Thật Ra Thì Em Không Dễ Thương

Chương 3 - Có Duyên Sẽ Gặp Lại

trước
tiếp

“Sư phụ, tớ cho cậu biết chuyện này ~ tớ tìm được một công việc rất tốt, rất hợp khẩu vị của tớ nha ~~” Mạch Manh Manh vui tươi hớn hở nói với bạn thân của mình, người đàn ông được gọi là sư phụ —— Lý Nguyên Bình.

“Công việc bán thời gian của cậu trong mấy năm qua cũng quá phong phú đi?” Lý Nguyên Bình châm chọc.

“Những việc kia là bán thời gian, đây là công việc toàn thời gian, biết không?! Rất là khác biệt!” Mạch Manh Manh giậm chân.

“Được được được. . . . . . Có khác biệt. . . . . .” Lý Nguyên Bình thuận theo lời nói của Mạch Manh Manh.

“Cậu gạt tớ! Tớ sẽ nói với sư nương!!” Mạch Manh Manh nói lời đe dọa không có chút lực sát thương.

“. . . . . . . . . . . .” Yên lặng.

“Này. . . . . . Chẳng lẽ cậu vẫn chưa chinh phục được cô ấy?!” Mạch Manh Manh thử dò hỏi Lý Nguyên Bình.

“. . . . . . Quả thật như thế.”

“Hai người các cậu, luôn anh anh em em, làm sao cho đến bây giờ vẫn chưa đến với nhau vậy? Rõ là. . . . . .”

Còn không phải là bởi vì cậu! Mạch Tiểu Manh cậu không có thuốc chữa. Lý Nguyên Bình không còn sức lực để trách móc nữa. Mặt khác cũng bắt đầu suy nghĩ, phải mau chóng chinh phục vị kia nhà mình, tránh việc bị người khác cướp đi mất.

“Haiz. . . . . . Tớ đến công ty, hôm nào trò chuyện tiếp ~~” Mạch Manh Manh nói xong liền cúp điện thoại.

Bản lĩnh qua cầu rút ván của Mạch Manh Manh cậu càng ngày càng cao siêu nha. . . . . . . . . . . .

********** Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn l*ê q#úy đ=ô.n

Phòng thiết kế

“Chậc. . . . . . Mọi người khỏe, em là Mạch Manh Manh. Về sau chúng ta sẽ làm việc với nhau, mong các vị tiền bối chỉ dạy nhiều hơn.” Mạch Manh Manh đi tới chỗ làm việc của mình, hướng về phía những người đang bận rộn chào hỏi.

“Mạch Manh Manh? Bán Manh?” Nói chuyện chính là một người phụ nữ khoảng ba mươi rất có khí thế của chị lớn.

Manh Manh đen mặt. Cô cũng biết, ở trong xã hội Internet thông dụng này, tên của cô quả thật thường bị nghi ngờ là Bán Manh.

“Chậc. . . . . . Nếu như vậy có thể khiến cho mọi người nhớ tới em thì không có vấn đề gì ~~”

“Rốt cuộc cũng có một em gái nhỏ đáng yêu tới rồi ~~ em gái nhỏ, anh gọi là Vương Hạo, nhớ chưa?” Một thanh niên tóc dài trẻ tuổi quay sang huýt sáo với Mạch Manh Manh, tự giới thiệu mình.

Tôi không còn nhỏ mà! ! ! Manh Manh thật sự bất lực đối với vẻ ngoài dù có ra vẻ chính chắn thế nào cũng không giống.

“Được rồi được rồi, đừng có trêu chọc cô gái nhỏ người ta nữa~~” Một cô gái tóc ngắn nói chuyện, “Chị tên là Cao Tuệ, lớn hớn em vài tuổi, chiếm chút tiện nghi rồi, em liền kêu chị là chị Cao đi.”

“Chị Cao ~~” Manh Manh ngọt ngào kêu một tiếng, làm cho người được kêu tên mặt mày liền hớn hở.

