*Chap này tặng: Roeselare, ThoTrng305 và TDipTho492♡
Cảm ơn đã ủng hộ Ngooc ♡
Fl + Thả sao nhé!
______________
Hoắc Tư Vĩ đọc dòng tin nhắn, mắt đầy giận dữ, tay nắm quyền: “Mé! ” – Thả đống tài liệu xuống lấy áo vest đang vắt trên ghế bước đi
Thư ký Lâm đang làm việc bên phòng đối diện thấy Hoắc Tư Vĩ đi ra liền đứng dậy đi ra: “Chủ tịch!”
“Cậu mang về giải quyết đống tài liệu kia, tôi có việc sẽ không về công ty.” – Nói đoạn Hoắc Tư Vĩ bước nhanh xuống gara
Thư ký Lâm cũng chỉ gật đầu rồi vào phòng Hoắc Tư Vĩ lấy tài liệu
Xuống gara Hoắc Tư Vĩ lấy xe rồi phi thẳng đến NK trên đường đi Hoắc Tư Vĩ gọi điện cho một ai đó: “Chuẩn bị cho tôi hộp sơ cứu để trên bàn”
Đến NK Hoắc Tư Vĩ hùng hồn đi vào trong cơn tức giận, không lên phòng Thiên Quốc Tùng mà dừng tại phòng Marketing lướt qua một lượt
Vừa thấy Hoắc Tư Vĩ bước vào cả phòng rầm rộ, mấy nhân viên nữ phòng khác cũng tò mò kiếm cớ ra ngoài nhòm. Tiểu Hà theo hiệu ứng đám đông cũng ngừng đánh máy quay ra phía cửa thì…
Lúc này Hoắc Tư Vĩ đã đứng trước mặt Tiểu Hà ánh mắt đầy tức giận, Tiểu Hà ngẩn người sợ hãi
Anh ta đến đây làm gì? What định làm gì đây? Bảo vệ không đuổi anh ta sao?
Tiểu Hà đang bị những suy nghĩ của mình tấn công mãnh liệt thì đã bị bế thốc lên, hốt hoảng nhìn người đàn ông cao lớn dễ dàng nhấc bổng cơ thể nhỏ bé của mình, vừa ngượng vừa lo: “A..nh… bỏ tôi xuống. Mọi người đang nhìn… ” – Tiểu Hà mặt đỏ ửng nhìn chăm chăm Hoắc Tư Vĩ
Không đáp lại Hoắc Tư Vĩ không đáp chỉ dùng ánh mắt sắc bén liếc qua đám người nhiều chuyện xung quanh, ai cũng hết hồn chuyển ánh mắt sang chỗ khác
Dĩ Lộ ban nãy ngồi cạnh Tiểu Hà nhìn cảnh tượng này cũng giật mình mà đứng ra xa
Tiểu Hà không dám dối diện với Hoắc Tư Vĩ chỉ dùng ánh mắt cầu cứu với Dĩ Lộ, Dĩ Lộ cũng bó tay lắc đầu, chỉ cố mở khẩu hình thành chữ “Cậu quen Hoắc Tổng sao?”
Tiểu Hà nhìn khẩu hình của Dĩ Lộ liền lắc đầu nguây nguẩy, Hoắc Tư Vĩ không để Tiểu Hà nhìn Dĩ Lộ lần nào nữa quay gót bước đi trước sự trầm trồ của mọi người
“Chu Tiểu Hà quen Hoắc Tổng sao? ”
“Cô ta đúng là có số hưởng, được cả Thiên Tổng và Hoắc Tổng. ”
“Nhưng Hoắc Tổng và Thiên Tổng quan hệ rất tốt mà. Lần trước còn dính tin đồn hai người họ….ứ ứ.. ”
“Có khi nào mối quan hệ của họ sẽ rạn nứt vì cô gái kia không nhỉ? ”
Biết bao lời bàn tán xôn xao khắp công ty
Thiên Quốc Tùng trên phòng Tổng giám đốc xem kịch qua camera mà cười thỏa mãn, thư ký Tống may mắn cũng được thưởng thức vở kịch tuyệt vời ấy
Hoắc Tư Vĩ bế Tiểu Hà xuống gara mở xe rồi thả xuống ghế phụ, vứt túi của cô xuống ghế sau nhanh chóng ngồi vào xe.
