Bốn giờ chiều Lâm Cẩn Ngôn bay, lại gặp phải máy bay bị delay đến sáu giờ tối mới bay, xuống sân bay Diệp Thành đã hơn chín giờ đêm.
Đêm mùa đông, trời gió lạnh thấu xương.
Bên ngoài sân bay, lái xe đã đứng đó đợi, thấy ông chủ đi ra, lập tức cung kính mở cửa xe phía sau.
Lâm Cẩn Ngôn nghiêng người ngồi vào, tựa người ra sau ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Xe chầm chậm chạy về phía nhà cũ nhà họ Chu ở Diệp Thành.
Sân bay cách nhà cũ nhà họ Chu rất xa, xe chạy trên đường tầm hai tiếng, lúc đến nơi đã sắp mười hai giờ đêm.
Đêm càng sâu, gió càng lạnh.
Lâm Cẩn Ngôn mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, khom người từ trên xe bước xuống.
Bên ngoài nhà cũ nhà họ Chu đóng chặt cửa, trong sân tối thui, chỉ có hai ngọn đèn mờ bên ngoài cánh cổng sắt.
Lâm Cẩn Ngôn đứng trước cửa ra vào gọi điện cho Giản Vi.
Phòng trên lầu hai vẫn còn sáng đèn.
Trong phòng, hệ thống sưởi nhiệt chạy vù vù, Giản Vi mặc bộ đồ ngủ bằng lụa may thủ công màu trắng tinh xảo, rìa ống tay áo may kiểu lá sen xinh đẹp, có cảm giác cao quý lại không mất tính thiếu nữ.
Đồ ngủ là mẹ Chu đặc biệt mời nhà thiết kế làm theo yêu cầu cho cô, từ lúc trở về nhà họ Chu, mẹ Chu đối xử với cô tốt đến mức hận không thể mang toàn bộ thế giới tới cho cô, một tuần ngắn ngủi, tủ quần áo trong phòng cô đã hoàn toàn không chứa nổi nữa, vì vậy lại đặc biệt làm cho cô một phòng chứa quần áo, ngày ngày dẫn Giản Vi ra ngoài mua cho cô một túi lớn mang về.
Mẹ Chu nơm nớp lo sợ không biết bù đắp cho con thế nào ngoài việc tỉ mỉ quan tâm, điên cuồng bù đắp trên phương diện vật chất cho con, cũng thiết tha muốn bày tỏ toàn bộ tình yêu trong lòng đối với con gái, mấy hôm trước thậm chí còn thương lượng với con trai muốn đưa một nửa cổ phần cho gái.
Giờ phút này Giản Vi ngồi trên ghế làm việc, đong đưa đôi chân trắng nõn nhỏ xinh trong không trung, đong đưa đong đưa.
Tay cầm bút, đang vẽ vẽ trên quyển sách chuyên ngành Tâm lý học, miệng lẩm bẩm đọc thuộc.
Điện thoại đột nhiên vang lên, cô ngẩng đầu nhìn màn hình, ánh mắt sáng lên, lập tức ấn nút nghe máy.
Đêm dài vắng người, giọng cô nho nhỏ, vui vẻ gọi: “Lâm Cẩn Ngôn.”
Giọng Lâm Cẩn Ngôn trầm thấp, hỏi: “Còn chưa ngủ à?”
“Chưa ạ, đang đợi điện thoại của anh.”
Trong giọng nói của Lâm Cẩn Ngôn không giấu được vui vẻ: “Chờ điện thoại của anh, tại sao em không tự gọi cho anh?”
“Em có gọi, vừa gọi cho anh thì điện thoại tắt máy.”
Tầm chín giờ tối cô điện cho anh rất nhiều cuộc nhưng luôn tắt máy, cho là anh đang bận nên không gọi nữa.
Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng: “Vừa rồi đang ở trên máy bay.”
“Anh lại đi công tác hả? Chừng nào mới về? Tết nguyên đán có về kịp không?”
Đầu bên kia điện thoại bỗng im một lúc, đột nhiên vang lên: “Giản Vi, em ra ban công nhìn xuống đi.”
“Hả? Cái gì?”
Giản Vi sững sờ một lúc, từ trên ghế nhảy xuống đi tới ban công, vén rèm lên, trên cửa sổ sát đất tích đầy tuyết trắng, cô mở cửa sổ đi ra bên ngoài ban công.
“Em ra ban công rồi, sao….”
Lời còn chưa dứt, liếc mắt đã thấy Lâm Cẩn Ngôn đứng ngoài hàng rào sắt, một tay cầm điện thoại đang ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt chứa vài phần vui vẻ.
