Thời điểm Cố Hồng Kiến mở mắt ra, nhìn thấy được cảnh tượng quen thuộc, lại có chút xa lạ.
Thư phòng cũng không coi là quá lớn sáng sủa thanh tịnh, trên chiếc bàn gỗ lê chạm trổ hoa cúc còn một đống tấu chương thăm hỏi rải rác hỗn độn, mà phía trên đằng sau bộ bàn ghế là bức hoành phi “Văn Đạo đường”, ba chữ này mạnh mẽ có lực, mây bay nước chảy lưu loát sinh động, đúng là đương kim hoàng đế Thiên Mẫn quốc Lâm Tư Trạch tự tay viết, mà hoành phi ấy, chính là Cố Hồng Kiến tự tay cầm một bộ dao khắc, từng vạch từng nét khắc thành.
(Văn Đạo : lắng nghe đạo lí)
Nơi này là Văn Đạo đường, tuy rằng thoạt nhìn chẳng qua là một thư phòng bình thường mà lịch sự tao nhã, trên thực tế lại là ngự thư phòng của Lâm Tư Trạch.
Nhưng, Cố Hồng Kiến nàng vì cái gì lại ở chỗ này?
Cố Hồng Kiến vốn nên ở xa hoàng cung, thậm chí toàn bộ Hỗ Châu đều cách xa kinh thành vạn dặm, nàng vừa giao chiến cùng danh tướng Bách Lý Sầm của Kí Phong quốc, tuy rằng chúng tướng sĩ Thiên Mẫn quốc không nhục sứ mệnh, trăm cay ngàn đắng chiếm lĩnh được Hỗ Châu, nhưng Cố Hồng Kiến giao thủ với Bách Lý Sầm tưởng chừng như không có phần thắng nào đã bị hắn đánh bại — Bách Lý Sầm một thương hất nàng xuống ngựa, rồi sau đó thừa thắng xông lên, một thương nữa đâm xuống ngực nàng, nàng liền mất đi ý thức.
Bách Lý Sầm không phải trẻ con vắt mũi chưa sạch, mà là tướng quân trẻ tuổi lại thân kinh bách chiến, là sư tử biết được một ngoạm cắn cổ con mồi, bởi vậy, ở một khắc Cố Hồng Kiến ngã ngựa ấy, nàng đã biết mình tất nhiên sẽ chết.
Chuẩn xác mà nói, hơn ba tháng trước, thời điểm Cố Hồng Kiến rời khỏi kinh thành, mang theo năm vạn binh mã phụng mệnh đi đánh hạ Hỗ Châu, nàng cũng đã biết mình tất nhiên sẽ chết.
Nhưng hiện tại là chuyện gì xảy ra?
Nàng không những không chết, còn xuất hiện tại thư phòng của Lâm Tư Trạch ở nơi xa ngoài ngàn dặm……?
Cố Hồng Kiến cau mày, cực kỳ khó hiểu đi hai bước, lại phát hiện toàn thân mình nhẹ bẫng như tơ liễu, chỉ là vừa nghĩ muốn di chuyển một chút, liền ngay lập tức đến phía trong bình phong nơi Lâm Tư Trạch nghỉ ngơi.
Lâm Tư Trạch cư nhiên ở đây.
Y thoạt nhìn có chút mệt mỏi, dựa vào trên nhuyễn tháp, hai mắt khép lại, phía dưới mắt có một quầng xanh đen mờ mờ, trong tay trái còn nắm một quyển tấu chương.
Chỉ là tuy rằng y hiện tại thoạt nhìn rất mỏi mệt, lại vẫn như cũ trước sau như một cực kỳ tuấn lãng, vì hai mắt hơi khép, lông mi dài mà cong trên mí mắt càng có thể thấy được rõ ràng, theo hô hấp của y khẽ rung, tựa như cánh bướm lay động. Đuôi mắt y hơi hơi xéo lên, nếu như dịu dàng mà mang theo tình cảm nhìn người, dứt khoát có thể câu mất hồn phách người ta, nhưng nếu như tức giận mà lạnh lùng nhìn người khác, thì sẽ khiến cho người ta cảm thấy như rớt vào hầm băng, toàn thân phát lạnh.
Hai loại ánh mắt này, Cố Hồng Kiến đều từng chân thực chịu đựng, bởi vậy rất có cảm ngộ.
Nhưng hiện tại y yên lặng ngủ, che dấu đôi mắt sáng rỡ lưu chuyển, ngược lại xem ra vô cùng dịu dàng.
