Sau một ngày nghỉ ngơi, các binh sĩ trở lại sàn đấu. Họ nhận ra rốt cuộc mình đã thoát khỏi đội ngũ huấn luyện buồn tẻ, được phép cầm vũ khí lên.
Họ được chia làm hai nhóm, một nhóm cầm lá chắn và đoản đao, một nhóm khác thì cầm thương.
Bởi vậy, sáng nay, trong suốt mấy canh giờ, một nửa thì lặp đi lặp lại động tác lấy đao bổ chém và giơ lá chắn ra đỡ đòn. Một nửa khác người thì tập luyện thương với người rơm, cứ tiến lên rồi đâm thủng.
Nếu luyện mệt mỏi thì phải làm sao?
Lúc mệt mỏi thì lại quay lại tập điều chỉnh đội hình chứ sao.
Thao luyện từ rạng sáng đến giờ ăn thì đầu bếp dọn cơm canh lên. Khi toàn quân dùng cơm, rất nhiều binh sĩ tay cầm bát đũa mà run lẩy bẩy. Trong doanh trại vang lên tiếng nuốt cơm, thỉnh thoảng còn có vài tiếng động được tạo ra do đũa tre bị rơi xuống.
“Lúc tập đội hình, ta ghét vì nó buồn tẻ, mỗi ngày ngóng trông được thao luyện quân võ.” Dương Lục Hậu đau khổ nói: “Sớm biết vậy đã xin luyện đội hình thêm mấy ngày rồi, cánh tay phải của ta sắp không cử động nổi rồi.”
Vài huynh đệ khác cười ha ha: “Cầm chén không nổi thì có thể không ăn, chia thịt trong chén của ngươi cho các ca ca là được rồi.”
Dương Lục Hậu ôm lấy bát đũa của mình: “Nói giỡn thôi, đừng thế.”
Một sĩ ngũ tên là Đăng Trụ nói: “Lục Hầu Nhi ngươi đừng có mà lười nhác, thời gian xuất chinh gần ngay trước mắt rồi. Lần này ngươi đừng có mà nhờ Thịnh ca chia cho ngươi đủ đầu người để góp cho đủ số.”
Dương Lục Hậu không nói gì, chôn đầu lùa cơm.
Một người khác tên là Thái Thạch nói: “Trụ tử là người đầu tiên trong chúng ta, ngoại trừ Thịnh Ca, chặt được đầu người. Lúc trước, quân địch tràn lan, ta sợ tới mức nhũn cả chân, thế nhưng thấy Trụ tử chém bay một kẻ địch, ta mới có dũng khí đi theo. Đi theo sau giết đỏ cả mắt rồi, ta cũng có được một cái đầu.”
Đăng Trụ dừng đũa: “Ta khác các ngươi. Ta còn có một mẹ già đang ở doanh nô lệ tại Giáng Thành, ta chỉ muốn mau sớm lấy được nhiều đầu để nương ta thoát khỏi kiếp nô tịch. Ta sẽ đón bà tới, cùng sống những ngày tốt đẹp với ta.”
Dương Thịnh khoác tay lên vai Đăng Trụ: “Trận này chúng ta phải đánh thật hay, miễn là các ngươi phải có được đầu người, muốn đón ai thì đón người nấy. Nhà ta vẫn còn phòng trống, đến lúc đó đều đến ở cùng với ta.”
Họ nghe được lời ấy đều hưng phấn, rồi sẽ có người nhà, chỉ cảm thấy trong mình tràn đầy năng lượng. Mặc dù một thân một mình nhưng tương lai có nhà có cửa, cuộc sống tràn đầy ước mơ.
Ăn trưa chấm dứt.
Mặc Kiều Sinh “Mặc Diêm Vương” leo lên đài, trong tiếng kêu rên của toàn quân, tuyên bố toàn bộ phải vác khúc cây ra khỏi thành chạy cự li dài.
Đội ngũ thật dài, chạy trên đường vào rừng ở ngoại thành.
“Hay đưa cho ta đi.” Dương Thịnh chạy qua Dương Lục Hậu đang không kịp thở bên cạnh, nói.
“Không, không, Thịnh ca, Lục hầu nhi ta không thể cứ mãi dựa vào ngươi. Hôm nay, ta phải tự mình khiêng.”
Bách phu trưởng đội Mão Hàn Thâm đang quát lớn những binh lính dần rớt lại phía sau trong đội ngũ của mình. Đột nhiên, hắn thấy một thập phu trưởng trong đội ngũ của mình, khiêng hai cây khúc cây trên vai, chạy qua trước mặt hắn.
Hắn đuổi theo hỏi: “A Nguyên, ngươi đang làm gì đấy?”
