Trùng Sinh Chi Phúc

Chương 45 - Nhất Kích Xuyên Tâm

trước
tiếp

Tác giả: Luna Huang

Niên Khai Điềm đến luyện võ trường luyện đến chiều, cả một thân đầy mồ hôi mới trở về viện tắm rửa. Nàng ngồi trong bồn tắm, Thước nhi ở phía sau giúp nàng kỳ lưng, miệng không ngừng nói: “Tiểu thư a, hôm nay ngươi chỉ mãi mê luyện võ bỏ quên chuyện tốt a!”

“Nga? Còn có chuyện gì tốt hơn chuyện tiêu cục lấy lại danh tiếng a?” Niên Khai Điềm đắp cánh hoa lên ngọc thủ trắng noản của mình, không chút lưu tâm đến câu nói của Thước nhi, chỉ là hồi nàng cho có lệ mà thôi.

“Hôm nay rất nhiều hỉ nương đến cửa, tranh nhau vì Hy ca nói môi a!” Thước nhi vừa nói vừa cười tít mắt như thể người được làm mai là bản thân nàng vậy. “Chỉ cần nhớ lại cục diện hôm nay đã cười đến đau cả ruột.”

Niên Khai Điềm mạnh xoay người, kéo tai của Thước nhi mắng: “Vậy ý của ngươi chính là cả ngày hôm nay ngươi chỉ lo xem náo nhiệt mà không luyện công?” Phải biết rằng kết cục của đời trước cực kỳ thảm, thảm nhất là Thước nhi, vậy mà nàng ta còn dám lơ là buông lỏng như vậy.

“Đau đau.” Thước nhi nương theo phương hướng kéo của Niên Khai Điềm, ôm chặt tai của mình nhăn mặt kêu la: “Tiểu thư người nhẹ tay một chút a.”

Âm thanh của Niên Khai Điềm lập tức có chút âm: “Có phải hay không?”Còn dám chủ động mở miệng nói cho nàng biết bản thân không hề luyện võ nữa chứ. Đây nhất định là ngứa da rồi.

“Bất quá. . .bất quá ngày mai nô tỳ luyện bù a, cũng không có gì to tát.” Thước nhi vẫn chưa biết hối cãi, phản chính nàng cảm thấy náo nhiệt kia không phải ngày nào cũng có.

Tay của Niên Khai Điềm cố sức một cái, “Hôm nay không làm mai có thể bù sao? Mai không có việc làm sao?” Nàng không thể mở miệng nói ra chuyện của đời trước, thứ nàng có thể làm chỉ có thể cố gắng hết sức thay đổi mà thôi. Vì vậy nàng cần phải để Thước nhi hiểu rõ lúc này đây nàng không có đùa giỡn.

“Nô tỳ biết lỗi rồi, tiểu thư tha mạng a.” Thước nhi lúc này lập tức khóc ra nước mắt. Nàng nào biết tiểu thư sẽ nghiên túc như vậy a, biết thế lúc nãy cũng không nói ra miệng.

Niên Khai Điềm hừ mạnh một tiếng mới buông tay ra, xoay người tựa vào thành bồn. Nếu không phải do hơi nước liên tục bốc lên sẽ thấy được gương mặt vì giận mà vặn vẹo đến biến dạng của nàng trong cực kỳ khó coi.

Thước nhi xoa xoa cái tai đau đến đỏ bừng của mình một hồi mới tiếp tục thay Niên Khai Điềm chà lưng, mũi không ngừng sụt sịt: “Tiểu thư đừng giận nữa, có được không? Sau này nô tỳ hứa sẽ chăm chỉ luyện võ sẽ không sao nhãn được.”

“Là ngươi tự nói chính ngươi nhớ lấy.” Niên Khai Điềm lạnh giọng nói xong một câu từ bồn tắm đứng lên: “Mất hứng rồi, không ngâm nữa.”

Mấy ngày hôm sau quả thực Thước nhi rất ngoan ngoãn, không hề đi xem náo nhiệt nữa mà chăm chỉ luyện võ. Mặc cho bên ngoài đại môn, tiền thính, nháo đến một mảnh, phải cần một chút đệ tử của tiêu cục ra ngoài trấn an mới có thể xem như là tạm thời áp chế được, nàng cũng không có liếc nhìn dù chủ một cái liếc mắt nhỏ.

Niên Khai Điềm trong mấy ngày này cũng không có đến viện tìm Lương Tuấn Hy nữa. Hắn không nói thật với nàng, nàng việc gì cũng hắn dây dưa. Chỉ là dạo này tìm kiếm Hứa Bộ Nam, Niên Tuệ Nhàn, Bá Cao Minh rất khó, nàng chạy vòng vòng vẫn chưa hề tìm được.

