“A Thành,” hình như Mạch Manh Manh đang cười khổ, “Dù thế nào em cũng không ngờ được, có một ngày em sẽ dùng cách này để nói với anh. Em không dám nhìn thẳng vào anh mà nói, em sợ em nhìn thấy anh em sẽ quên hết mọi chuyện, em sẽ tiếp tục liều mạng chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là tốt rồi. Xin anh tha thứ cho em. . . . . . Em không có dũng khí trực tiếp nói hẹn gặp lại với anh. . . . . .”
Chân mày Hầu Thành khẽ nhíu lại.
“Những ngày ở cùng với anh là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong đời em. Gặp anh vào năm 18 tuổi, bốn năm sau em thành cô dâu của anh, hạnh phúc như vậy là ước mơ cháy bỏng của em, em rất cảm ơn anh đã từng dành cho em . . . . . . Tình nghĩa. Em đã nghĩ rất nhiều lần, em gả cho anh… anh ở bên ngoài phấn đấu, cho em cuộc sống yên ổn nhất thoải mái nhất, em làm người phụ nữ phía sau anh, để cho anh không buồn phiền chuyện nhà. Cuộc sống của chúng ta hoàn toàn có thể gọi là hoàn mỹ, đúng không?”
Suy nghĩ của Hầu Thành dường như cũng lạc vào trong ký ức chung của bọn họ, lần đầu tiên gặp Mạch Manh Manh là ở trên xe buýt, một cô gái nhỏ nhắn như vậy, bị dòng người xô đẩy đến bên cạnh mình, chuyện này, chính là duyên phận. . . . . .
“Nhưng mà. . . . . . A. . . . . .” Giọng Mạch Manh Manh trầm xuống, “Em đã cho rằng anh thật sự yêu thích em chẳng qua chưa tìm được lúc thích hợp để thể hiện, em vào phòng làm việc của anh. Chính là lần anh nhờ em giúp anh mang tập bản vẽ kia đến, thật xin lỗi. . . . . . Em thật sự không muốn xâm phạm vào không gian cá nhân của anh, em chỉ là . . . . . Chỉ muốn hiểu rõ anh hơn. . . . . . Nói như vậy rất gượng ép, còn rất mâu thuẫn. Em cũng không biết nên biểu đạt ra sao nữa. Em ở trước mặt anh chính là một chuyện cười. . . . . .”
Phòng làm việc? Hầu Thành giơ tay lên vỗ trán. Nguyên nhân mình vẫn không để cho Manh Manh đi vào phòng làm việc của mình. . . . . . Mình gần như quên mất, nhưng mà bây giờ. . . . . . Khóe miệng Hầu Thành nở một nụ cười, vô cùng thê lương.
“Nói không để ý chuyện anh yêu một người phụ nữ khác thì đó là nói dối. Em không rộng lượng như vậy. Em đã từng muốn. . . . . . Người đàn ông của em, sẽ toàn tâm toàn ý yêu một mình em, toàn tâm toàn ý thương một mình em. . . . . . Chẳng qua, người đàn ông của em là anh. Em không biết đã thấy ở đâu, nói, trong tình yêu, yêu trước chính là thua. Cho dù là thua hay là thắng, là em yêu anh, em nhận. Cô gái trong hình rất quen mặt, đã tham gia hôn lễ của chúng ta đúng không? Em nên ghét cô ấy, nhưng em không ghét nổi. Nhưng em ghen tỵ với cô ấy, ghen tỵ cô ấy có được tất cả sự chú ý của anh. Anh biết không? Khi anh nhìn cô ấy rồi lộ ra nụ cười em chưa từng thấy qua thì em thật sự ghen tỵ, anh sẽ rất chán ghét khi em như vậy đúng không? Ha ha. . . . . . Ngay cả chính em cũng rất chán ghét bản thân mình. . . . . .”
Phụ nữ ghen tỵ rất đáng sợ, nhưng mà Mạch Manh Manh thẳng thắn thừa nhận mình ghen tỵ lại khiến cho Hầu Thành muốn ôm vào trong lòng.
“A Thành. . . . . . Em không biết còn có thể nói gì với anh. Em cảm thấy, anh đã nhìn thấu em, mà em, cố gắng hết sức, cũng không thể nhìn thấy một góc trong đáy lòng anh, em rất ngốc. . . . . .”