“Em Cao, cuối cùng em cũng có thể nở mày nở mặt rồi.” Người phụ nữ có khí thế của chị lớn cười nhạo Cao Tuệ, “Cuối cùng người nhỏ nhất trong phòng làm việc không còn là em nữa.”

“Đúng vậy đó! Bị mọi người áp bức lâu như vậy, Tiểu Manh Manh em thật sự là cứu tinh của chị ~~”

Manh Manh loáng thoáng cảm thấy khóe miệng của mình giật giật.

“Em gái nhỏ thật đáng yêu nha ~~” Còn chưa kịp phản ứng, gương mặt đã bị một người phụ nữ trang điểm đậm nhéo lấy.

“Tổng giám khỏe.”

“Tổng giám.”

“Khỏe.” Người phụ nữ trang điểm đậm đáp một tiếng, lại nhìn về phía Mạch Manh Manh, “Khuôn mặt nhỏ nhắn này, thật đáng yêu ~ cái miệng nhỏ nhắn này, thật quyến rũ ~ chiếc mũi nhỏ này, thật thẳng ~ lông mày nhỏ này, thật xinh đẹp ~~”

Manh Manh -_-|||, chị gái, chị có thể bỏ những từ “Nhỏ” này đi được không?

“Quên tự giới thiệu mình. Chị tên là Chu Dao, tổng giám thiết kế.” Chu Dao cảm thấy đủ rồi mới buông tay của mình ra, bỏ qua cho Manh Manh.

“Tổng giám khỏe.” Manh Manh ngoan ngoãn chào hỏi.

“Haiz, em gái nhỏ, chị cho phép em gọi chị là chị.” Chu Dao thấy Manh Manh này là một nhóc con khéo léo liền không nhịn được muốn yêu thương.

“Chậc. . . . . . Chị. . . . . .” Thật ra thì Manh Manh không thích trang điểm đậm, nói ra cũng rất khó hiểu, mặc dù Chu Dao trang điểm đến mức không nhìn ra trạng thái ban đầu, nhưng bằng trực giác Manh Manh biết, nhan sắc của Chu Dao nhất định rất đẹp. Bản thân cô cũng không ghét người phụ nữ trang điểm đậm này, ngược lại, còn có cảm giác thân thiết.

“Được rồi, từ nay về sau còn rất nhiều thời gian để hiểu rõ nhau, tới giờ làm việc rồi, mọi người về vị trí của mình nào. Manh Manh, em đến chỗ chị nào.” Người phụ nữ có khí thế của chị lớn —— Dương Tĩnh, nhắc nhở mọi người.

“OK ~ ” “Được rồi!”

“Manh Manh, em vừa tới, trong khoảng thời gian này em chịu vất vả làm chân chạy vặt trước, quen thuộc rồi về sau mới có thể thuận buồm xuôi gió.”

“Được, chị Tĩnh.”

Dương Tĩnh sững sờ, xoay lại thì nhìn thấy bảng tên mình trên bàn, cười cười, cô nhóc này, rất thông minh đó.

**********

Bận rộn, buổi sáng trôi qua rất nhanh. Mạch Manh Manh mong chờ thời gian nghỉ trưa đến.

Lúc đang đợi thang máy, vô tình liếc mắt lại nhìn thấy một bóng dáng cao thẳng. Manh Manh không để ý lên tiếng chào hỏi đồng nghiệp mới quen xung quanh, tách đám người ra, đuổi theo. Mặc dù chỉ là một cái liếc mắt, nhưng Manh Manh liền có cảm giác, chính là anh ta, sẽ không sai!

“Này, người mặc âu phục ở phía trước, đợi một chút…!” Thấy khoảng cách giữa hai người ngày càng xa, Manh Manh rất sợ người kia sẽ lại biến mất giống như ba năm trước đây, cái khó ló cái khôn, kêu một tiếng.

Quả nhiên, Hầu Thành quay đầu lại. Trong nháy mắt tim Manh Manh như bất động, giờ phút này, thành một cảnh phim quay chậm. Manh Manh thậm chí cảm thấy, cô đã chờ giờ phút này, dường như đã chờ rất lâu rồi. Tất cả xung quanh cũng không còn tồn tại, trong thế giới, chỉ có anh và cô.

