Ngày hôm sau, khi Giản Vi tỉnh lại thì người nằm trong khuỷu tay của Lâm Cẩn Ngôn, tay anh chống đầu, ánh mắt đầy ý cười nhìn cô.
Thân trên anh không mặc đồ, lồng ngực vô cùng rắn chắc, Giản Vi nhớ tới tối hôm qua, lúc động tình thì mồ hôi trên lồng ngực anh nhỏ từng giọt xuống người cô, nóng hổi như nham thạch nóng chảy.
Ngoại trừ lúc mới tiến vào thì hơi đau một chút, từ đầu tới cuối anh hết sức kiềm chế, vô cùng dịu dàng, sau khi xong việc lại ôm cô vào phòng tắm rửa ráy, sau đó bế cô ra đặt xuống giường, ôm cô cùng chìm vào giấc ngủ.
Lâm Cẩn Ngôn thấp giọng hỏi cô: “Có chỗ nào khó chịu không?”
Giản Vi đỏ mặt lắc đầu.
Đêm qua anh làm rất dịu dàng, ngủ một giấc tỉnh lại quả thật không thấy khó chịu gì nhiều.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô lắc đầu, hơi nhíu mày cười cười: “Vậy lại tới một lần nữa?”
Giản Vi giật mình, vội dùng sức lắc đầu, nói: “Đừng mà! Em… Em còn đau lắm!”
Tay Lâm Cẩn Ngôn để dưới chăn mò lên người cô, cười khẽ: “Chả phải vừa rồi nói không đau sao?”
Giản Vi trợn mắt: “Em có nói à?”
“Không thừa nhận hả?” Bàn tay nóng hổi úp lên ngực cô, xoa nhẹ, trong nháy mắt thân thể Giản Vi căng cứng, theo bản năng cầm lấy tay anh.
Ý cười trong mắt Lâm Cẩn Ngôn càng sâu, nói: “Trước kia thật đúng là anh xem thường em.”
Giản Vi sững sờ: “Cái gì?”
“Cũng không nhỏ như trong tưởng tượng của anh.”
Giờ Giản Vi mới hiểu ra anh đang nói gì, cô đỏ mặt đẩy tay anh ra ngoài: “Anh lưu manh chết đi được ấy Lâm Cẩn Ngôn!”
Ánh mắt Lâm Cẩn Ngôn dịu dàng nhìn cô, đêm qua mới nếm thử mùi vị tình dục, tất nhiên là ăn tủy biết vị, nhưng sợ làm Giản Vi bị thương nên thật sự cũng không dám nhanh như vậy đã làm lần thứ hai.
Nhưng thời gian còn nhiều, cũng không gấp gáp trong chốc lát.
Tay phải của anh nhẹ nhàng vuốt ve má cô, nói: “Chờ về nhà sẽ đi lấy giấy đăng ký kết hôn.”
Thực tế Giản Vi lớn hơn trên chứng minh thư của cô một tuổi, bây giờ hẳn là đã 20 tuổi, hôm trước anh trai đã cầm chứng minh thư và sổ hộ khẩu của cô đi đổi lại tên tuổi lần nữa, sinh nhật thật sự cũng không phải ngày 30 tháng 1, mà là 27 tháng 12.
Nhưng chẳng qua ngày 30 tháng 1 này ngày tháng nhớ theo thói quen, nên dứt khoát liền làm sinh nhật vào ngày này.
Giản Vi nghe Lâm Cẩn Ngôn nói chuyện lấy giấy chứng nhận kết hôn, đôi mắt chớp chớp: “Nhưng sổ hộ khẩu của em ở chỗ anh trai.”
Lâm Cẩn Ngôn giật mình, sau đó nói: “Không sao, trở về anh tìm anh ấy lấy.”
Giản Vi nhìn anh một lúc, đột nhiên nói: “Em nói muốn gả cho anh khi nào ta?”
Lâm Cẩn Ngôn hơi nhíu mày, cười rộ lên: “Tối qua ai khóc gọi chồng ơi ấy nhỉ?”
Giản Vi: “….”
“Hả? Quên rồi?”
