Lâm Cẩn Ngôn vốn hôm sau phải đi công tác, vì Giản Vi mang thai nên dứt khoát kéo dài lịch trình công tác vô thời hạn, và lúc ấy liền gọi điện thoại cho chuyên gia khoa sản hẹn trước, sáng sớm hôm sau dẫn Giản Vi tới kiểm tra.
Kết quả kiểm tra đúng là mang thai, làm một loạt kiểm tra khác, các phương diện của cục cưng đều bình thường, Lâm Cẩn Ngôn lại lo lắng hỏi bác sĩ trong thời gian mang thai cần chú ý những việc gì.
Từ phòng khám đi ra, đứng trong thang máy, Lâm Cẩn Ngôn như bị căng thẳng điều gì đó, bảo vệ Giản Vi nghiêm ngặt, nhìn ai cũng giống như thành phần nguy hiểm, sợ có người chạm vào vợ mình.
Từ bệnh viện đi ra, lái xe càng khoa trương hơn, quả thật chậm đến không thể chậm hơn nữa.
Đằng sau một đống xe ấn còi thúc giục.
Giản Vi thật sự hơi đau đầu, xoa mi tâm, không nhịn được nói: “Anh Lâm, em cảm thấy làm người cần phải có lòng đạo đức xã hội.”
Lâm Cẩn Ngôn quay đầu, bộ dạng không hiểu mấy.
Giản Vi khẽ nâng tay chỉ ra sau lưng: “Nhiều xe bị anh chặn ở đằng sau, anh không sợ cảnh sát giao thông tìm anh phạt tiền à?”
Lâm Cẩn Ngôn: “Cứ phạt, anh phải bảo vệ vợ và con gái của anh đã.”
Giản Vi bị sặc, lập tức buồn bực hỏi: “Sao anh biết là con gái? Là con trai thì sao?”
“Anh thích con gái.” Bộ dạng Lâm Cẩn Ngôn như đó là chuyện đương nhiên.
Giản Vi cảm thấy những lời này thật sự vô lý đến mức làm người ta không thể dùng tư duy bình thường để phản bác anh, vì vậy nói: “Này, này, em thích con trai!”
Lâm Cẩn Ngôn dừng xe trước đèn đỏ, nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng nhếch lên cười: “Thì ra Vi Vi nhà chúng ta thích con trai.”
“Đúng vậy, em thích con trai.”
Lâm Cẩn Ngôn ghé qua, cười vén tóc rớt xuống trán cho cô, “Em thích thì anh thích.”
Giản Vi nhíu mày hỏi anh: “Vậy anh không sợ con trai tranh giành tình cảm với anh à?”
“Sợ chứ, nhưng chỉ cần em vui thì cái gì cũng được.”
Giản Vi nghe vậy trong lòng ấm áp, ôm cánh tay Lâm Cẩn Ngôn, đầu gối lên vai anh, giọng mềm mại nói: “Lâm Cẩn Ngôn, cho dù có con, trong lòng em anh cũng quan trọng nhất.”
Khóe miệng Lâm Cẩn Ngôn cong lên, cúi đầu hôn khẽ lên trán cô, “Anh biết, anh cũng thế.”
……….
Tin tức Giản Vi mang thai truyền tới trong nhà, mẹ Lâm kích động đến mức chạy tới đón Giản Vi về nhà chăm sóc.
Vì chăm sóc con dâu mang thai, sáng sớm mẹ Lâm tự mình đi siêu thị chọn thức ăn tươi mới nhất, rồi đặt hàng ở một sạp cá cố định, bảo hàng ngày mang tới nhà từ sáng sớm.
Ông cụ Lâm cũng từ trên núi xuống, mang tất cả gà vịt ông nuôi xuống, nuôi trong sân nhà cũ của họ Lâm.
Giản Vi ngày nào cũng vừa gà vừa vịt, vừa cá lại vừa thịt bò, còn thêm cả trứng gà nữa, nửa tháng ngắn ngủi, cả người được nuôi mập tròn.
Lúc mang thai tháng thứ tư, Giản Vi bị nuôi tròn vo khéo léo bày tỏ mình không muốn ăn quá nhiều đồ nữa, hơn nữa dinh dưỡng đã rất đầy đủ.