Đến một hôm nàng từ luyện võ trường đi trở về, lại đột nhiên có ý định đi dạo không muốn sớm như vậy đã hồi Điềm viên, chân bất giác lại bước đến viện của Lương gia. Nàng hướng viện môn làm mặc xấu vài cái chuẩn bị bước đi thì thấy có người từ trong đi ra ngoài.

Nàng lập tức trốn ở một góc, hé mắt ra nhìn, lại thấy Lương Tuấn Hy khoác áo choàng bước ra ngoài. Thầm nghĩ đây rõ ràng là phủ của bản thân, mà mình cũng đâu có phạm tội gì, vì sao phải lén lút như vậy a.

Nhưng là mới mấy ngày hắn đã sinh long hoạt hổ rồi? Trời giá rét như vậy là đi đâu? Nhớ đến hôm bữa Thước nhi từng nói với mình, lòng nàng đột nhiên lại không an ổn mà nhói lên một cái. Thế là quyết định âm thầm bám theo hắn, xem đến cùng là hắn đi đâu.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Lương Tuấn Hy vẫn không biết bản thân bị bám đuôi, vẫn không ngừng bước đến viện của Khúc thị. Lần trước nàng đến thăm hắn, nói với hắn rằng khi nào khỏi bệnh liền đến gặp nàng. Giờ đây khỏi bệnh rồi, thế nên cũng không kéo dài nữa. Biết đâu là nói chuyện của hắn cùng Điềm Điềm thì sao.

Càng nghĩ hắn càng cảm thấy cao hứng, mấy hôm nay nàng cũng không có đến thăm mình, chút nữa đến Điềm viên gặp nàng vậy. Cước bộ của hắn lúc này có chút nhanh hơn nhưng vẫn không kém phần chắc chắn.

Tiến viện, sau khi hành qua lễ Khúc thị để hắn ngồi gần mình, bên cạnh nàng còn có Hoa nhũ nương nữa. Niên Khai Điềm nào dám công khai vào trong, thế nên chỉ có thể ngồi xổm xuống áp tai vào cửa, tập trung thính lực mà nghe thôi.

Khúc thị nhìn vẻ mặt có chút hàm tiếu của Lương Tuấn Hy trong lòng cũng cảm thấy tốt hơn rất nhiều, nhẹ nhàng hỏi: “Tuấn Hy đã khỏe rồi sao?”

“Vâng, hôm nay đã tốt rồi, tạ bá mẫu quan tâm.” Lương Tuấn Hy như thật trả lời, hai tay hắn bọc lấy trản trà ấm trên bàn sưởi ấm tay.

“Thiết nghĩ ngươi cũng sắp nhược quán rồi, đã đến tuổi thú thê a.” Khúc thị nhấp một ngụm trà mắt hàm tiếu liếc nhìn Hoa nhũ nương ở bên cạnh: “Hôm trước ta có nghe lão gia nói về chuyện của Thủy gia, cũng không thấy ngươi có phản ứng gì hẳn là. . .”

Không để Khúc thị nói hết, Lương Tuấn Hy khẩn cấp cắt đứt: “Cái đó Tuấn Hy rất muốn từ chối chẳng qua lúc đó không tiện mà thôi. Mấy hôm trước cha cũng đã viết thư gửi đến kinh thành cho Thủy phủ rồi.”

Hắn chưa từng vô lễ với Khúc thị như vậy, chỉ là hễ có người nhắc đến hôn sự của hắn mà không liên quan đến Niên Khai Điềm hắn liền sẽ có khẩn trương mà miệng nhanh hơn não. Thế nên thoại âm vừa dứt hắn bổ sung thêm một câu: “Bá mẫu thứ lỗi là Tuấn Hy gấp gáp!”

Khúc thị có chút tâm âm trầm, vốn nghĩ hắn bỏ qua nữ nhi của nàng rồi, nguyên lại vẫn còn cố chấp như vậy. “Không sao không sao! Chuyện của mấy ngày hôm nay có lẽ Tuấn Hy cũng được nghe qua chứ?” Nàng không tin tưởng không ai nói cho hắn biết.

“Tuấn Hy có biết đến.” Lương Tuấn Hy lễ phép đáp trả, chỉ là giờ phút này tiếu ý trên mặt sớm đã không còn. Tay hắn nắm thật chặt kiềm nén cổ xung động trong người, hít một hơi sau tiếp tục nói: “Bá mẫu, thứ cho Tuấn Hy lắm lời.”

Khúc thị thật không muốn nghe hắn nói những lời này, nhưng biết làm sao được, “Cứ nói là được.” Nếu không phải Điềm Điềm là hài tử duy nhất, nếu không phải Điềm Điềm không thích hắn nàng cũng không cần mỗi ngày mỗi suy nghĩ như vậy rồi.