Lại phối với sống mũi cao thẳng, không kể đôi môi mỏng nhợt nhạt, còn có làn da trắng nõn trong suốt còn hơn so với Cố Hồng Kiến hàng năm bôn ba……
Đẹp thay một bức mỹ nhân nghỉ ngơi.
Nhưng Cố Hồng Kiến lại không có tâm tư gì thưởng thức, nàng bức thiết muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì thế nàng lại “Đi” đến bên người Lâm Tư Trạch, muốn vươn tay đẩy đẩy Lâm Tư Trạch, đánh thức y.
Lâm Tư Trạch rất ghét lúc ngủ bị người đánh thức, nếu thật sự là khi hắn cực kỳ mỏi mệt bị mấy việc râu ria làm tỉnh, còn có thể giận dữ, nhưng Cố Hồng Kiến trước nay không sợ, dù sao chọc Lâm Tư Trạch chán ghét với chọc Lâm Tư Trạch nổi giận vốn chính là thế mạnh của nàng.
Nhưng lúc này đây nàng thất bại.
Nàng nhìn thấy tay mình xuyên qua bả vai Lâm Tư Trạch, sau đó toàn bộ xuyên ra, mà Lâm Tư Trạch vẫn an lành nằm ở chỗ đó, căn bản không chịu quấy nhiễu gì, vẫn như cũ ngủ rất sâu.
Cố Hồng Kiến chớp chớp mắt, thu tay, lại thử một lần nữa.
Không hề ngoài dự liệu, tay nàng lại lần nữa xuyên qua thân thể Lâm Tư Trạch.
Nàng không thể đánh thức Lâm Tư Trạch, có điều là đã không còn quan trọng, bởi vì hết thảy đều thực rõ ràng.
Nàng quả nhiên đã chết, chỉ là, đại khái biến thành một linh hồn.
Cố Hồng Kiến nhớ trước kia từng thấy một câu thế này– quỷ giả, quy dã, quy kì chân trạch.[1]
Nói cách khác, quỷ, kỳ thật chính là “Quy”, cũng chính là người sau khi chết, trở về chỗ quy túc[2] chân chính.
Nhưng mà, quy túc của nàng, làm sao có thể là Lâm Tư Trạch?
***
Cố Hồng Kiến có chút sầu khổ nhìn Lâm Tư Trạch.
Nếu Lâm Tư Trạch biết nàng đang lơ lửng bên cạnh mình, sẽ có phản ứng gì?
— Cố Hồng Kiến đã xác nhận, nàng thật sự đang bay, hai chân của nàng vốn không chạm đất, cũng không cần chạm đất, nghĩ muốn đi đâu, bèn có thể như gió bay đến đó.
Nếu Lâm Tư Trạch biết mình đã chết, hơn nữa sau khi chết còn hóa thành một hồn ma nán lại ở bên người y, vậy y nhất định sẽ đen mặt nói ra bốn chữ — âm hồn bất tán.
Nói thực ra, bản thân Cố Hồng Kiến cũng cảm thấy thật hoang đường.
Nàng biết tình cảm của mình đối với Lâm Tư Trạch rất sâu đậm, dẫu sao hai mươi năm, nàng từ một tiểu cô nương cái gì cũng không hiểu biến thành một nữ tướng lĩnh, tất cả tốt đẹp cùng đau khổ trong cuộc đời nàng, đều là Lâm Tư Trạch cho, hết thảy yêu và hận, cũng đều cho Lâm Tư Trạch.
Nhưng nàng từng tưởng rằng, đó cũng chỉ giới hạn một đời này mà thôi.
Đợi sau khi nàng chết, uống canh Mạnh bà, đi qua cầu Nại Hà, kiếp sau làm trâu làm ngựa làm người, cũng đều không còn quan hệ gì với Lâm Tư Trạch.
Nhưng Cố Hồng Kiến thế nào cũng không ngờ đến, tình cảm của nàng đối với Lâm Tư Trạch cư nhiên sâu đậm đến có thể khiến nàng biến thành một u hồn, sau đó tiếp tục phiêu đãng ở bên người Lâm Tư Trạch.
Đến chết không đổi, có lẽ chính là nói nàng.
Chỉ là loại đến chết không đổi này, bất luận với nàng mà nói hay là với Lâm Tư Trạch mà nói, đại để cũng không phải chuyện tốt gì.
Cố Hồng Kiến nhìn Lâm Tư Trạch, bỗng nhiên có chút đau lòng.
