Lương Tình không nhớ nổi lúc trước baba đồng ý yêu thương mình, cũng không nhớ nổi lúc trước ngọt ngào cùng với Lương Bình, cô chỉ là thiếu nữ 17 tuổi mà thôi luôn thuận buồn xuối gió, cha mẹ yêu thương dưỡng thành cô thành người cứ tưởng mình dũng cảm nhưng kỳ thực là người không dám chịu trách nhiệm.
ở thời điểm này, rốt cục Lương Bình cũng biết hối hận, tuy nói chuyện này là do Lương Tình chủ động đến bên gã nhưng mà gã thân là cha, lại là người lớn lúc trước không nên loạn tình mê mà tiếp nhận con gái mình, dù sao cũng là cốt nhục thân sinh của mình, tuy nói Lương Bình đã hối hận, không chịu nổi cuộc sống thóa mạ này nhưng gã vẫn vì con gái mà làm chút gì đó.
Gã nhớ lúc này mình đã ở riêng rồi, lâu rồi không thấy vợ cũ, gã quyết định đưa con gái đến chỗ vợ cũ, để cho Bách Hợp chăm sóc cô con gái đáng thương này.
Khi bấm số điện thoại thì trong lòng Lương Bình cũng hơi sợ hãi đấy, nếu không phải vì con gái thì gã tuyệt đối không muốn thấy Bách Hợp, gã sợ thấy Bách Hợp, không biết vì sợ sắc mặt khó coi cùng với ánh mắt thống khổ oán hận của Bách Hợp hay sợ ánh mắt buồn nôn của cô, tựa như bộ dạng những người trên đường cái mỗi khi nhìn thấy hai cha con gã.
“Alô?” Bách Hợp lười biếng nghe điện thoại, Lương Bình cũng không nghĩ tới sau khi mình ở cùng với bảo bối Tình Tình thì còn có một ngày gọi điện thoại cho Bách Hợp, cảm giác dường như đã qua mấy đời khiến gã ngẩn người, lúc sau bên kia không kiên nhẫn được nữa thì gã mới vội nói gấp.
“Là tôi.” Điện thoại của hắn lúc này đã sớm vô dùng rồi, thời đại này điện thoại đăng ký đều dùng tên thật, điện thoại của gã bị người trên mạng lôi ra, từ sớm đến tối bị gọi quấy rầy đánh mắng gã cho nên không dám dùng nữa, phải ra điện thoại công cộng để gọi cho Bách Hợp, gã vừa nói xong thì rất sợ Bách Hợp cúp điện thoại nên cuống quýt nói: “ Hiện tại Tình Tình còn nhỏ tuổi, tóm lại tất cả đều là lỗi của tôi.”
“Anh là ai?” Bách Hợp cười lạnh hai tiếng, cố ý hỏi.
Đầu kia Lương Bình trăm mối ngổn ngang, không ngờ rằng người phụ nữ mà gã chấp nhất nửa đời người, dùng thủ đoạt có được, khi chính mình phản bội cô, tưởng rằng mình ghét bỏ cô mệt mỏi cô, sau khi vứt bỏ cô thì không ngờ rằng người phụ nữ này không có bởi vì thế mà cảm thấy đau lòng, ngược lại cô ấy còn quên mình.
Giờ khắc này trong lòng Lương Bình sinh ra đủ loại cảm xúc không cam lòng và nhục nhã, gã cảm thấy trên thế giới này bất cứ người nào đều có tư cách xem thường gã nhưng duy chỉ có Bách Hợp là không có đấy. Cô ôn hòa với mình, nếu không bởi cô lãnh đạm với mình thì mình cần gì cùng với Tình Tình chứ, hiện tại cô cũng dám quên mình, trong khi cuộc sống mình nước sôi lửa bỏng thì cô ấy không nghĩ tới phải trợ giúp mình mà còn dám quên mình.