Kết quả ông nội vừa nghe vậy lập tức trợn mắt, nói: “Ai nói với con là con mập? Có phải thằng nhóc Lâm Cẩn Ngôn kia không! Ôi trời! Thằng nhóc thối đó còn dám bắt đầu ghét bỏ vợ mình cơ à! Chờ nó về, thế nào cũng phải dạy dỗ nó một trận!”
Còn nói thêm: “Cháu dâu ta nào mập, là cô gái tròn trịa đẹp nhất, mấy người nói có đúng không?”
Bố chồng mẹ chồng đứng bên cạnh lập tức ra sức gật đầu: “Đúng đấy đúng đấy, đẹp mắt lắm, trước kia gầy quá!”
Giản Vi lặng lẽ cắn môi dưới, sờ lên hai cằm của mình. Đẹp không?
Lâm Cẩn Ngôn khuya mới về nhà, vừa vào cửa đã bị ông nội mắng một trận xuống đầu: “Con thằng nhóc thối này! Con cút cho ông! Có phải là con nói Vi Vi mập hay không hả? Cháu dâu ông đẹp như vậy, mập chỗ nào, hả?”
Lâm Cẩn Ngôn vừa vào cửa, còn đang ở cửa ra vào, bị chửi khiến bộ mặt ngơ ngác, “Ai nói Vi Vi mập?”
Theo bản năng nhìn về phía Giản Vi, Giản Vi co người trên ghế sofa, tội nghiệp chắp tay với anh.
Lâm Cẩn Ngôn: “…..”
Đây là anh không ở nhà, lại bị vợ yêu của mình lôi ra làm tấm đệm lưng hả?
Mặc dù Lâm Cẩn Ngôn lại giải thích lần nữa là từ trước tới giờ mình chưa bao giờ cảm thấy vợ mình mập, nhưng ông cụ kiên trì tin tưởng anh phải nói lời nào đó không đúng mới làm Vi Vi cho rằng bản thân mình mập, yêu cầu anh kiểm điểm sâu sắc.
Lâm Cẩn Ngôn gật đầu như băm tỏi, được được được, ông nói cái gì thì chính là cái đó!
Sau khi ông nội mắng đến mệt, Giản Vi lặng lẽ kéo tay Lâm Cẩn Ngôn, nói khẩu hình miệng với anh: “Đi lên lầu.”
Sau đó liền kéo tay Lâm Cẩn Ngôn lên lầu.
Cửa phòng vừa đóng, Lâm Cẩn Ngôn liền quay người đè Giản Vi lên vách tường, đuôi lông mày chau lên: “Nói một chút coi, rốt cuộc là em nói gì với ông nội, hại chồng em bị chửi máu chó xối đầu thế.”
Giản Vi nghiêm túc giải thích: “Chuyện lần này thật sự không liên quan đến em, em chỉ nói cảm thấy mình hơi mập muốn ăn ít lại, sau đó ông nội liền nói có đúng là anh chê em mập lên hay không….”
Nói xong nhẹ nhàng ôm Lâm Cẩn Ngôn, vẻ mặt tủi thân: “Chồng ơi, em thật sự không muốn ăn nhiều như vậy, anh xem em mập chết mất.”
Lâm Cẩn Ngôn chăm chú nhìn cô một lúc, không nhịn được bật cười, lập tức ôm ngang cô lên, vừa đi về giường vừa nói. “Nào có mập đâu, rất gầy.”
Giản Vi bị đặt xuống giường, bĩu môi nói: “Anh chỉ dỗ em thôi, chờ sau khi em sinh con xong mập đến không thể nhìn được, anh cũng đừng ngại mất mặt với người khác.”
“Nói vớ vẩn gì đấy.” Lâm Cẩn Ngôn cúi người hôn lên môi cô, đưa tay nhẹ nhàng vuốt mũi cô. “Em biến thành dạng gì anh cũng đều yêu em.”
Mặc dù biết Lâm Cẩn Ngôn nói để an ủi cô, nhưng nghe vậy trong lòng vẫn thấy ấm áp.
Cô ngước mắt liếc anh một cái, khóe miệng cong cớn.
Lâm Cẩn Ngôn lại cúi đầu hôn cô, từ dịu dàng trằn trọc, đến càng hôn càng mãnh liệt. Hai tay anh chống hai bên người Giản Vi, thân thể dần hạ xuống, thân thể Giản Vi bị ép ngửa ra sau, nằm xuống giường.
Cả người Lâm Cẩn Ngôn phủ xuống, hôn cô càng sâu, đôi môi dính chặt vào nhau, môi lưỡi dây dưa.