“Đội, đội trưởng xem đi.” A Nguyên thở hổn hển, không dừng bước chân: “Người đó, mỗi lần hắn đều khiêng hai khúc, còn có đôi khi là ba khúc. Hắn đã là Thượng tạo rồi, nghe nói hôm qua hắn đi lĩnh một tòa nhà, còn có hai trăm mẫu ruộng. Còn ta, ngay cả một tấm vải ta cũng chưa có, thậm chí còn không mua nổi.”
Hàn Thâm ngẩng đầu nhìn lên, chạy phía trước bọn hắn là cái kẻ đáng ghét trong đội Thìn kia.
Toàn bộ đội đến cả Bách phu trưởng đều xuất thân từ nô lệ. Bách phu trưởng Dương Thịnh còn chả biết tên tuổi là ai kia, vừa kiêu ngạo vừa điên cuồng, mỗi lần đều muốn dẫn đội vượt qua đội Mão của mình thì mới chịu bỏ qua.
“Mẹ nó, từ nay về sau lão tử cũng phải khiêng hai cây.” Hàn Thâm phun một bãi nước bọt xuống đất, lấy khúc cây của một tiểu binh gầy yếu đi cuối cùng trong đội ngũ khiêng lên vai mình, chạy lên trước.
Chạy vác nặng hai mươi dặm trở về.
Chân Dương Lục Hậu như nhũn ra, gần như đi không nổi, gã vịn lấy Đăng Trụ, nói: “Trụ… Trụ ca, ta thật sự đi không nổi nữa, ngươi cứ đi trước đi, đừng để ý đến ta.”
“Ngươi nhìn bên kia kìa.” Đăng Trụ hất hàm: “Thịnh ca lại đi khiêu chiến với Mặc Diêm Vương rồi.”
Dương Lục Hậu đứng thẳng người, trùng hợp trông thấy dưới đài, Dương Thịnh đang ngăn cản Mặc Kiều Sinh vừa mới đi xuống đài.
“Hiệu úy đại nhân.” Dương Thịnh ôm quyền chào: “Hiệu úy đại nhân dẫn quân chạy một vòng, chẳng thấy có vẻ gì là mệt mỏi, thật sự khiến chúng ta không phục cũng không được.”
“Không biết hôm nay đại nhân có rảnh rỗi không, lại chỉ điểm tiểu nhân thêm lần nữa.” Hắn ta nói khá khiêm tốn nhưng thần thái lại liều lĩnh. Mỗi ngày kết doanh, chỉ cần có thể ngăn được, hắn ta đều ngăn đón Mặc Kiều Sinh so tài. Mặc dù lần nào cũng thua nhưng hắn ta không hề e sợ.
Mặc Kiều Sinh cũng không nói nhiều, cởi áo khoác: “Vậy thì hôm nay so về kỹ năng vật lộn.”
Hai nam nhân vươn tay, hạ eo, căng cơ, cúi người, nhìn chằm chằm đối phương.
Dương Thịnh nhìn nam nhân đối diện.
Người nam nhân này có một đôi mắt lạnh lùng, mang theo một cổ chiến ý làm cho người khác sợ hãi đến từng lỗ chân lông. Lúc hắn nhìn mình chằm chằm, làm hắn ta nhớ tới con sói mà khi còn nhỏ hắn ta gặp phải ở cánh đồng hoang vu.
Khi sói xem mình là con mồi thì cũng sẽ lộ ra loại ánh mắt này, làm cho người ta lạnh cả gáy, hận không thể xoay người bỏ chạy.
Nhưng Dương Thịnh từ nhỏ đã không biết bỏ cuộc là gì.
Đối thủ càng cường đại càng làm hắn ta hưng phấn.
Dương Thịnh hét lớn một tiếng, bổ nhào về phía trước.
Còn chưa tới, mắt cá chân của hắn ta đã tê rần, đột nhiên mất thăng bằng.
Dương Thịnh lăn một vòng trên mặt đất, nhanh chóng bò dậy, lần nữa phóng về phía Mặc Kiều Sinh.
Lúc này, hắn ta nhìn thấy, khi hắn ta tới gần, Mặc Kiều Sinh nhanh chóng ra chân, đá vào phần gối của hắn ta.
Mặc Kiều Sinh tập kích bất ngờ, Dương Thịnh chợt cảm thấy khuỷu gối đột nhiên tê rần, khiến chân trái của hắn ta mềm nhũn, gần như muốn khuỵu xuống. Hắn ta cắn răng không để cho mình ngã xuống, đánh ra một quyền vào thẳng mặt Mặc Kiều Sinh, đồng thời gạc chân, đá vão đũng quần của Mặc Kiều Sinh.
Mặc Kiều Sinh đỡ được hai cánh tay của hắn ta, đứng vững. Hai người giằng co một lát, Mặc Kiều Sinh đẩy tay Dương Thịnh ra, ra hai quyền đấm vào ngực của hắn ta, đánh hắn ta phải lùi lại mấy bước.
