Ngooc thành thật xin lỗi mọi người vì đã up truyện chậm trễ.
Do mấy hôm nay wattpad của Ngooc bị lỗi Ngooc không thể up truyện được.
Bây giờ Ngooc sẽ up 2chap trước, hẹn mọi người tối nay 1 chap nữa nha!!!
Cảm ơn m.n thời gian qua đaz ủng hộ Ngooc
______________________
“Này anh nói gì vậy hả? ” – Hoắc Tư Vĩ nhau mày nhìn Alan
Alan nhếch miệng cười khinh rồi quay sang xoa đầu Tiếu Minh:
“Tiểu bảo bối chú Alan có thể giúp con và không cần điều kiện gì hết.”
Tiếu Minh tròn mắt, miệng cười chúm chím: ” Thật sao? ”
“Thật, chú có bao giờ nói dối tiểu bảo bối đâu.”
“Được ạ.” – Minh Minh gật đầu hí hửng
Hoắc Tư Vĩ bị phá hỏng kế hoạch thì đen mặt: “Chú cũng giúp con không công luôn.”
“Vậy thì…cả hai chú đều phải giúp con nhiệt tình đó nghen, thôi bái bai hai chú ngốc con vào nhà đây.” – Nói đoạn Minh Minh lè lưỡi chạy vào nhà để lại hai ông đứng nhìn nhau gãi đầu rồi lại quay đi
Vì bị Alan phá hỏng kế hoạch nên Hoắc Tư Vĩ giận dỗi không thèm lên xe Alan, Alan cũng không “dỗ dành”:
“Vậy thì Hoắc Tổng chịu khó chờ người đến rước, tôi đi trước. Bye! ” – Alan để chìa ngón trỏ và ngón giữa ra lắc lư trêu ngươi rồi phi xe đi
Hoắc Tư Vĩ bị bỏ rơi…
•••••••••••
“Alo, ai đó? ” – Đầu dây bên kia trả lời
Bên này người đàn ông một tay nới lỏng cà vạt một tay giữ điện thoại ngả người xuống ghế sofa, nụ cười tà mị:
“Em đoán xem. ”
Người bên kia vừa bước ra từ nhà tắm một tay giữ chiếc khăn vò vò tóc, bước lại gần bàn pha chế mini trong phòng khách lấy ly nước cam đã để sẵn trên bàn uống:
“Nhà mạng? Hay bên bất động sản? Vậy thì tôi không có nhu cầu. Cảm ơn. Tạm biệt! ” – Thả điện thoại xuống bán thủy tinh trong suốt, tiện tay mở loa ngoài, ung dung uống nước cam
“Ấy đừng, tôi đây. Thiên Quốc Tùng.”
“Thiên Tổng, đã là 5 rưỡi chiều rồi, anh tính bắt tôi làm việc ngoài giờ nữa sao? ” – Dĩ Lộ nhìn vào điện thoại chán nản nói
“Đâu có, chỉ là muốn cùng em ra ngoài một chút.” – Thiên Quốc Tùng cười khoái chí
“Xin lỗi Thiên Tổng tôi không có thời gian cùng anh rong chơi.” – Dĩ Lộ uể oải để ly nước xuống bàn, cầm điện thoại đi lại chiếc ghế sofa bật tivi lên
“Chỉ là…”
Đang định nài nỉ Dĩ Lộ thì Thiên Quốc Tùng nhận được tin nhắn, ngả điện thoại ra xem dòng tin nhắn ngắn ngủi: Đón tôi (Hoắc Tư Vĩ)
Thiên Quốc Tùng quay lại nói chuyện với Dĩ Lộ: “Em bận thì để hôm khác vậy. ”
“Ừm, bye.”
“Tạm biệt.”
Tắt máy Thiên Quốc Tùng gọi ngay cho Hoắc Tư Vĩ: “Địa chỉ? ”
“Tôi gửi định vị cho cậu.”