Lương Bình oán hận nhưng tốt xấu gã vẫn còn nhớ chuyện đại sự, thở sâu một cái rồi cắn răng nói: “Là tôi Lương Bình, tuy tôi đã sai nhưng nể tình con gái còn nhỏ tuổi, cô hãy để cho nó về nhà đi. Hiện tại nhà của chúng ta đã người biết, suốt ngày có người quấy rối, Tình Tình sớm đã không chịu được nữa.”
Bên kia trầm mặc một lúc, khi Lương Bình cho rằng Bách Hợp sắp tắt điện thoại, cô thở dài: “Được rồi, tóm lại cũng là con gái ruột của tôi, đã như vậy mai anh đưa nó đến đây, hiện tại tôi đang ở chỗ này.” Sau khi nói địa chỉ cho Lương Bình biết thì Bách Hợp cup luôn điện thoại.
Kinh nghiệm sống với nhau mấy chục năm, cô hiểu rõ Lương Bình có bản lãnh nhớ rõ những gì cô vừa nói, nếu không phải vì dự định trước của mình thì cô không muốn nghe thấy giọng nói của tên chết tiệt này.
Mà lúc này ở trong nhà Lương gia, hiện tại đã là buổi tối rồi, khó khăn lắm mới chờ được ba trở về, không nhịn được nữa mà khóc thành tiếng: “Ba ba?” cả ngày đều có người đến quấy rối dọa Lương Tình, lúc này nghe thấy tiếng mở cửa thì cô lại khẩn trương, khi thấy người mở của thì nàng suýt nữa thì khóc lên, run rẩy trốn vào trong phòng cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc thì cô mới lộ mặt ra.
Lương Bình nghe thấy giọng nói run rẩy của con gái thì trong lòng không khỏi xiết chặt, còn chưa mở miệng nói đã thấy một bóng người lao về phía gã, đụng phải lồng ngực của gã.
“Ô ô ba , con sợ…” Lương Tình khóc đến mức thở không ra hơi, lúc ban ngày ba ra ngoài cộ bị bên ngoài dọa run như cầy sấy, đợi mãi mới thấy ba trở về, trong lòng Lương Tình giống như buông được một tảng đá lớn, bờ môi liều mạng bắt đầu di chuyển trên cằm đầy râu ria của Lương Bình.
“Ba ba giúp con, con sợ..”
Vừa trốn tránh nụ hôn cuồng nhiệt của con gái vừa nghĩ tới cơ thể sít chặt của cô thì cứng đờ người, sao hắn chịu được bảo bối quyến rũ chứ, nhưng hiện giờ chuyện hai cha con họ vẫn chưa kết thúc, gã trầm mặc đẩy Lương Tình ra, cắn răng chịu đựng mà nói.
“Bảo bối, ba ba mang thức ăn về rồi, ăn trước rồi nói sau.” Gã vừa nói vừa giớ cái túi trong tay lên, trong túi có bảy tám gói mỳ ăn liền và đồ ăn nhanh, Lương Tình cũng đói một ngày, lúc này ngoan ngoãn vào trong bếp lấy bát đũa và đun nước sôi, tuy chỉ là đồ ăn đơn giản nhưng cô vẫn bận rộn lấy, trông như là người vợ hiền lành, Lương Bình thấy cô như hồ điệp bay tới bay lui thì trong lòng đau xót, không nhịn được tiến tới ôm từ phía sau lưng.
“Bảo bối, ba ba đã gọi điện thoại cho mẹ con, ngày mai… ngày mai ba sẽ đưa con qua đó.”
Những ngày này Lương Tình bị mắng đến phát sợ nhưng cô đã yêu ba mình nhiều năm như thế, đã xâm nhập đến cốt tủy rồi, bởi vậy mỗi lần được ba ôm thì cô liền quên những nhục nhã trước kia, ngược lại cảm thấy trong thời gian khó khăn này Lương Bình luôn bên cạnh cô, ngửa đầu thấy cái cằm của ba, Lương Tình không nhịn được ngửa đầu trìu mến hôn lên.