Mạch Manh Manh, nếu như em muốn biết trong lòng anh nghĩ gì, em có thể hỏi anh… anh nhất định sẽ nói cho em biết. . . . . .
“A Thành, em đã từng rất thích rất thích anh. . . . . . Lúc ký tên, em quyết định không yêu anh nữa. Em sẽ không bám lấy anh, cho nên anh không phải cảm thấy bối rối. . . . . . Anh ký tên đi, từ đó về sau, quan hệ giữa chúng ta. . . . . .” Giọng Mạch Manh Manh nghẹn ngào không rõ truyền vào trong lỗ tai, tim Hầu Thành thắt lại, “Em. . . . . . Em không thể làm bạn với anh. Có lẽ nhiều năm sau, em có thể lần nữa tươi cười trò chuyện với anh, nhưng mà. . . . . . Hiện tại em. . . . . . Không làm được. . . . . .”
“A Thành, mặc dù em rất muốn khiến anh hạnh phúc, nhưng cuối cùng em cũng biết, em không phải là người anh cần. Chuyện em có thể làm, chính là cho bản thân mình được tự do.”
Mạch Manh Manh, ai cho phép em tự làm chủ?
“A Thành. . . . . . Thỏa thuận ly hôn, cùng chiếc MP3 này được gửi cho anh. Anh ký tên lên thỏa thuận, thỏa thuận liền có hiệu lực. Tha thứ việc em ăn nói vụng về, không nói được nhiều lời chúc phúc tốt đẹp để tặng anh. Em chỉ hi vọng. . . . . . anh tất cả đều tốt. . . . . . Còn nữa, em rất xin lỗi ba mẹ, chuyện ly hôn, em không dám nói với bọn họ, chuyện này liền phiền anh. . . . . . Tìm thời điểm thích hợp nói cho bọn họ biết. . . . . . Em rất cảm kích bọn họ đã xem con dâu em đây thành con gái ruột thịt mà yêu thương, cám ơn bọn họ. . . . . .”
Ghi âm tới đây kết thúc.
Hầu Thành cầm thỏa thuận ly hôn, nhìn Mạch Manh Manh nghiêm túc nắn nót ký tên ở bên trên, tâm trạng trong lòng phức tạp nói không thành lời. Mới vừa hiểu rõ lòng mình, lại thình lình xảy ra chuyện thỏa thuận ly hôn hết sức kinh dị này. Hầu Thành cũng không biết, từ lúc nào hiệu suất làm việc của mấy cơ quan này lại cao như vậy.
Hầu Thành che mắt, ngày gặp mặt Từ Ngọc và Cố Minh Dương, hẳn là Mạch Manh Manh thấy cảnh mình và Từ Ngọc nói chuyện trời đất, hiểu lầm rồi. Chẳng trách ngày đó, biểu hiện của Manh Manh rất kỳ lạ, nhưng mình không có truy hỏi. Tâm tư của phụ nữ, mặc dù giống như kim dưới đáy biển, nhưng mà, chỉ cần mình nguyện ý bỏ thời gian đi tìm hiểu, vậy cũng không phải là việc khó. Mạch Manh Manh, anh không đồng ý ly hôn, vậy quan hệ hôn nhân của chúng ta cũng sẽ không bị giải trừ, em chính là vợ của anh.
Lúc Hầu Thành muốn tìm Mạch Manh Manh, mới phát hiện vô cùng khó khăn. Đầu tiên, Manh Manh tiếp xúc với những bà chủ nhà của mấy gia đình khác, quan hệ với Manh Manh quá cạn, không hề có liên quan tới việc tìm kiếm Manh Manh; tiếp theo, bạn bè của Manh Manh, hình như có mấy người quan hệ rất tốt, nhưng mình không có phương thức liên lạc với bọn họ. Hầu Thành nở nụ cười, mình như vậy, hoàn toàn không quan tâm Manh Manh, nếu như mình là Manh Manh, chắc chắn cũng sẽ rời đi thôi. . . . . .