Nhận định vị Thiên Quốc Tùng lấy xe phi thẳng đến đón Hoắc Tư Vĩ, vì không muốn lộ địa chỉ nhà Tiểu Hà nên Hoắc Tư Vĩ đã tản bộ một đoạn khá xa…
*Bíp bíp* – Tiếng còi xe Thiên Quốc Tùng
“Sao cậu lâu la vậy? ” – Hoắc Tư Vĩ nhăn mặt
“Tắc đường. Lên xe đi. ” – Thiên Quốc Tùng cười chừ hất mặt
Thật ra thì có người cố tình đi chậm chứ chẳng có tắc đường gì…
“Hôm nay Hoắc Tổng lại chịu khó vận động xương cốt? ” – Thiên Quốc Tùng cười chế giễu
Hoắc Tư Vĩ ngồi ghế sau nhìn lên nheo mắt:
“Vận động xương cốt chỉ để giành khi lên giường. Còn đây gọi là sự cố.”
Thiên Quốc Tùng lắc đầu chèm chẹp, một tay giữ vô lăng, một tay để bên cửa xe xoa xoa cằm:
“Hóa ra là sự cố. Vậy thì Hoắc Tổng có thể thuật lại lý do gặp sự cố này cho tôi mở mang tầm mắt?”
“Lười kể.” – Hoắc Tư Vĩ quay mặt ra hướng cửa nhìn xa xăm
Được một lúc sau thì Hoắc Tư Vĩ lên tiếng: ” Cậu nghĩ xem làm thế nào để tôi đá tên Vương Khải Phong kia đi đây? ”
Thiên Quốc Tùng nhìn qua gương bản mặt khó coi của Hoắc Tư Vĩ thì cười phì: ” Cậu thì thiếu cách bỉ ổi?”
“Này, cạu nghĩ con người tôi toàn dùng mấy chiêu trò bỉ ổi đấy hả? ”
“Gần vậy! ”
“Cậu….” – Hoắc Tư Vĩ đen mặt
Thiên Quốc Tùng nhìn mà muốn trêu thêm: ” Được rồi, cậu biết nấu ăn đúng không? ”
“Sao lại nấu ăn? Tôi đang muốn đá tên kia đi, ý cậu là nấu cho hắn một bữa ngon rồi bảo hắn rút lui? ” – Hoắc Tư Vĩ đưa bộ mặt nghi ngờ kèm khó hiểu hướng về Quốc Tùng
Quốc Tùng muốn lao vào cột điện chết quách mất: “Này Hoắc Tổng anh có phải là rất thiếu iot không? Suy nghĩ người lớn tí đi!!! ”
“Ý cậu là sao? ” – Sức chịu đựng có hạn
“Cậu phải dậy sớm làm bữa trưa cho cô ấy, đến đón cô ấy đi làm rồi đưa hộp cơm tình yêu kiểu gì cũng chết mê chết mệt cậu. Yên tâm, gì chứ thứ nhanh nhất để tiếp cận phái nữ là cái bao tử.” – Thiên Quốc Tùng nói chắc như đinh đóng cột
“Làm bữa trưa? Cũng được. Nhưng tôi không biết nấu ăn.”
” Tôi nhớ không nhầm năm 12 tuổi tôi bị ốm ba má tôi bên Singapore giúp việc thì vừa hay xin về quê, cậu chăm tôi cả tuần mà.”
