Trong hành dinh của Uy Bắc hầu.
Ba người Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực, Hán Trung Thái thú Hàn Toàn lâm, Vân Nam vương Viên Dịch Chi ngồi cùng cộng ẩm.
“Viên công cảm thấy, Tấn Việt hầu thế nào?” Hoa Vũ Trực gợi chuyện nói.
Viên Dịch Chi cười xùy: “Tiểu nhi vô mưu, không đáng nhắc tới.”
Hàn Toàn Lâm phụ họa: “Khí thế quân ta đang đại thịnh, nhất định có thể đại phá Khuyển Nhung, chúng ta đang ở vị trí bất thế chi công [1]. Vị Tấn Việt công kia, tuổi còn trẻ, lại ham hưởng lạc, khiếp đảm sợ chiến. Tấn quốc, từ sau khi Tấn Uy hầu đi về cõi tiên, chỉ sợ không ai kế tục Tấn quốc.”
[1] bất thế chi công: để mô tả công đức.
Hoa Vũ Trực nâng chén mời rượu, cười nói: “Cũng không phải cái gì cũng tệ, ta thấy ánh mắt chọn mỹ nhân của y rất tốt, hai sủng vật được nuôi bên cạnh, làn da mềm mại nhẵn nhụi, gần như có thể nhéo ra nước, ta nhìn thấy mà lòng cực kỳ hâm mộ. Ha ha.”
“Nói về biết mỹ nhân người tài, Hoa công mới xứng đáng hơn cả.” Viên Dịch Chi ôm hai vị mỹ nhân hầu hạ bên cạnh, híp đôi bong bóng cá, cười giỡn nói: “Ngày ấy ở chỗ Hoa công, thụ dụng vị Bách phu trưởng kia, thật khiến lão phu vẫn chưa thỏa mãn.”
Hàn Toàn Lâm vân vê chòm râu dê: “Hơn nữa ngày ấy trên tiệc rượu, vị nô lệ đầu tiên xông lên tường thành, Mặc Kiều Sinh, khiến ký ức ta vẫn còn mới mẻ. Đáng tiếc ngày đó được Tấn Việt công thu trước một bước. Ta cũng không thể tranh đoạt với y, nhưng mấy ngày nay trở về vẫn cứ nhớ mãi không quên. Không biết hôm nay Hoa công có thể truyền đến cho ta gặp không?”
Viên Dịch Chi vung tay lên: “Ối dào, lão Hàn ngươi thật không biết nhìn người, dung mạo của Mặc Kiều Sinh vô cùng dương cương, không hề có tư thái mềm mại đáng yêu xinh đẹp tuyệt trần. Hơn nữa cứ xoắn xít, hiển nhiên là một đứa trẻ ranh. Không có gì thú vị.”
Hàn Toàn Lâm lộ thái độ dung tục, nghiêng người tới gần Viên Dịch Chi: “Viên công cũng có lúc nhìn lầm rồi, Mặc Kiều Sinh này ta cẩn thận đánh giá, tuy dung mạo không xinh đẹp tuyệt trần cho lắm, nhưng vòng eo mảnh khảnh, hai chân thon dài. Loại non nớt không có kinh nghiệm này, dạy dỗ dần, thì sẽ có một loại thú vị riêng. Nghe nói công tử Vũ kia lăn lộn với hắn cả đêm, thẳng đến ngày hôm sau nắng chiếu rực rỡ mới thả người đấy.”
“Hả, quả thật như thế? Vậy xin Hoa công đưa tên đầy tớ kia đến, để ta đánh giá thử xem.”
Hoa Vũ Trực cười ha ha: “Chuyện nào có đáng gì, ta lập tức cho gọi hắn lên.”
Mặc Kiều Sinh ngồi trên một ụ đá trong doanh phòng, hắn nhớ lại cuộc gặp gỡ bất ngờ sáng sớm nay, trong lòng hơi bối rối không yên.
Hắn nhịn không được móc bình sứ nhỏ luôn tùy thân mang theo, nắm trong tay nhẹ nhàng vuốt phẳng.