Kéo hành lý đơn giản, ở trong khách sạn mấy ngày, điều chỉnh tốt tâm trạng của mình, Manh Manh bắt đầu tính toán về tương lai của mình. Rất may mắn, ban đầu lúc kết hôn không có bán căn hộ đơn của mình đi, người mướn phòng đúng lúc muốn đi đến thành phố khác để phát triển. Manh Manh lần nữa mua sắm thêm một vài đồ dùng trong nhà, vuốt bụng vẫn còn bằng phẳng của mình, “Bảo bảo, sau này cùng mẹ kham khổ một chút, nhưng mà con phải tin tưởng mẹ, mẹ sẽ chăm sóc con thật tốt.” Sắp xếp xong cho bản thân, Manh Manh vẫn nói chuyện mình và Hầu Thành đã ly hôn với sư phụ sư nương.
“Vậy tiếp theo cậu tính như thế nào? Cậu lại không dám nói cho cha mẹ cậu biết, nhưng chuyện ly hôn với Hầu Thành là sự thật mà. . . . . .” Lâm Siêu Quần nói với Mạch Manh Manh.
“Làm phiền các cậu tìm việc làm giúp tớ, đơn giản một chút, bây giờ tớ vẫn có thể làm việc. . . . . .” Manh Manh ngượng ngùng cười cười.
“Cậu đó, chăm sóc người khác rất tốt, tại sao lại không biết chăm sóc bản thân? Mang thai ba tháng đầu dễ dàng xảy ra chuyện nhất, cậu nghỉ ngơi một thời gian cho tớ.” Lâm Siêu Quần dùng giọng điệu của người từng trải giáo dục Manh Manh.
“Tớ sẽ chú ý. . . . . .” Manh Manh xin tha.
Lý Nguyên Bình vẫn không lên tiếng đột nhiên đặt câu hỏi, “Anh ta biết sao?”
Manh Manh sửng sốt một chút, rũ mắt xuống, “Tớ không nói cho anh ấy biết.”
“Dù sao anh ta cũng là cha đứa bé. . . . . .”
“Anh ấy không muốn có con. Anh ấy không thích trẻ con. Anh ấy sẽ không thích đứa bé của tớ, sư phụ cậu biết không? Anh ấy không lạ gì, anh ấy sẽ không hiếm. . . . . . Tớ rời khỏi anh ấy nhiều ngày như vậy, nhưng anh ấy không có tìm tớ, điều này thể hiện cái gì? Anh ấy hoàn toàn không thích tớ!” Nước mắt Manh Manh mãnh liệt rơi, gần như mang theo chứng cuồng loạn.
Lý Nguyên Bình ôm Manh Manh vào trong ngực, nhè nhẹ vỗ Manh Manh, “Đừng khóc. . . . . . Manh Manh nhà chúng ta rất tốt, anh ta không là gì mới đúng, Manh Manh nhà chúng ta sẽ tìm được một người đàn ông tốt hơn anh ta gấp trăm lần gấp ngàn lần, tớ cũng không lạ gì anh ta, đừng khóc. . . . . .”
Mạch Manh Manh thút thít, “Chính là tớ thích anh ấy, . . . . . . Hu. . . . . . Hức. . . . . . Không có tự trọng đi thích anh ấy, tớ. . . . . . Tớ cũng muốn không thích nữa, nhưng tớ không làm được. . . . . . Hu. . . . . .”
Thật vất vả mới dỗ được Mạch Manh Manh ngủ, Lâm Siêu Quần nói: “Tìm Hầu Thành hỏi rõ ràng, tại sao có thể khi dễ Manh Manh như vậy.”
Lý Nguyên Bình kéo bà xã đang nổi giận, “Không vội, Hầu Thành sẽ tìm chúng ta.”
“?” Lâm Siêu Quần nhìn Lý Nguyên Bình chằm chằm.
Lý Nguyên Bình khẽ cười, “Hầu Thành đối với Manh Manh, chắc chắn có tình cảm.”
“Vậy mới vừa rồi anh còn nói với Manh Manh những lời như vậy à?” Lâm Siêu Quần nổi giận.
“Không có gì đâu, anh chỉ đơn thuần nhìn Hầu Thành không vừa mắt mà thôi. Nếu như Manh Manh có thể tìm được người yêu thương cô ấy hơn, không phải tốt hơn sao ~ vợ em nói đúng hay không?”
“Lý Nguyên Bình anh chính là con sói đuôi dài!”