Bàn tay nóng hổi từ dưới vạt áo cô chui vào, chuẩn xác nắm lấy mềm mại của cô, tay anh luồn ra sau cởi bỏ nút nội y của cô, vuốt ve một đường dọc theo lưng đi ra phía trước, bàn tay nóng hổi dán chặt lấy da thịt trước ngực Giản Vi, nóng đến toàn thân cô run rẩy, trong miệng cô tràn ra tiếng nỉ non.
Lâm Cẩn Ngôn thuần thục cầm lấy điểm mẫn cảm trước ngực cô, ngón tay thon dài kẹp lại khẽ vân vê, Giản Vi bị anh giày vò toàn thân như nhũn ra, vô thức cầm lấy tay anh.
Tay anh hơi rời ra, nhưng không đợi Giản Vi thở phào một cái, anh đột nhiên cúi đầu hôn xuống.
Giản Vi ưm một tiếng, ôm lấy đầu anh: “Đừng, đừng làm rộn….”
Lâm Cẩn Ngôn chui trước ngực cô, hôn đến cô ngứa ngáy cả người.
Rất lâu sau, anh bỗng dưng ngẩng đầu lên, trong mắt chứa vài phần vui vẻ, “Vi Vi, em lớn thêm một chút đấy.”
Giản Vi thẹn thùng đỏ mặt: “Anh đừng nói nhảm.”
“Thật mà.” Lâm Cẩn Ngôn đột nhiên ghé sát người, môi nhẹ nhàng dán vào môi Giản Vi, giọng hơi khàn khàn, “Vi Vi, chừng nào anh mới có thể chạm vào em? Sắp không nhịn được nữa.”
Anh cầm tay Giản Vi sờ xuống dưới người anh, cảm giác tay nóng bỏng, Giản Vi sợ tới mức lập tức rút tay về, mặt đỏ như quả táo: “Anh, anh còn không mau đứng lên đi, lát nữa lại bị giày vò.”
Lâm Cẩn Ngôn không nhúc nhích, một lần nữa kéo tay cô về, ánh mắt nhìn cô thật sâu, khàn giòng nói: “Vi Vi, giúp anh một chút.”
Anh đưa tay kéo khóa ra, tay kia cầm tay Giản Vi bao phủ lên.
Trong lòng Giản Vi giật mình, theo bản năng muốn tránh, lại bị Lâm Cẩn Ngôn cầm chặt, đôi mắt anh đỏ bừng, gần như cậu xin: “Vi Vi, giúp anh đi, sắp nổ tung rồi.”
Rồi anh cũng không thèm quản Giản Vi có bằng lòng hay không, lôi kéo tay cô chậm rãi di chuyển.
Lâm Cẩn Ngôn nghẹn đã nhiều tháng, thường xuyên nửa đếm đứng dậy đi tắm, không phải Giản Vi không biết, cô thương yêu anh, cuối cùng vẫn đè sự thẹn thùng trong lòng xuống giúp anh giải quyết một lần.
Sau khi xong việc, Lâm Cẩn Ngôn ôm cô, giọng khàn đến mức hơi biển đổi: “Vi Vi, em cũng muốn anh đúng không?”
Giản Vi đỏ mắt: “Em không muốn.”
“Nói dối.”
Giản Vi: “…….”
“Anh hỏi bác sĩ rồi, chờ sau năm sáu tháng ổn định, phải vận động với số lượng thích hợp thì mới có lợi cho đứa bé.”
Giản Vi ngẩn ra, quay đầu nhìn anh: “Anh còn chạy đi hỏi những chuyện này?”
Lâm Cẩn Ngôn nghiêm túc đáp: “Đây là chuyện lớn.”
Giản Vi nhìn vẻ mặt anh đặc biệt nghiêm túc, quả thật có chút dở khóc dở cười, nhấc chân đá anh: “Lưu manh chết đi được, không thèm để ý tới anh nữa.”
Cô nghiêng người kéo chăn lên trùm kín đầu, Lâm Cẩn Ngôn mặt dày mày dạn ôm chặt cô, nhẹ giọng nỉ non bên tai cô: “Vi Vi, vợ, anh yêu em.”
Dưới chăn mềm, Giản Vi nghe anh nói, khóe miệng cong lên, trong lòng ấm áp, sau hồi lâu cũng nhẹ giọng nói một câu: “Em cũng yên anh, ba đứa trẻ.”