Ta, cũng xứng có được hạnh phúc này sao?
Hắn cúi đầu xuống, mang theo sợ hãi và mong đợi.
“Sinh.”
Hắn nghe thấy A Phượng đang gọi hắn, vì thế ngẩng đầu lên.
A Phượng đi đến trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm nhìn hắn nửa ngày,
Chậm rãi nói: “Chủ nhân, Vân Nam vương và Hán Trung Thái thú đang ăn uống ở tiệc rượu. Truyền cho ngươi lên hầu rượu.”
Loảng xoảng, bình sứ trắng từ trong tay rớt xuống, nát bấy trên mặt đất.
A Phượng đen mặt, hàm dưới khẽ giật. Duỗi một tay, lôi Mặc Kiều Sinh đang thất hồn lạc phách dậy.
“Đi thôi. Đừng chết, còn sống mà trở về.”
…
Trình Thiên Diệp cưỡi ngựa hơn nửa ngày, cuối cùng có thể nắm được chút mánh rồi. Nàng bị ngựa lắc lư đến nỗi thắt lưng đau chân đau mông cũng đau, toàn thân trên dưới không có chỗ nào không đau.
Trên TV nhìn người ta cưỡi ngựa đẹp trai như vậy, hóa ra là phải chịu tội sống đấy.
Trong lòng nàng oán trách, khập khiễng đi bộ trở về thành.
Ở cửa thành đã nhìn thấy Tiêu Tú tới đón tiếp y, đang rướn cổ lên nhìn quanh.
Tiêu Tú vừa thấy y, phút chốc lộ ra nụ cười tỏa nắng, hưng phấn chạy tới, đưa khăn tay, đưa nước, vô cùng ân cần.
Trình Thiên Diệp nhìn thứ bao phủ trên người Tiêu Tú, rõ ràng là màu hồng phấn, cảm thấy hơi áy náy.
Tiêu Tú hắn, thật sự rất mê luyến công tử Vũ, khi nào ta mới có thể nói cho hắn biết, Trình Thiên Vũ thật sự đã chết rồi.
“Tiểu Tú.” Trình Thiên Diệp nhìn vị nam tử có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần trước mắt này: “Ngươi có muốn giống Lữ Dao, được phân quản chuyện lặt vặt bên cạnh ta không?”
Nụ cười của Tiêu Tú thoáng đọng lại, hắn luống cuống nói: “Chúa công, có phải chàng không thích Tú nhi nữa rồi chăng?”
Trình Thiên Diệp thở dài, tuy Tiêu Tú rất xinh đẹp, nhưng ngay từ đầu Trình Thiên Diệp cũng không rất yêu mến hắn.
Thứ nhất, có lẽ do tuổi còn quá nhỏ. Hơn nữa, trên người hắn không có mang theo loại sắc thái làm cho người ta vừa thấy đã rung động.
Nhưng những ngày qua, ngày qua ngày hắn hầu hạ bên người Trình Thiên Diệp, cẩn thận, ân cần chu đáo, không có lúc nào không mang theo ánh mắt sùng bái và ái mộ nhìn Trình Thiên Diệp.
Trái tim con người làm bằng thịt, Trình Thiên Diệp cũng khó tránh khỏi nổi lên ý thương cảm với hắn.
“Đâu có, ngươi nghĩ đi đâu rồi. Chẳng lẽ mấy ngày nay, ta đối xử với ngươi không tốt sao?”
“Những ngày qua, Chúa công vô cùng dịu dàng, đối xử với Tú nhi còn tốt hơn ngày xưa.” Tiêu Tú cắn môi dưới, ai oán liếc nàng, cúi đầu vuốt góc áo: “Nhưng mà, gần đây Chúa công không triệu Tú nhi hầu hạ ban đêm nữa.”
Trình Thiên Diệp đỡ trán.
Ta đây không có cách nào mà.
Mỹ nam tử nhỏ như ngươi vậy không phải là món ăn của ta. Cho dù ta có lòng, cũng không thể hạ miệng.