Không khí ngột ngạt bắt đầu bao trùm cả xe, Tiểu Hà có ý muốn mở cửa kính nhưng Hoắc Tư Vĩ đã khóa lại.
Không một lời, Hoắc Tư Vĩ ngả người sát lại gần Tiểu Hà, hai gò má Tiểu Hà vừa trở lại bình thường lại bắt đầu chín mọng như cà chua, hai mắt mở to, môi mím chặt, bộ dạng rất căng thẳng
Nhìn khuôn mặt đỏ ửng căng thẳng của Tiểu Hà Hoắc Tư Vĩ nhếch miệng cười kéo dây an toàn cho cô sau đó trở lại ghế lái, mở máy
Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm
Cả đoạn đường hai người không một lời, cuối cùng Tiểu Hà vẫn quyết định lên tiếng:
” Anh cứ thả tôi xuống chỗ kia, tôi tự bắt xe về.”
Hoắc Tư Vĩ không trả lời vẫn chuyên tâm lái xe. Tiểu Hà thấy vậy cũng không nói nữa mặc kệ anh muốn đưa đi đâu thì đi.
Hoắc Tư Vĩ đến khách sạn Trung Phan, Hoắc Tư Vĩ nắm cổ tay Tiểu Hà lên tầng cao nhất phòng 0608, Tiểu Hà lúc đầu có không nghe lời cố gỡ tay ra khỏi bàn tay của anh nhưng sau lời đe dọa: “Nếu không muốn tôi vác cô lên phòng thì ngoan ngoãn.” – Cuối cùng đành ngậm ngùi lê lết theo sau
Lên phòng Hoắc Tư Vĩ đóng sầm cửa lại áp cô, hai tay chống lên tường mắt nhìn lên chiếc băng cá nhân trên khuôn mặt thanh tú
Hoắc Tư Vĩ đưa tay lướt nhẹ qua gò má nâng cằm cô lên, Tiểu Hà vừa sợ vừa ngượng, khoảng cách này có phải quá gần rồi…tim Tiểu Hà không ngoan ngoãn cứ nhảy múa loạn cả lên
“Ai đánh em? ”
Tiểu Hà bất ngờ trước câu hỏi của Hoắc Tư Vĩ, thẫn thờ một lúc thì lắc đầu rồi đẩy Hoắc Tư Vĩ ra: “Tôi không sao, thầy…à không Hoắc Tổng tìm tôi có chuyện gì? ” – Tiểu Hà lấy lại bình tĩnh, cứng giọng
Từ ngày cô quyết tâm sang Mỹ một mình nuôi con thì cô đã học được cách vô tâm với người khác và cả chính bản thân mình.
Và lúc bên Mỹ cô cũng nghe nhiều tin tức về anh và biết thân phận thật của anh, nhiều lần muốn gọi hỏi tại sao lại vào trường cô? Lại lấy đi lần đầu của cô? Nhưng rồi lại ngập ngừng dừng ý định.
Vừa nãy bất ngờ vì sự xuất hiện ngoài dự kiến nên Tiểu Hà nhất thời không kiểm soát cảm xúc bản thân may mà không khóc òa lên hỏi lí do anh tiếp cận cô
Hoắc Tư Vĩ nghe hai từ “Hoắc Tổng” xa lạ kia liền cảm thấy khó chịu kéo Tiểu Hà vào lòng, một tay ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại giữ lấy ót, môi áp xuống môi cô
Tiểu Hà mở to mắt, tay cố đẩy anh ra nhưng vô lực…đành mím chặt môi
Hoắc Tư Vĩ thấy phản ứng của Tiểu Hà thì càng mạnh bạo chiếm lấy đôi môi màu anh đào. Lưỡi dễ dàng tách môi cô ra luồn vào trong lần mò lưỡi đối phương mà liếm, mút…
Tiểu Hà không đáp lại nụ hôn cuồng bạo ấy, cũng không cho mình yếu đuối trước người đàn ông này, cố kìm không cho bản thân nức nở trước anh…
Thấy sự kiên cường của Tiểu Hà Hoắc Tư Vĩ càng nổi giận, giữ chặt lấy eo cô hơn, bế thốc cô lên để hai chân cô phải vòng qua eo anh từ từ bước đến giường
Tiểu Hà muốn ngộp thở liên tục đánh vào ngực anh nhưng đều không thấm vào đâu
Hoắc Tư Vĩ đặt cô ngồi cạnh mép giường còn mình ngồi xổm, lưỡi không ngừng khuấy đảo trong khoang miệng Tiểu Hà, bàn tay hư hỏng lần mò gỡ cúc áo Tiểu Hà.