“Như ngươi vậy là không được, chỉ biết đánh, để ta dạy cho ngươi kỹ năng vật lộn thật sự.” Mặc Kiều Sinh ngăn cản Dương Thịnh vẫn đang muốn nhào lên tiếp.
“Hiệu úy đại nhân, ta, chúng ta cũng có thể học được không?” Binh sĩ vây xem đỏ bừng mặt, hỏi.
“Đúng, cũng dạy cho chúng ta với, Hiệu úy đại nhân.”
“Dạy cho chúng ta với, Mặc diêm… À không, Hiệu úy đại nhân.”
Đám binh sĩ chưa về doanh mà ở lại vây xem cũng hô to lên.
“Được, ngươi tên gì, tới làm mẫu.”
“Ta, tiểu nhân tên là A Nguyên, đa tạ Hiệu úy đại nhân.”
Mặc Kiều Sinh bắt lấy hai tay A Nguyên, bắt đầu giảng giải những điều đáng chú ý trong kỹ thuật vật lộn.
“Không tệ, lực tay của ngươi rất lớn, trên chiến trường, nhất lực hàng thập hội [1], theo đà này chú ý tiếp tục phát huy.” Mặc Kiều Sinh tán dương.
[1] nhất lực hàng thập hội: có nghĩa là một người mạnh mẽ có thể đánh bại mười người mới là võ thuật.
Hạ Lan Trinh đi vào sàn vật, nghe thấy trong đó vẫn có tiếng hô quát.
Tiểu Mặc này quá nhiệt tình rồi, sớm đã quá thời gian kết doanh, mỗi lần hắn đều ra trễ như vậy.
A Nguyên cố sức đến mặt đỏ tới mang tai, nhưng vẫn không thể lay động được cánh tay như kìm sắt của đối phương.
Ngoài sàn vật, đột nhiên truyền đến một tiếng hô: “Tiểu Mặc, Chúa công tuyên triệu, bảo ngươi và ta cùng đến hành dinh yết kiến.”
Sức lực vốn vững vàng chặn đứng hai tay A Nguyên bỗng nới lỏng, A Nguyên không kiềm được sức mình, đã vật ngã Mặc Hiệu úy.
“Ối… Thật có lỗi.” A Nguyên vội vàng đỡ trưởng quan mình dậy. Y bỗng thấy trên gương mặt vị thượng quan luôn lạnh lùng, nghiêm khắc này bất chợt xuất hiện lên nét đỏ bừng.
Ta nhất định đã hoa mắt rồi, A Nguyên thầm nghĩ.
Mặc Kiều Sinh đứng dậy, thoáng bối rối phủi bụi trên cơ thể mình, nói qua loa vài câu rồi vội vàng theo Hạ Lan Trinh rời khỏi sàn đấu.
Hạ Lan Trinh và Mặc Kiều Sinh bước vào đại điện nơi Trình Thiên Diệp ở.
Đã có mấy danh sĩ quan đang ở trước mặt Trình Thiên Diệp, hồi báo tình hình chiến đấu quân sự sắp tới của các nơi.
Mặc Kiều Sinh đứng bên ngoài, nhìn Chúa công đang ngồi ngay ngắn trong nhóm người.
Chúa công một tay chống má, một tay đang chậm rãi gõ gõ mặt bàn, tập trung lắng nghe, ra chiều suy ngẫm.
Mặc Kiều Sinh đột nhiên luống cuống, hắn phát hiện mình không thể tập trung được, bất luận ánh mắt đặt trên gương mặt trắng nõn của Chúa công, hay là đặt trên đôi môi đỏ mọng của Chúa công, hay đặt trên ngón tay đang khẽ gõ mặt bàn kia, dường như đều rất không thích hợp.
“Mặc Hiệu úy.” Trình Thiên Diệp đột nhiên gọi tên hắn: “Binh sĩ của ngươi huấn luyện thế nào rồi? Có gì khó khăn không?”
Tiểu Mặc đang thất thần, không biết lại đang rối rắm việc gì nữa đây.
Mặc Kiều Sinh thu lại suy nghĩ, né tránh ánh mắt Trình Thiên Diệp, cúi đầu hành lễ, nói ngắn gọn: “Kính xin Chúa công yên tâm, nhờ Hạ Lan tướng quân toàn lực tương trợ, huấn luyện tân binh đều khá thuận lợi.”
Hạ Lan Trinh cũng vội trả lời thay hắn: “Mặc Hiệu úy trị quân nghiêm cẩn, có hiệu quả riêng. Ty chức cam đoan không bao lâu nữa tân binh mới của ta nhất định sẽ có được nhuệ khí của Tấn quân ta, có thể được trọng dụng.”