Giản Vi nhớ lại tối hôm qua, mặt đỏ lựng che miệng anh lại: “Anh có thể đừng nói hay không hả.”
Lâm Cẩn Ngôn kéo tay cô xuống đặt lên môi khẽ hôn một cái, trong mắt đầy ý cười: “Vậy em lấy chồng hay không đây?”
Giản Vi mím chặt môi, không lấy.
Anh còn chưa cầu hôn mà.
Lâm Cẩn Ngôn thấy cô bĩu môi, bộ dạng rất không vui, trong lòng dường như hiểu rõ, nhưng cũng không nói ra, cười xoa nhẹ đầu cô, ôm cô từ trong chăn ra ngoài.
“Làm gì vậy?” Giản Vi vô thức ôm cổ anh.
“Đi du lịch, đương nhiên là dẫn em đi chơi.”
Bên ngoài trắng xóa cả vùng, tuyết rơi rất nhiều.
Lâm Cẩn Ngôn bao kín cho Giản Vi, quần áo phòng lạnh, áo lông, toàn bộ đầy đủ, khăn quàng cổ mũ bao tay, tai đeo lông nhung phòng lạnh, khẩu trang, tóm lại toàn thân chỗ nào có thể che đều che hết cho cô, chỉ để lộ đôi mắt tròn tròn.
Toàn thân Giản Vi bị quấn giống như quả bóng, ít nhiều gì cũng có chút khó chịu, nhỏ giọng nói: “Em mặc như thế này sao đi đường được.”
“Ai nói, chim cánh cút cũng đi được mà.”
Giản Vi chép miệng, “Anh mới là chim cánh cụt.”
Lâm Cẩn Ngôn cười kéo chặt khăn quàng cổ của cô thêm một chút, “Chim cánh cụt rất đáng yêu, khen em đấy.”
Lâm Cẩn Ngôn nắm tay Giản Vi từ trong phòng đi ra, đi về phía nhà hàng ăn sáng.
Quản lý vừa thấy Lâm Cẩn Ngôn vội cung kính chạy tới: “Chúc Lâm tổng buổi sáng tốt lành, anh tới ăn sáng ạ? Là vào phòng anh hay là….’
“Ăn ở đây đi.” Nói xong liền kéo Giản Vi vào bên trong.
Rồi chọn một chỗ tầm nhìn đẹp gần cửa sổ.
Giản Vi ăn mặc như chú gấu, ngay cả ngồi xuống cũng có chút khó khăn.
Trong nhà ăn bật hệ thống sưởi ấm, cô mặc quá nhiều, nóng đến không chịu được, “Em muốn cởi áo lông ra.”
Nói xong nhìn qua Lâm Cẩn Ngôn nói.
“Cởi ra, chút nữa mặc lại.”
Giản Vi vừa tháo khăn quàng, mũ xuống, vừa nói: “Sớm biết như vậy vừa rồi không thèm mặc, phiền quá.”
Sau khi cô cởi áo lông ra, bên trong chỉ mặc áo len màu xanh, lập tức thấy hết nóng. Lâm Cẩn Ngôn cũng cởi áo khoác ra, bên trong là chiếc áo len màu trắng, là áo cặp cùng áo len của Giản Vi, lần trước Giản Vi và Tương Tương đi dạo phố rồi mua.
Lâm Cẩn Ngôn cúi đầu gọi món ăn, hai tay Giản Vi chống cằm, khóe miệng cong cớn, đôi mắt lóe sáng như sao nhìn anh.
Tầm mắt dừng trên người anh không hề chớp mắt.
Lâm Cẩn Ngôn ngẩng đầu chống lại tầm mắt cô, cười hỏi: “Nhìn gì thế?”
“Rất đẹp trai.”
“Chậc.” Lâm Cẩn Ngôn hơi ngạc nhiên: “Hiếm khi em khen anh một lần.”
Giản Vi cười tủm tỉm: “Vậy sau này em sẽ khen anh nhiều hơn.”
“Ừ, lúc trên giường cũng khen nhiều nhiều chút.”
Giản Vi: “….”
“Lâm tổng, buổi sáng tốt lành nhé.”