Tiểu Hà giật mình giữ lấy đôi tay to lớn lắc đầu, đôi mắt to tròn đã ngập nước nhưng Hoắc Tư Vĩ vẫn tiếp tục gỡ đến cúc thứ ba thì luồn tay vào trong gỡ tiếp áo ngực bóp nhẹ…
Tiểu Hà đã thực sự không chịu nổi hành động này của Hoắc Tư Vĩ, hai hàng nước mắt cứ thế tràn ra không ngừng
Hoắc Tư Vĩ rời môi mình khỏi môi cô lưu luyến mút nhẹ đầu môi, nhìn cô khóc.
Hoắc Tư Vĩ đưa tay lau đi hàng nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn: “Em ngồi đây đợi tôi.” – Hoắc Tư Vĩ đứng lên đi về phía nhà tắm.
Được vài bước thì dừng lại: “Đừng nghĩ cách bỏ trốn, không khó để tôi bắt em về.” – Hoắc Tư Vĩ bá đạo nói rồi vào nhà xối nước lạnh…
~ Lại phải tự kiềm chế rồi…
Tiểu Hà ngồi bên ngoài lấy lại bình tĩnh, nhanh chóng chỉnh lại quần áo, lau đi vệt nước mắt còn trên mặt tự trách bản thân quá yếu đuối rồi lại nhớ đến cảnh tượng vừa nãy bất giác đưa tay xoa nhẹ bờ môi đã xưng đỏ
Sau 15 phút xối nước Hoắc Tư Vĩ bước ra, khoác trên mình bộ đồ ngủ liền màu khói, vài giọt nước trên đầu rớt xuống yết hầu…thặt là mún rụng trứng lun ròi!!!
Tiến lại gần chiếc bàn nhỏ đầu giường: “Lại đây.” – Giọng đều đều
Tiểu Hà chần chừ rồi lại ngoan ngoãn đi lại gần ngồi cách anh một khoảng
Hoắc Tư Vĩ mở hộp sơ cứ lấy lọ sát trùng với lọ bôi ngoài da ra, quay sang nhìn Tiểu Hà rồi nhìn khoảng cách giữa hai người: “Gần một chút. ”
Tiểu Hà nhích một chút
Hoắc Tư Vĩ vẫn chưa hài lòng: “Nữa.”
Tiểu Hà lại nhích một chút nữa
Mất kiên nhất Hoắc Tư Vĩ kéo cô lại khiến cô ngã nhào vào lòng anh. Ngượng ngùng nhưng Tiểu Hà vẫn giữ bình tĩnh: “Hoắc Tổng xin anh tự trọng.” – Tiểu Hà ngồi nhích ra một chút rồi nhẹ giọng nói
Hoắc Tư Vĩ nhìn Tiểu Hà rồi gỡ chiếc băng cá nhân, Tiểu Hà bất giác kêu “A”
Hoắc Tư Vĩ nhìn Tiểu Hà xót: “Đau lắm sao? ”
“Anh có cần thử không? ” – Tiều Hà trừng mắt
Hoắc Tư Vĩ nhẹ tay hơn, gỡ hai chiếc băng cá nhân một trên má, một dưới cằm xuống
Từ từ mở lọ sát trùng thấm vào tăm bông rồi thoa lên vết thương vẫn còn đỏ ửng hơi rỉ máu. Sau đó bôi thuốc quanh vết thương rồi dán hai chiếc băng cá nhân hình gấu pooh lên.
Sau khi làm xong Hoắc Tư Vĩ để thuốc lên bàn rồi nhìn Tiểu Hà
Tiểu Hà bị ánh mắt của Hoắc Tư vĩ nhìn mà khó chịu đành lên tiếng: “Nếu Hoắc Tổng không còn chuyện gì nữa tôi xin phép. ”
Hoắc Tư Vĩ nhìn cô với lấy túi sách đứng lên định đi thì cười khổ: “Đến bao giờ em mới cho con trai em gặp ba nó?”
••••••••••