Giản Vi bận rộn thăm người thân một thời gian, nếu không thì được mẹ dẫn ra các siêu thị mua sắm, rất nhiều ngày chưa gặp Lâm Cẩn Ngôn, lúc này đột nhiên nhìn thấy, trống ngực đập chậm một nhịp, nỗi nhớ chầm chậm kéo ùn tới, cô kích động đến tay hơi run rẩy: “Anh, sao anh lại tới đây?”
Lâm Cẩn Ngôn cười cười, giọng điệu có chút ai oán: “Vợ của anh không tới tìm anh, anh chỉ có thể tự mình tìm tới chỗ vợ.”
Đôi mắt Giản Vi đột nhiên chua xót, nói: “Anh chờ em, em lập tức xuống ngay.”
Cô cúp máy chạy vào nhà, phủ thêm áo khoác rồi vội vã chạy ra ngoài.
Trong phòng tối đen như mực lại im ắng, cô sợ đánh thức anh trai, cố gắng thả nhẹ bước chân.
Thay giày, mở cổng ra, lao nhanh ra bên ngoài.
Gió nghịch hướng thổi vào mặt lạnh lẽo.
Cô chạy tới cửa sân, mở cánh cổng sắt ra, liền nhào người vào trong lòng Lâm Cẩn Ngôn.
Lâm Cẩn Ngôn ôm chặt cô, thấp giọng cười: “Nhớ anh không hả?”
“Nhớ muốn chết.” Giản Vi vùi đầu trong ngực anh, hai tay ôm chặt anh.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu hôn lên tóc cô, nói: “Nhớ anh sao không tới tìm anh.”
Giản Vi ngẩng đầu, đôi mắt ướt át nhìn anh: “Em nghĩ chờ mấy hôm nữa hết bận sẽ tới tìm anh.”
Lâm Cẩn Ngôn đưa tay vuốt mũi cô, “Anh nghĩ em đã quên anh rồi.”
Giản Vi cười khanh khách, “Làm sao có thể.”
Cô đột nhiên sờ tay anh, lạnh như một khối băng, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nhăn lại: “Sao lạnh như vậy hả!”
Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô, khóe mặt chứa ý cười, nói: “Ừ, lạnh chết mất, cần vợ sưởi ấm cho anh.”
Giản Vi vội cầm tay anh đưa tới bên miệng, cúi đầu thổi phù phù vào lòng bàn tay anh, hai tay lại dùng sức xoa cho anh, vừa xoa vừa hỏi: “Đỡ hơn chút nào không?”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn nhìn cô thật sâu, không chỉ có tay ấm mà trái tim cũng ấm lên, vốn trên đường tới còn muốn dạy dỗ cô một trận vì tội không gọi điện cho anh, mà giờ phút này, sâu trong lòng như bị vật gì đánh trúng, nhất thời mềm nhũn.
Anh đưa tay nâng cằm cô lên, Giản Vi bị ép ngẩng đầu, đôi mắt ướt sũng nhìn anh.
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô, giọng khàn khàn nói: “Giản Vi, anh nhớ em muốn chết.”
Anh hơi cúi đầu hôn xuống.
Một nụ hôn dịu dàng lại triền miên kéo dài, gió đêm thổi sau lưng vù vù, Giản Vi bị hôn đến hai chân mềm nhũn ra, khẽ đẩy tay anh.
Lâm Cẩn Ngôn khẽ cắn môi cô một cái, cuối cùng buông ra.
“Bên ngoài lạnh lắm, anh lên phòng em đi.” Giản Vi nói xong cầm tay Lâm Cẩn Ngôn đi vào trong sân.
Cô dẫn Lâm Cẩn Ngôn lặng lẽ vào nhà, lấy dép lê trong tủ giày ra cho anh, chờ Lâm Cẩn Ngôn thay xong, xách giày bỏ lại vào trong tủ giúp anh, cũng không bật đèn, nắm tay Lâm Cẩn Ngôn lặng lẽ đi lên lầu.
“Vi Vi –“
“Suỵt.”
Lâm Cẩn Ngôn vừa muốn nói chuyện, Giản Vi đột nhiên quay đầu suỵt với anh, trong bóng tối, ánh mắt cô đen lúng liếng, ngón tay chống lên môi, cuối cùng mới nhỏ giọng nói: “Nhỏ giọng một chút.”
“…..” Đôi mắt Lâm Cẩn Ngôn hơi híp lại, tâm tình đột nhiên có chút phức tạp.
Nghĩ tới Lâm Cẩn Ngôn anh đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn, gặp người phụ nữ của mình sao lại giống trộm thế này?