“Cậu còn nhớ thiếu một vài chi tiết nhỏ. ” – Hoắc Tư Vĩ cười chừ
“Thiếu? ”
“Hôm đầu tôi nấu cháo cho cậu ăn…rồi cậu phải nhập viện rửa ruột! Mấy ngày sau đồ tôi mang đến viện đều là đồ mua ngoài tiệm.” – Hoắc Tư Vĩ gãi đầu cười khả ái
“Sao tôi lại không nhớ gì nhỉ? Haizzz…trước đây tôi luôn cảm kích cậu bây giờ sự thật quá phũ phàng…” – Thiên Quốc Tùng chẹp miệng lắc đầu
“Đi lố rồi!” – Hoắc Tư Vĩ nhau mày
“Hả ờ…” – Thiên Quốc Tùng nhìn lại rồi lùi một chút dừng trước CY
Hoắc Tư Vĩ không nói không rằng mà thản nhiên mở cửa bước xuống đi thẳng lên. Thiên Quốc Tùng thấy vậy liền ngó đầu ra gọi lớn: “Này, cậu chưa cảm ơn người quân sư này mà đã đi rồi à? ” – cười khà khà
Hoắc Tư Vĩ không quay đầu chỉ đưa tay lên hất hất ý đuổi đi
Thiên Quốc Tùng cười lắc đầu rồi phi xe đi
…………
Sau khi tắm rửa thơm tho Tiếu Minh diện bộ đồ thể thao năng động kèm đôi bitishutter màu cam nổi bât trông bảnh troai lắm…
“Mama chúng ta đi thôi.” – Minh Minh đứng ngoài hối
Tiểu Hà diện chiếc váy voan xòe trắng đơn giản tóc xõa ngang lưng bước từ trong phòng ra: “Từ từ nào, sao con nóng vội vậy? ” – Tiểu Hà laik gần Minh Minh cười rồi lại gần tủ giày lấy một đôi cao gót trắng đính hạt nhỏ lấp lánh, tiện tay lấy chiếc túi xách nhỏ trên tay Tiếu Minh
“Xong rồi đi thôi, nãy mama có mời mẹ của Ruby đi ăn rồi.”
“Yeah, mama tuyệt nhất! ” – Minh Minh nhảy cẫng lên rồi chạy vù ra ngoài
Hai mẹ con đến nơi đã thấy Phùng Lan và Ruby đang chọn món rồi. Tiểu Hà tươi cười lại gần: “Xin lỗi do kẹt xe quá nên tôi đến hơi trễ, để hai mẹ con chị đợi lâu rồi.”
Minh Minh “bẽn lẽn” ló ra từ sau mẹ khoanh tay cúi chào: “Con chào bác ạ.” – không quên liếc cô bé mặc váy công chúa hồng, mái tóc bện gọn điểm bằng bông hoa nhỏ sát vành tai. Minh Minh đưa tay lên vẫy chào Ruby
Vốn là cô bé hoạt bát Ruby cười tươi đáp lại: “Con chào cô ạ, mình chào cậu.”
“Được rồi, hai mẹ con ngồi đi.” – Phùng Lan cười rồi đưa tay về hướng đối diện mời
Tiểu Hà gật đầu rồi ngồi xuống, Minh Minh mặt đã đỏ ửng nhẹ nhàng ngồi lên ghế, hơi chút lại liếc Ruby…
Con trai tui nhát gái quá!!!
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì chiếc váy của Ruby bị dính nước sốt: ” Váy con dơ rồi, mẹ con muốn vào nhà vệ sinh.”