Huống chi, ngươi là nam nhân, ta còn chưa phải là người chuyển giới đâu.
Thật ra nàng càng hy vọng Tiêu Tú có thể dần dần thay đổi quan niệm của mình, độc lập tự chủ, không cần cứ thầm nghĩ phải dựa vào nhan sắc, sống cuộc sống ỷ lại.
Nhưng hắn cứ như thế, khó thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Trình Thiên Diệp gõ đầu Tiêu Tú: “Không nên suy nghĩ nhiều, đi, cùng Chúa công ta đến chỗ Uy Bắc hầu đã.”
Trình Thiên Diệp dẫn Tiêu Tú và một đám tùy tùng, dắt Hoàng Phiêu Mã, đi vào hành dinh, nơi đóng quân của Uy Bắc hầu.
Ở cửa ra vào hành dinh, có một vòng người vây quanh, xem một tên nô lệ bị cởi quần, đặt ở trên ghế dài đánh bằng roi.
Hai đại hán để trần thân trên, nắm lấy trường côn sơn đỏ, một trái một phải, côn hạ xuống như mưa, rất xa chỉ nhìn thấy người thụ hình này, nửa người dưới ngập trong một mảng đỏ tươi, máu chảy dọc theo mép ghế, từng giọt rơi xuống.
Trình Thiên Diệp không dám nhìn, đang muốn đi vòng vào trong.
Lúc đi ngang qua, từ khe hở giữa đám người, nhìn thấy một ít màu xanh biếc quen thuộc.
Mặc Kiều Sinh?
Người thụ hình là Mặc Kiều Sinh?
Trình Thiên Diệp đẩy đám người ra, trông thấy màu xanh lam tinh khiết như bảo thạch ấy, đang nhuộm dần trong vũng máu chói mắt.
“Dừng tay!” Trình Thiên Diệp ngăn cản người thi hình.
Xuyên không đến xã hội nô lệ này, thấy được quá nhiều chuyện bất công và tàn nhẫn.
Nhưng Trình Thiên Diệp luôn cảm thấy bản thân tự lo chưa xong, không có năng lực quản thúc, mà cũng không quản nổi.
Gần đây nàng đều dùng kiểu đà điểu, chạy tới chạy lui tránh sự tàn khốc của thế giới này.
Giờ phút này, cảnh ngược đãi tàn bạo máu me trực diện như vậy, lần đầu tiên Trình Thiên Diệp bị cái thế đạo không sạch sẽ đó, kích thích sự căm phẫn trong lòng lòng.
Mặc Kiều Sinh vẫn nằm sấp không nhúc nhích, tóc của hắn ướt đẫm mồ hôi lạnh, che kín mắt, nhìn không ra đã chết hay còn sống.
Trình Thiên Diệp cẩn thận nâng cằm hắn, vén mái tóc đen ẩm ướt của hắn, lộ ra vẻ mặt trắng bệch.
Lấy tay chạm nhẹ, may mắn còn thoi thóp.
Chỉ thấy Mặc Kiều Sinh khó khăn mở mắt, vừa thấy là nàng, ánh mắt ướt sũng lập tức sáng lên một chút. Đôi môi hắn hơi run chợt nhúc nhích, nói không ra lời.
Trình Thiên Diệp cắn răng, xin lỗi, đã tới chậm, ta nhất định sẽ mang ngươi về.
“Ha ha, Tấn Việt công, hôm nay sao đại giá quang lâm, đến nơi này của lão phu thật vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Trình Thiên Diệp ngẩng đầu, trông thấy ba lão nam nhân làm nàng chán ghét, đang đi tới bên này.
Người dẫn đầu đúng là chủ nhân của Mặc Kiều Sinh, Uy Bắc hầu Hoa Vũ Trực.
“Đúng lúc đi ngang qua, muốn tiếp kiến Hoa công một lát.” Trình Thiên Diệp đè nén tâm trạng của mình, bắt đầu xốc lại quan hệ với những người này: “Không biết tên nô lệ này đã phạm chuyện gì?”