Lâm Tư Trạch biết nàng trước sau như một, hoàn thành chỉ lệnh của hắn truyền xuống sao?
Lâm Tư Trạch biết nàng chỉ tốn hơn hai tháng, liền đánh hạ Hỗ Châu dễ thủ khó công, cho Kí Phong quốc đòn nặng sao?
Lâm Tư Trạch biết nàng vì việc này phải trả giá đánh đổi bằng sinh mệnh sao?
Cố Hồng Kiến không thể nhận định, bởi vì nàng tin tưởng, cho dù Lâm Tư Trạch biết mình chết rồi, cũng vẫn có thể ngủ khò khò như hiện tại.
Trước kia thời điểm tranh cãi với Lâm Tư Trạch kịch liệt nhất, Cố Hồng Kiến từng nói “Ta thành quỷ cũng sẽ không buông tha ngươi” Lời nói lúc tức giận, đương nhiên, thật sự chỉ là giận lời, mà giận lời khi ấy giờ biến thành sự thật, Cố Hồng Kiến lại có phần bất lực.
Bởi vì nàng tuy rằng thành quỷ, lại cũng không làm được gì, nếu có thể, nàng muốn hung hăng đánh Lâm Tư Trạch vài chục cái tát, hoặc là dùng bút lông vẽ rùa ở trên mặt y, lại hoặc là dứt khoát giết y để cho y chết cùng mình, nhưng nàng hiện tại cái gì cũng không chạm đến được, cái gì cũng không nắm được trong tay, quả thực so với lúc làm người còn không bằng……
Cố Hồng Kiến vô cùng chán ngán đi ra ngoài, muốn biết hiện tại là thời gian nào, may mà trên bàn vẫn còn có một quyển tấu chương đang mở ra, Lâm Tư Trạch có lẽ vừa phê xong, phía dưới viết rõ ràng ngày tháng — Bình Xương năm thứ bảy, mười bốn tháng chín.
Cố Hồng Kiến chết ngày đó là mười ba tháng chín……
Nói cách khác, nàng vừa mới chết còn chưa đến một ngày, đã khẩn cấp trở về kinh thành?
Lòng này thực cảm động trời đất mà.
Có điều, nếu là như thế, chỉ sợ Lâm Tư Trạch còn chưa biết gì.
Tin chiến thắng Hỗ Châu, dù cho toàn bộ hành trình dùng con ngựa tốt nhất, ra roi thúc ngựa truyền về, ở từng trạm dịch cũng không ngừng nghỉ thay người ngựa, cũng ít nhất cần bảy ngày mới có thể đến kinh thành, nói cách khác, ít nhất còn có sáu ngày, Lâm Tư Trạch mới có thể biết tin Cố Hồng Kiến chết.
Cố Hồng Kiến lắc lắc đầu, muốn rời khỏi Văn Đạo đường, nhưng mà đi tới cửa thì dường như bị một bức tường vô hình ngăn cản, hoàn toàn không thể đi lại nữa, nàng thậm chí có thể từ khe cửa nhìn thấy thị vệ và cung nữ còn có nội giám đứng bên ngoài, lại cố tình không ra được……
Đáng giận……
Cố Hồng Kiến bay về bên cạnh Lâm Tư Trạch, biết nhất định cùng thằng cha này không thoát được can hệ.
Cứ như vậy thích y ư?
Thích đến biến thành quỷ còn phải dính ở bên người y…… Ôi.
Có lẽ nàng còn yêu thích người này hơn chính bản thân nàng.
Cố Hồng Kiến đang ngây ngốc, Lâm Tư Trạch lại hơi khẽ động đậy, rồi sau đó chậm rãi mở mắt.
Tròng mắt hắn mang theo mờ mịt cùng trống rỗng cực kỳ hiếm thấy, với khi hoàn toàn tỉnh táo tuyệt nhiên bất đồng.
Lâm Tư Trạch cau mày che mắt, vươn tay nhéo nhéo sống mũi, mở mắt lần nữa, ánh mắt dĩ nhiên như trước kia sắc bén mà tĩnh mịch, như hồ nước sâu thẳm, làm cho người ta hoàn toàn không thể đoán y rốt cuộc suy nghĩ gì.
Cố Hồng Kiến ở trước mặt y búng tay hai cái, muốn thử xem y có thể nhìn thấy mình hay không.
Mà kết quả không hề nghi ngờ, Lâm Tư Trạch căn bản không thấy được nàng, chỉ là từ trên giường mềm đứng lên, cầm tấu chương trong tay, liền trực tiếp đi xuyên qua thân thể Cố Hồng Kiến còn đang nhảy nhót.