Phùng Lan cười gật đầu định đứng lên thì Tiếu Minh cản lại:
“Bác cứ để con, con sẽ đi theo bảo vệ bạn. ” – Tiếu Minh vỗ ngực chắc giọng nói
Phùng Lan nhìn Tiểu Hà, Tiểu Hà cười rồi gật đầu tin tưởng Phùng Lan cũng gật đầu đồng ý thế là hai đưa trẻ cùng nhau ra nhà vệ sinh
“Ruby cậu vào đó đi, mình sẽ ở ngoài canh. Nếu có chuyện gì bất trắc, cứ gọi anh hùng Minh Minh mình sẽ có mặt.” – Tiếu Minh mặt nghiêm nghị
“Được, cậu ở ngoài đợi mình nha.” – Nói rồi Ruby đi vào trong
Tiếu Minh đứng ngó nghiêng xung quanh, khoanh tay nghiêm mặt quan sát hiện tượng, một tiếng “A!! ” phát ra từ nhà vệ sinh nữ, Minh Minh lo sợ chạy vào: “Ruby cậu đâu rồi? Cậu có sao không? ” – Minh Minh lo lắng
“Ơ, cậu bé đáng yêu này ở đâu ra vậy? ”
“Bé cưng bé đi lạc mẹ sao? ”
“Cục bột nhỏ con bao nhiêu tuổi rồi? ”
Hóa ra là một cô bị trượt té, Minh Minh vừa chạy vào là mấy cô xung quanh xúm lại nựng má, véo mũi, thơm má, vỗ mông… Toàn mấy trò biến thái không
Ruby vừa lau xong áo bước ra thì thấy Minh Minh bờ phờ, đầu tóc rối bời, mặt toàn những vết son đỏ hồng cam đủ cả…: ” Ủa Minh cậu bị sao vậy? ”
“Mình không sao, cậu xong chưa? Chúng ta mau rời khỏi chốn địa ngục này mau… ” – Tiếu Minh day day mặt tẩy mấy vết son trên mặt
“Minh ban nãy mình nghe hình như có ai gọi tên mình? ” – Vừa đi Ruby vừa hỏi
Minh Minh thẫn thờ, mắt lờ đờ lắc đầu: “Chắc cậu nghe nhầm rồi.”
Hai đứa cùng trở lại chỗ mama ngồi, bốn người nói chuyện ăn uống xong thì về nhà.
Về nhà cũng đã 8 giờ tròn, còn 2 tiếng nữa là Alan bay, Tiểu Hà cũng đã nói với Minh Minh, thằng nhóc về nhà cái là lăn ra ngủ để lát có thể dậy tiễn chú Alan. Còn Tiểu Hà thì về phòng tắm rồi ra làm việc lúc sáng do tên Hoắc biến thái bắt cô đi giữa lúc ăn trưa vẫn chưa làm xong.
••••••••••••••
Hoắc Tư Vĩ làm việc ở CY cũng nhận được tin từ thư ký Lâm là Alan đêm nay sẽ bay nên sắp xếp công việc xong sớm hơn rồi gọi điện cho Tiểu Hà
“Alo, anh gọi tôi có chuyện gì? ” – Tiểu Hà trả lời
“Cứ có chuyện mới được gọi cho vợ à? ” – Hoắc Tư Vĩ không chần chừ mà đáp lại
“Không có chuyện gì thì tôi cúp máy.”
Tiểu Hà đang định tắt máy thì Hoắc Tư Vĩ kêu lại
“Khoan đã, lát tôi đến đón em. ”
“Làm gì? ” – Tiểu Hà chán nản thả điện thoại xuống bàn mở loa ngoài, tay vẫn bấm bàn phím laptop
“Lát em sẽ biết! ”
Cùng lúc đó một tin nhắn gửi đến Tiểu Hà: Hà Hà cậu lên bảng tin báo hôm nay đi, cậu lên trang bìa luôn kìa.
Tiểu Hà nghé nhìn đọc tin nhắn, tròn mắt: ” Rồi rồi, tôi có việc cúp máy trước.” – Không để Hoắc Tư Vĩ nói thêm lời nào Tiểu Hà liền cúp máy luôn
Không chần chừ Tiểu Hà lên ngay trang báo hàng ngày, caption khiến cô ngả ngửa: Chủ tịch CY Hoắc Tư Vĩ đưa bạn gái vào khách sạn Trung Phan.
Kèm theo tấm ảnh cô bị anh vác đi vào khách sạn
“Chết tôi rồi…”
Tiểu Hà dập đầu xuống gối nước mắt ngắn dài, thoát ra gọi cho Hoắc Tư Vĩ:
“Vợ nhớ anh hả? ” – bên kia vô sỉ cười ngạo nghễ
Tiểu Hà bất lực cúi đầu, than thở: “Anh đọc báo chưa? ”
“Anh còn không có thời gian ngắm em khỏa thân thì làm gì có thời gian xem mấy tin nhảm nhí.”