Giản Vi đang nói chuyện cùng Lâm Cẩn Ngôn, đột nhiên một giọng nữ vang lên bên cạnh.
Giản Vi vô thức ngẩng đầu lên, khoảnh khắc nhìn thấy người tới, không khỏi sững sốt.
Tô Tinh Uẩn nhìn cô cười hỏi: “Em gái nhỏ, tôi có thể ngồi đây không?”
Biết Lâm Cẩn Ngôn sẽ không cho cô ta ngồi nên dứt khoát hỏi thẳng Giản Vi.
Giản Vi còn nhớ chuyện lần trước Lâm Cẩn Ngôn và Tô Tinh Uẩn khiêu vũ, trong lòng không vui vẻ gì, nhưng ngại mặt mũi cũng không thể từ chối người ta ngồi nên đành phải gật đầu.
Tô Tinh Uẩn vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Giản Vi, tầm mắt nhìn lướt qua áo cặp mà Lâm Cẩn Ngôn và Giản Vi mặc trên người, trong mắt không khỏi lộ ra vài phần hâm mộ.
Sau hồi lâu mới mỉm cười nói: “Em gái nhỏ, cô rất lợi hại đấy.”
Giản Vi giật mình ngẩng đầu, không hiểu nhìn cô ta.
Tô Tinh Uẩn đặt khuỷu tay trên bàn, nghiêng đầu mỉm cười nhìn Giản Vi, nói: “Vị Lâm tổng này của chúng ta chính là vật cách ly phụ nữ, nhiều năm như vậy không có người phụ nữ nào lọt vào mắt anh ấy.”
Chuyện của Lâm Cẩn Ngôn thì bản thân Giản Vi đương nhiên biết rõ, nhưng Tô Tinh Uẩn nói ra, cô thật sự không hiểu dụng ý của cô ta.
“Tô Tinh Uẩn, cô muốn làm gì?” Lâm Cẩn Ngôn cuối cùng không nhịn được, mặt lạnh hỏi một câu.
Tô Tinh Uẩn liếc nhìn anh một cái, trong mắt đầy ý cười phong tình vạn chủng: “Anh gấp gì chứ, ngay trước mặt anh, tôi còn có thể bắt nạt người phụ nữ của anh được à?”
Lâm Cẩn Ngôn đen mặt, trực tiếp đưa tay mời người tới, quản lý vội vàng chạy qua: “Lâm tổng.”
Lâm Cẩn Ngôn: “Mời vị tiểu thư này đi giùm.”
Quản lý liền giật mình, nhìn về người phụ nữ bên kia, vừa nhìn thì lập tức khó xử.
Một người là ông chủ, một người là ngôi sao đang hồng, chuyện này… Chuyện này phải làm sao?
Giản Vi thấy thế, cảm thấy có chút không hay, thật ra cô phát hiện mình cũng không ghét Tô Tinh Uẩn, tuy cô ta thích Lâm Cẩn Ngôn, nhưng bộ dạng ung dung thẳng thắn vô tư ngược lại có vài phần thu hút.
“Quên đi, mời cô Tô ngồi bên cạnh đi.”
Tô Tinh Uẩn nghe vậy, rốt cuộc nở nụ cười nhìn chằm chằm Lâm Cẩn Ngôn: “Anh xem đi, cũng là vợ anh khéo hiểu lòng người.”
Nói xong lại nghiêng đầu nhìn Giản Vi, đôi mắt nhìn không chớp mắt.
Giản Vi bị cô ta nhìn hơi lúng túng, liền hỏi: “Cô Tô, cô đang nhìn gì vậy?”
Tô Tinh Uẩn nhìn cô từ trên xuống dưới một lúc, thật ra bộ dạng cô không phải đặc biệt xinh đẹp, dáng người cũng không hoàn hảo, nhưng thật sự có cảm giác khiến người ta tán thưởng. Cô ta chưa từng thấy thì tưởng là người có tướng mạo quyến rũ gì đó, mà giờ này thấy rồi, mới phát hiện thì ra là một em gái nhỏ đơn thuẩn thanh khiết.
Khó trách Lâm Cẩn Ngôn không có hứng thú với cô ta, thì ra thích hình mẫu này.