Manh Manh bình tĩnh hít thở một chút, dùng trạng thái tốt nhất đi tới trước mặt Hầu Thành.

Ánh mắt Hầu Thành nhìn Mạch Manh Manh có thể nói là rất lạnh lùng, Manh Manh cảm giác có chút uất ức, em nhớ anh ba năm, anh lại quên em mất rồi ╮(╯▽╰)╭. Sự bi thương trở thành tầng hơi nước bao lấy ánh mắt nhìn Hầu Thành, mím mím môi, “Em không biết anh còn nhớ em hay không, chẳng qua em biết em nợ anh một tiếng cảm ơn.”

Trí nhớ của Hầu Thành vốn không tệ, nhìn thấy ánh mắt này thoáng chốc trong đầu liền xuất hiện một ít ký ức về cô gái quen mặt này. Vì vậy khẽ gật đầu, “Không có gì.”

Có gì có được hay không? ! Người ta đối với anh vừa thấy đã yêu có được hay không? ! Người ta mấy năm qua vẫn nhớ mong anh có được hay không? ! Nội tâm Manh Manh có 10086 con thần thú chạy qua.

Mà Hầu Thành bị châm chọc lại không biết gì, “Lời cảm ơn tôi sẽ nhận. Không có chuyện gì, tôi đi trước.” Nói qua xoay người muốn rời đi.

“Đợi đã nào…!” Manh Manh gấp gáp, liền đưa tay kéo tay áo Hầu Thành lại. Hầu Thành nhìn tay áo của mình bị kéo, chân mày hơi nhíu lại.

Mạch Manh Manh lúng túng buông tay ra, lặng lẽ vuốt ve nơi bị mình nắm lấy, cười hỏi, “Xin nói cho em biết tên của anh, được chứ?”

Thật ra thì mức độ thích sạch sẽ của Hầu Thành rất. . . . . . Người người oán trách. . . . . . , anh rất muốn cự tuyệt nói ra tên của mình, nhưng trước ánh mắt mong chờ kia, lại như bị đầu độc, “Hầu Thành.”

Hầu Thành. . . . . . Hầu Thành. . . . . . Hầu Thành. . . . . . Hầu Thành. . . . . . Hầu Thành. . . . . .

Mạch Manh Manh ngây ngốc đưa mắt nhìn Hầu Thành rời đi, nội tâm quanh quẩn tên của anh, cảm giác hạnh phúc, chậm rãi lan tràn ở trong lòng.

“Manh Manh, em biết quản lý Hầu?” Cao Tuệ đang gắp thức ăn vẫn cười khúc khích nhìn Manh Manh, hỏi.

“Quản lý Hầu? Hầu Thành?”

“Ừm. Nghe nói anh ta cũng tốt nghiệp đại học J. Trong lúc thực tập đã tới công ty làm rồi.”

“Chẳng trách. . . . . .” Trong suốt ba năm một lần cũng không gặp được anh, thì ra người ta hoàn toàn không ở trường học! “Ôi chao, anh ấy kết hôn rồi à?”

“Không có. Với tính cách lạnh lùng như băng của anh ta, nghe nói con gái người ta vừa thấy anh ta liền sợ rồi ~”

“Khủng bố như vậy sao?” Manh Manh kinh ngạc, không đến nỗi vậy đi. . . . . .

“Đúng vậy, nếu không với điều kiện của anh ta, làm sao bây giờ còn độc thân được?” Cao Tuệ bĩu môi.

“Em quyết định!” Mạch Manh Manh bỗng nhiên để đũa xuống.

“Em làm gì vậy? Làm chị hoảng sợ!”

“Em muốn theo đuổi anh ấy!”

“Hả? Đuổi theo anh ta?”

“Ừm! Cho nên chị Cao, chuyện liên quan đến Hầu Thành, chị biết gì phải nói đó với em nha ~~”

“Manh Manh em. . . . . .” Cao Tuệ thấy cô cười đến mức mặt dại ra, hoàn toàn không còn gì để nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.