A Phúc đưa cô đến một căn biệt thự rộng lớn xa hoa hơn cả một lâu đài
A Phúc mở cửa cho cô xuống xe, cô nhìn anh hỏi “Đây là đâu”
“Đây là nhà ba mẹ của chủ tịch” anh lạnh lùng trả lời
“Sao….. là nhà ba mẹ của Hạo…. Hạo sao” cô lo lắng nói
A Phúc nhìn thấy vẻ lo lắng của Nguyệt Nhi mà mắt cười nhưng phải cố nhịn “Không sao đâu, cô cần gì phải lo lắng. Ba mẹ của chủ tịch rất hiền lành, hai người họ sẽ không ăn thịt cô đâu mà cô phải lo”
Nghe anh nói như vậy cô cũng có chút yên tâm. Cô đi theo anh vào nhà. Vừa bước vào phòng khách thì có một người phụ nữ bước tới. Người phụ nữa này trông thật đẹp và sang trọng.
A Phúc cuối đầu “Chào lão phu nhân”
“Um”
Gì chứ đây là mẹ của Hạo Hạo sao. Mẹ anh ấy trẻ đến vậy à, nhìn như mới ba mươi mấy tuổi thôi đấy. Ôi trời thì ra Hạo Hạo giống mẹ nên sinh ra mới có một khuôn mặt hoàn mĩ và một làn da trắng y hệt như mẹ anh ý
( Gọi thẳng tên mẹ Thiên Hạo luôn nha. Vì mẹ ảnh chưa già mà cứ kêu bằng bà thì hơi kỳ)
Bà tên là Trần Hồng Liên mẹ của Thiên Hạo. Còn ba anh tên là Hà Thiên Tâm
Hồng Liên quay sang nhìn Nguyệt Nhi chằm chằm từ trên xuống dưới “Cô là ai?”
A Phúc trả lời thay cô “Thưa phu nhân cô ấy tên là Hà Tuyết Nhi. Cô ấy là vợ của Thiên Hạo”
“Thì ra là vợ của con trai tôi. Tôi chưa đồng ý mà nó đã cưới cô về, thật không biết cô đã dùng cách gì để cho nó mê mẫn cô đến nổi phải bỏ luôn mẹ ruột của mình để theo cô” Hồng Liên nghiêm khắc nói
Gì chứ A Phúc lúc nãy nói giởn với cô sao, cái gì mà ba mẹ của Thiên Hạo hiền lành dễ tính chứ. Vừa gặp mẹ thôi cô đã thấy dữ rồi, không biết khi gặp ba sẽ như thế nào nữa
“Dạ con không có” cô nhẹ nhàng nói
Hồng Liên đặt tay lên vai cô “Thôi nào, mẹ nói là nói vậy thôi chứ con không hiểu ý của mẹ rồi. Ý mẹ chính là, từ trước đến giờ nó cứ suốt ngày mẹ mẹ, mẹ tìm cho nó biết bao nhiêu đứa con gái rồi vậy mà nó không chịu. Nhưng nó lại yêu con, con thật lợi hại nha” bà cười nói với cô
“Vâng ạ. Mẹ quá khen rồi” có lẽ cái suy nghĩ lúc nãy cũng nên xóa bỏ rồi thật ra mẹ của anh là một người rất dễ tính, thương con của mình
“À, hôm nay con tới đây có việc gì không” bà hỏi cô
“Dạ con muốn đến đây tìm Hạo Hạo” -Nguyệt Nhi-
“Hạo Hạo cái tên nghe thật hay. Thôi được rồi A Phúc cậu lui xuống đi, để tôi đưa con bé lên gặp Tiểu Hạo” bà nhìn A Phúc rồi lại nhìn ra phía cửa ý kêu A Phúc rời đi
A Phúc rời đi, anh lắc đầu cười khổ. Người thì Tiểu Hạo người thì Hạo Hạo, chủ tịch à từ khi nào anh lại là đứa trẻ lên ba vậy chứ
“Để mẹ dẫn con lên phòng”
“Nhưng mẹ à, mẹ có thể giúp con một chuyện không?”
“Là chuyện gì con nói đi”
Cô ấp úng một hồi rồi mới chịu nói “Thật ra Hạo Hạo anh ấy đang giận con, nên mẹ có thể kêu anh ấy mở cửa cho mẹ để con vào không, nếu anh ấy mà biết con tới thì nhất định anh ấy sẽ không mở cửa cho con đâu”
Bà nhìn cô mỉm cười dịu dàng “Được, con đi theo mẹ đi. Rồi mẹ sẽ giúp con có được không, nếu nó mà ngoan cố quá thì mẹ sẽ nói chuyện với nó giúp con”
Cô vui vẻ gật đầu “Vâng con cảm ơn mẹ”
“Cái con bé này. Người nhà với nhau không à, sao con lại khách sáo quá vậy chứ. Con mà còn như vậy là mẹ giận đó” bà nhìn cô với khuôn mặt buồn bã
“Vâng”
Bà vui vẻ dắt cô lên phòng anh