Nhưng, đổi lại là cô ta, chắc có lẽ cũng thích mẫu người như vậy á.
Bữa sáng nhanh chóng được dọn lên, Lâm Cẩn Ngôn chẳng muốn quan tâm tới Tô Tinh Uẩn, chỉ chuyên lòng chăm sóc Giản Vi.
Ăn cá thì anh giúp cô gỡ sạch xương, đút tới trong miệng.
Bò bít tết thì cũng cắt gọn từng miếng sau đó đổi đĩa với cô.
Giản Vi chỉ phụ trách ăn, bản thân ăn một miếng lại ngẩng đầu lên đút cho Lâm Cẩn Ngôn một miếng.
Tô Tinh Uẩn ngồi bên cạnh nhìn, chỉ cảm thấy cổ họng xiết chặt, không có mùi vị gì.
Đây là sáng sớm cô ta chạy tới chỗ này làm gì? Tự tìm ấm ức cho mình sao?
Cô ta ngồi đó một lúc, cuối cùng không chịu được, bản thân lặng lẽ rời đi.
Thứ gọi là tình yêu này, tối kỵ nhất là không được cưỡng cầu, nhất là sau khi người khác đã có người yêu. Hôm nay cô ta đến ngược lại cũng không vì gì cả, chỉ là muốn tới xem rốt cuộc là cô gái như thế nào mà có thể được Lâm Cẩn Ngôn thích mà thôi.
Ăn sáng xong, Giản Vi và Lâm Cẩn Ngôn rời khỏi nhà hàng.
“Bây giờ chúng ta đi đâu?” Giản Vi kéo cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, ngửa đầu nhìn anh.
“Chẳng phải em thích cưỡi ngựa ư, anh dạy cho em.”
Lâm Cẩn Ngôn dẫn Giản Vi tới trường ngựa bên trong.
Bình thường ở đây lúc nào cũng có người, nhưng hôm nay Lâm Cẩn Ngôn mang Giản Vi tới nên đã đặt bao hết.
Một huấn luyện viên ngựa dắt một con ngựa tới, Giản Vi vừa thích thú vừa có chút sợ hãi.
Lâm Cẩn Ngôn cười nói: “Em sờ nó đi.”
Giản Vi căng thẳng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Cẩn Ngôn, “Nó sẽ không đá em chứ?”
“Con ngựa này là của anh, nó nhận ra.”
Giản Vi vươn tay ra, nghe Lâm Cẩn Ngôn nói “Nhận ra,” sợ tới mức lập tức rụt tay về.
Lâm Cẩn Ngôn không nhịn được bật cười, tiến lên trước một bước kéo tay Giản Vi đặt trên đầu ngựa, cầm tay cô nhẹ nhàng vuốt ve, cười nói: “Đã nói nó nhận ra, em là vợ Lâm Cẩn Ngôn anh, tất nhiên nó cũng nhận ra em.”
Giản Vi mím môi cười, vừa vuốt đầu ngựa vừa nhỏ giọng nói: “Còn chưa kết hôn mà.”
“Ngựa có linh tính.” Lâm Cẩn Ngôn nói: “Em gọi tên nó đi?”
“Nó có tên sao?”
“Có, tên là Leith.”
Động tác Giản Vi vuốt đầu càng dịu dàng, vẫy tay với nó, quả nhiên nghiêm túc bắt chuyện: “Xin chào Leith, tao là Giản Vi, sau này tao sẽ là nữ chủ nhân của mày, quan tâm tao nhiều hơn nhé.”
Lâm Cẩn Ngôn nghe thấy câu này, ánh mắt nhìn Giản Vi đầy cưng chiều vui vẻ.
Nhẹ nhàng ôm lấy cô từ đằng sau, hơi cúi người, cằm gác trên vai cô, khẽ nói: “Nữ chủ nhân của Leith, chừng nào thì nhập vào sổ hộ khẩu nhà anh nhỉ?”
Giản Vi cong môi cười: “Xem biểu hiện của anh.”
Lâm Cẩn Ngôn cười nói: “Ừ, tối anh sẽ gắng sức một chút.”
Giản Vi ngẩn ra.
Này! Cô không phải có ý này!!!