“Hừ, đều do ta quản giáo không nghiêm. Vốn muốn cho hai công đùa giỡn tìm vui một phen, ai ngờ tên này không biết phân biệt tốt xấu, dám cắn bị thương ngón tay của Hàn công.” Hoa Vũ Trực lạnh mặt, chỉ vào Mặc Kiều Sinh nói: “Đánh thật mạnh cho ta, đánh chết mới thôi!”
Trình Thiên Diệp chưa kịp nói gì, Hàn Toàn Lâm đã lên tiếng ngăn cản trước: “Khoan đã!”
Trên ngón tay Hàn Toàn Lâm còn quấn băng gạc, ẩn lộ ra vết máu.
Khuôn mặt gầy đét của lão âm u, vẻ mặt đầy giận dữ, bước nhanh đi đến bên cạnh Mặc Kiều Sinh, nắm tóc hắn, nhấc mặt hắn lên, cơ mặt lão rung rinh, hung ác nham hiểm nói:
“Muốn chết! Không dễ vậy đâu. Ta muốn giày vò đến nỗi hắn muốn sống không được, khiến cho tên súc sinh ti tiện này hối hận vì chuyện ngu xuẩn mà hắn đã làm ra!”
Trình Thiên Diệp bắt lấy cổ tay gầy khô của Hàn Toàn Lâm, cắn chặt quai hàm, đè nén lửa giận đang bốc lên từ nội tâm.
Hàn Toàn Lâm buông tay ra, để mặc Mặc Kiều Sinh ngã lại xuống ghế: “Tấn Việt công có gì chỉ giáo!”
Trình Thiên Diệp nghiêng người, ngăn giữa lão và Mặc Kiều Sinh, nhìn về phía Hoa Vũ Trực chắp tay, nói thẳng: “Tên nô lệ này, đã hầu hạ ta cả đêm, ta rất thoả mãn với hắn, không biết Hoa công có thể bỏ những thứ yêu thích, chuyển nhượng hắn cho ta?”
Hàn Toàn Lâm hừ lạnh: “Công tử Vũ, ngươi đừng quá không biết điều. Dựa vào thứ tự đến trước và sau, tên nô lệ này, Hoa công đã đồng ý để tùy ta xử trí. Ngươi muốn cướp người với lão phu sao? Ngay cả phụ thân của ngươi, trước mặt lão phu cũng không dám vô lễ như thế.”
Trình Thiên Diệp cảm thấy sau lưng có một bàn tay, níu lấy ống quần của mình, nhẹ nhàng lắc.
Trình Thiên Diệp nghiêng đầu nhìn, đôi mắt thanh tịnh kia của Mặc Kiều Sinh lộ ra vẻ cầu xin, khẩn trương nhìn mình.
Nàng và người nô lệ trẻ tuổi này, tuy tiếp xúc không nhiều nhưng nàng biết rõ đây là một người khắc kỷ nội liễm, ít nói kiệm lời, không am hiểu biểu đạt tâm trạng của bản thân.
Trong ấn tượng của Trình Thiên Diệp, dường như chưa từng nghe được hắn nói câu nào, thậm chí chưa từng thấy rõ tâm trạng của hắn.
Giờ phút này, mặc dù trên người hắn in đậm màu đen đại diện cho sợ hãi và hốt hoảng. Nhưng hắn cũng chỉ nhẹ nhàng lắc gấu quần của mình, tỏ vẻ thỉnh cầu.
“Muốn nói đến thứ tự trước sau, ta đã thu dùng hắn trước, tính ra là ta tới trước.” Trình Thiên Diệp giữ vững quyết tâm, lấy ra thái độ đàm phán buôn bán, bỏ qua Hàn Toàn Lâm, nói thẳng với chủ nhân Hoa Vũ Trực của Mặc Kiều Sinh.
Hoa Vũ Trực bật cười ha ha: “Hai vị hiền đệ, vì một tên nô lệ thấp hèn này, không đáng phải tranh phong. Trong trướng ta, mỹ nhân và loan sủng dạng gì cũng có. Đừng làm tổn thương hòa khí.”