Cố Hồng Kiến không cam lòng bĩu môi, đi theo phía sau Lâm Tư Trạch, nhìn y đi ra ngoài bình phong, mà Tương Hải Phúc nội thị của Lâm Tư Trạch bên ngoài, nghe thấy được tiếng bước chân Lâm Tư Trạch, vì thế nói:“Hoàng thượng, ngài tỉnh rồi?”
Tương Hải Phúc tuy rằng cái tên có vẻ chững chạc, trên thực tế lại là thái giám tuổi rất trẻ, mi thanh mục tú nhưng cứ thích ra vẻ già dặn, mà từ trước khi Lâm Tư Trạch đăng cơ hắn cũng đã đi theo Lâm Tư Trạch, mấy năm lại đây, đối với yêu thích của Lâm Tư Trạch nắm giữ vô cùng rõ ràng.
Lâm Tư Trạch “Ừm” một tiếng, Tương Hải Phúc bèn căn dặn cung nữ đi đem nước ấm đã chuẩn bị tốt đến, để cho Lâm Tư Trạch lau mặt.
“Hừ, ngươi vẫn còn thoải mái chán, ta ở nơi Hỗ Châu quỷ quái kia, lại là nữ tử, đã lâu lắm rồi không thể tắm rửa, trên người hôi thối ……”
Cố Hồng Kiến bay tới trước mặt Lâm Tư Trạch, làm bộ ra tay quạt y vài cái bạt tai, đương nhiên, trên thực tế vẫn là nhẹ nhàng xuyên qua mặt Lâm Tư Trạch, có điều Cố Hồng Kiến cả đời này trên thực tế cũng chưa từng có năng lực đánh Lâm Tư Trạch mấy lần, hiện tại có thể tùy tiện như vậy quyền đấm cước đá với y, tuy là tự tiêu khiển tự vui, nhưng cũng đủ làm cho nàng vừa lòng .
Lâm Tư Trạch có chút đăm chiêu ngồi trên ghế trong chốc lát, bỗng nhiên nói:“Tương Hải Phúc.”
Tương Hải Phúc lập tức đáp:“Hoàng thượng có gì sai bảo?”
“Hôm nay…… bên Hỗ Châu có tin tức gì mới truyền đến không?”
Lâm Tư Trạch thản nhiên hỏi.
Nắm tay Cố Hồng Kiến không nhịn được ngừng lại.
Tương Hải Phúc sửng sốt, lập tức lắc đầu:“Không đâu…… Tin tức dâng lên vẫn là hơn mười ngày trước, nói là, Cố thị lang đã nghĩ ra biện pháp đánh hạ Hỗ Châu, dụ Bách Lý Sầm ra.”
Lâm Tư Trạch nói:“Ừ.”
“Hoàng thượng…… Thực là lo lắng cho Cố thị lang?” Tương Hải Phúc dè dặt hỏi.
Cố Hồng Kiến cũng nhìn chằm chằm Lâm Tư Trạch xem.
Lại nghe Lâm Tư Trạch hừ lạnh một tiếng:“Nói đã có biện pháp, thì nên có thể đoạt Hỗ Châu. Nàng trước nay quỷ kế đa đoan, lại có võ nghệ kề thân, ta lo lắng nàng làm cái gì.”
Tương Hải Phúc vội gật đầu:“Đúng vậy, Cố thị lang chắc chắn bình an vô sự.”
Quỷ kế đa đoan?
Cố Hồng Kiến có hơi dở khóc dở cười, lại đá Lâm Tư Trạch hai cước, lấy giày dẫm lên khuôn mặt tuấn tú của y, trong lòng mới thoáng xả giận.
Mặc dù sớm hiểu được trong lòng người này mình khẳng định không phải dạng tốt lành gì, nhưng thực sự nghe được bốn chữ quỷ kế đa đoan, trong lòng vẫn khó tránh không vui.
Quỷ kế đa đoan, nàng dùng quỷ kế trên người y khi nào?
Nàng mỗi lần đều là vì y mà đi hại người khác được không!
Được rồi, vậy cũng không phải lý thẳng khí hùng tốt lành lắm……
———-
[1] Đại ý là người sau khi chết, linh hồn sẽ trở về nơi gắn bó thân thuộc nhất với mình.
[2] Quy túc: Cõi đi về, chốn trở về, nơi chôn rau cắt rốn…