“Bá mẫu vẫn luôn biết rõ tâm nguyện của Tuấn Hy, người hà tất còn phải lao tâm lao lực như vậy?” Đôi mày kiếm của Lương Tuấn Hy có chút động, chỉ là gương mặt vẫn chưa phát sinh biểu tình gì mà thôi.

“Tuấn Hy, phu nhân làm tất cả cũng vì muốn tốt cho ngươi mà thôi.” Hoa nhũ nương bước đến chỗ hắn nhẹ nhàng khuyên nhủ. Hắn bình thường nói gì cũng nghe, nhưng hễ nhắc đến chuyện này là sẽ cứng đầu như vậy, nàng cũng thật không hiểu vì sao.

“Nương, nhi tử chỉ muốn thú nàng.” Hắn đưa tay nắm lấy tay của Hoa nhũ nương đang đặt trên vai của mình, có thể thấy được lúc này hắn rất không cam lòng. Gương mặt của hắn cũng có chút trầm mặc, như là bị mây đen che vậy.

“Tuấn Hy, đại tiểu thư không hợp với ngươi đâu.” Hoa nhũ nương vẫn không từ bỏ ý định mà khuyên nhủ hắn. Mấy hôm nay hắn bị bệnh, nàng không tiện nói nhưng hiện nay đã sắp nhược quán rồi, hắn không thể cứ cố chấp như vậy.

“Nương, bá mẫu, hai người đừng ép Tuấn Hy nữa có được không?” Lương Tuấn Hy từ ghế quỳ xuống, “Ngoại trừ nàng, Tuấn Hy sẽ không thú bất kỳ nữ nhân nào khác!” Âm thanh thập phần kiên quyết để hai người có mặc nói không được lời nào.

Càng là Niên Khai Điềm bên ngoài che miệng ngồi luôn xuống đất lạnh. Hắn vì sao phải cố chấp như vậy? Hay là ngày mai nàng gặp hắn nói rõ, để hắn biết mà buông tay. Nếu không sau này nàng gả rồi, biết hắn sẽ thế nào.

“Ngươi đừng động một chút là quỳ có được không, nương rất đau lòng có biết không?”

Hoa di nương nào để hắn quỳ, nàng là một người tập võ, đỡ hắn nàng vẫn có thừa sức. Thế nên trước lúc đầu gối của hắn chạm đất, nàng đã vững vàng bắt được. Lại còn có Khúc thị khom lưng đỡ giúp nữa, nên cũng không quá khó khăn.

“Tuấn Hy, ngươi đừng như vậy, ta rất khó xử.” Khúc thị thán một tiếng: “Ngươi biết rõ cách nghĩ của Điềm Điềm có đúng không không?”

“Tuấn Hy biết rõ.” Lương Tuấn Hy cũng không làm khó hai phụ nhân này, hắn chậm rãi ngồi lại xuống ghế. “Nhưng không phải nàng đã thay đổi rồi sao? Sau này nàng nhất định đáp ứng gả cho Tuấn Hy.”

“Chúng ta chỉ có mỗi một mình Điềm Điềm, ngươi lại là trưởng tử của Lương gia, cho dù nàng có đáp ứng thì hôn sự này cũng không có thành.” Khúc thị tiếp tục cắt đứt hy vọng này của hắn. Nếu cứ kéo dài như vậy, nàng sợ làm lỡ chung thân của hắn.

“Nhưng Lương gia vẫn còn nhị đệ, cha nương sẽ không lưu tâm vấn đề này.” Câu này vừa xong, hắn xoay sang chỗ của Hoa nhũ nương, thật chặt nắm tay của nàng hỏi: “Đúng không, nương?”

Tuy không muốn hắn cứ si tâm vọng tưởng như vậy, nhưng nhìn hắn lúc này Hoa nhũ nương không đành lòng nói một chữ ‘không’, làm tổn thương hắn. Mọi người có mắt đều thấy rõ Niên Khai Điềm căn bản không thích hắn. Cho dù có bao nhiêu thời gian đi nữa cũng sẽ không thể thay đổi được.

Thế nên Hoa nhũ nương mím chặt môi không để âm thanh khóc của mình phát ra khiến hắn nghe được. Nước mắt lăn dài trên hai gò má, không ngừng tích lạc xuống, tâm cũng đau đớn không thể ngừng, chỉ có thể thật chặt nắm hồi tay của hắn.

Khúc thị bị một câu này làm khó, môi khẽ run muốn nói lại không biết nên nói thế nào cho đúng. Thấy hắn quá mức cố chấp, nàng nhìn Hoa nhũ nương một cái, chỉ thấy nàng ta gật đầu, thế là lấy can đảm nói tiếp: “Thế nhưng sau này Điềm Điềm phải tiếp quản tiêu cục. Ngươi cũng biết nàng không thể tính toán sổ sách, điểm này ngươi có thể giúp nàng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.