Từ phòng hội nghị đi ra.
Hạ Lan Trinh khoác vai Mặc Kiều Sinh: “Tiểu Mặc, hôm nay ngươi sao vậy? Trước mặt Chúa công mà ngươi cũng dám thất thần?”
Mặc Kiều Sinh đỏ mặt.
“Nhưng không sao, quân ngươi luyện đã có hiệu quả, ngày ngày cần cù. Mọi người và Chúa công đều nhìn thấy rõ ràng.”
Mặc Kiều Sinh dừng bước, do dự chốc lát.
Gương mặt đỏ lên, hắn hỏi: “Xin hỏi, Hạ Lan tướng quân đã có thê thất chưa?”
“Ta chưa từng cưới vợ, chỉ có hai tiểu thiếp.” Hạ Lan Trinh khó hiểu đáp.
“Vậy… Tướng quân có ý trung nhân chưa?” Ánh mắt Mặc Kiều Sinh né tránh: “Không biết tướng quân dùng vật gì làm lễ, tặng cho người mà mình hợp ý?”
Hạ Lan Trinh kinh ngạc: “Hóa ra ngươi có ý trung nhân à, khó trách tinh thần có chút không tập trung, không phải lần trước đi Thiên Hương Các nhìn trúng vị cô nương nọ rồi chứ.”
Sau đó, y vỗ vai Mặc Kiều Sinh, cười: “Ha ha, những cô nương kia ấy à, chỉ thích hoa hòe hoặc bột phấn thôi. Kiều Sinh dung tư bất phàm, khí vũ hiên ngang như vậy, cô nương nào mà không thích? Tùy tiện mua đồ trang sức gì đó đem tặng là được.”
Mặc Kiều Sinh bỏ chạy như trốn.
Ở phía sau, Hạ Lan Trinh còn bỏ thêm một câu: “Ngươi yên tâm, theo kinh nghiệm của ca ca, ngươi vừa nói mấy lời tâm tình, vừa tự tay đeo cho các nàng, bảo đảm ngươi có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của các cô nương.”
Tư Mã Đồ đang chăm sóc ngựa trong chuồng ngựa.
Tuy hiện tại y đã không còn là một gã chăn ngựa, nhưng tọa kỵ của Thiên Hương công chúa thì y vẫn ngày ngày tự tay chăm sóc.
Y nghe thấy có người gọi tên y. Y xoay người lại.
Y thấy Mặc Kiều Sinh – gần đây thường hay im lặng, ít nói – đang đứng ở cổng chuồng.
Ánh mắt của hắn hơi co quắp, sắc mặt ửng đỏ, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
“Sao vậy, Kiều Sinh, tìm ta có việc à?” Mặc Kiều Sinh có thể tới tìm y, Tư Mã Đồ cảm thấy rất vui.
Mặc Kiều Sinh cố nén xấu hổ, ấp a ấp úng nói ra ý của mình.
Tư Mã Đồ vừa muốn cười vừa phải liều mạng nín lại, nhất thời vẻ mặt vô cùng kỳ quái.
Mặc Kiều Sinh đỏ mặt lên, xoay người rời đi.
“Đừng, đừng.“ Tư Mã Đồ kéo hắn lại: “Tặng lễ vật cho Chúa công à, cần gì phải nghĩ nhiều, ngươi cứ tắm rửa thật sạch sẽ, leo lên giường người, người chắc chắn sẽ vui sướng đến chết.”
A Phượng ngồi trong phòng của mình, nhìn Tiểu Thu bưng chén thuốc tới cho y, lạnh lùng hất hàm: “Để xuống đi, ta đã nói nhiều lần rồi, ta không có gì cần ngươi phải hao tâm cả.”
“Không được, Chúa công đã giao cho ta, một tháng này, mỗi ngày ta phải thấy ngươi uống thuốc, thiếu một ngày cũng không được.” Tiểu Thu chặn ở cửa ra vào, cố ý muốn nhìn A Phượng uống thuốc: “Tỷ tỷ đã nói, việc Chúa công giao, bất luận lớn hay nhỏ, không thể qua loa nửa phần.”
A Phượng bất đắc dĩ, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch: “Ngươi có thể đi rồi chưa?”
“Còn chưa xong đâu. Chúa công nói, theo như lời đại phu, mỗi ngày phải trông ngươi đi hai vòng trong phòng, không được tùy ý ra ngoài, ba ngày phải đổi thuốc một lần, năm ngày phải mời đại phu đến thăm khám một lần…”
Lúc Mặc Kiều Sinh đến thì hắn trông thấy ở cửa phòng A Phượng có một Tiểu Bánh Bao đang nói liên miên không dứt. A Phượng ngồi trong phòng và lộ vẻ không kiên nhẫn.