàng tới, được không?”

Cơ thể của nữ tử chấn động, lại trước sau không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Cảnh gia cách tửu lầu không xa……

“Ngọc Nhi.” Nam nhân giơ tay ôm nàng vào trong lòng, ngón tay thon dài khẽ vuốt tóc đẹp kia, mặt mày dịu dàng nói: “Yên tâm đi, ta vẫn luôn sẽ ở cạnh nàng……”

……

“Chủ nhân, bây giờ chúng ta đi đâu?”

Hồng Ngọc nâng đầu nhỏ lên, chớp đôi mắt nhìn khuôn mặt thanh lãnh của nữ tử.

Quân Thanh Vũ khẽ nhíu mày, vừa định nói chuyện, đột nhiên, một khuôn mặt tuấn mỹ đập vào trong hai mắt nàng.

Nam nhân cẩm y hoa phục, dưới ánh mặt trời như mang theo một loại cảm giác hư vô mờ mịt, tuấn mỹ không chân thật như thế.

Hiển nhiên hắn cũng phát hiện Quân Thanh Vũ, khóe môi cong lên độ cong ưu nhã, ngón tay thon dài khẽ vuốt áo gấm, nhẹ nhàng bước đến……

“Cảnh Nguyệt Hiên?”

Quân Thanh Vũ sửng sốt một chút, sao Cảnh Nguyệt Hiên lại xuất hiện ở đây? Hắn họ Cảnh, chẳng lẽ có quan hệ gì đó với Cảnh gia?

“Đã lâu không gặp.” Cảnh Nguyệt Hiên dừng chân lại, cong khóe môi lên, ánh mắt nhu hòa bao phủ thân thể cao dài của nữ tử, giọng nói trong xanh như nước suối.

“Cảnh Nguyệt Hiên, ngươi…… Sao lại ở chỗ này?”

Giờ khắc này, Quân Thanh Vũ nhớ tới Cảnh Nguyệt Hiên trợ giúp nàng, nàng thật sự không hy vọng, nam nhân này có quan hệ gì đó với Cảnh gia……

“Thanh vũ.” Cảnh Nguyệt Hiên thu tươi cười một chút, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng: “Ngươi phải nhớ kỹ, mặc kệ ta muốn làm cái gì, đều chỉ là muốn trợ giúp ngươi……”

Trong lòng Quân Thanh Vũ ấm áp, không tiếng động nở nụ cười.

Mặc kệ nam nhân này có thân phận gì, hắn đều là bằng hữu của nàng, không phải sao?

“Cảnh Nguyệt Hiên, ta tin tưởng ngươi.” Quân Thanh Vũ ngẩng đầu, mắt đen nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân: “Cho dù xảy ra chuyện gì, ngươi…… Đều là người ta tán thành!”

Nếu nàng tán thành, đó là nhất sinh nhất thế!

“Đi thôi, chúng ta đi tửu lầu nói chuyện trước.” Cảnh Nguyệt Hiên mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nói.

“Được.”

Quân Thanh Vũ gật đầu, nở nụ cười nhàn nhạt.

“Ngọc Nhi, cẩn thận.”

Ở ngoài tửu lầu, nam nhân thật cẩn thận đỡ thân thể của nữ tử, ngay ở lúc nàng xoay người, một trận gió nhẹ thổi qua, tóc đen khẽ bay, hai bóng dáng đi qua bên vai nàng.

Tiêu Ngọc Nhi như là cảm ứng được cái gì đó, nhịn không được quay đầu đưa ánh mắt nhìn tửu lầu, nhìn chằm chằm bạch y đi vào trong tửu lầu kia, suy nghĩ xuất thần.

“Ngọc Nhi, làm sao vậy?” Bắc Thần quay đầu nhìn về phía Tiêu Ngọc Nhi, mày kiếm nhíu chặt, ôn nhu hỏi.

Tiêu Ngọc Nhi phục hồi tinh thần lại, lắc đầu: “Không có gì, chúng ta đi thôi.”

Khi nói chuyện nàng đã thu ánh mắt lại, ở dưới nâng đỡ của Bắc Thần đi trên đường phố……

Quân Thanh Vũ dừng chân lại, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, dừng ở trên bóng dáng rời đi kia, nhưng mà, nàng chỉ có thể thấy bóng dáng của đối phương, lại không nhìn thấy khuôn mặt của nàng……

Chỉ là cảm giác vừa rồi kia rất kỳ quái, như là có cái gì đó đang lôi kéo nàng……

Cảnh Nguyệt Hiên theo ánh mắt Quân Thanh Vũ nhìn lại, lại không trông thấy cái gì, rất nhanh hắn đã thu tầm mắt lại, cười nhạt: “Thanh vũ, chúng ta đi thôi.”

“Được.”

Quân Thanh Vũ nhàn nhạt gật đầu, kia hẳn chỉ là ảo giác của nàng……


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.