Lâm Tư Trạch nỗ lực gạt bỏ nhiều người dị nghị, cuối cùng thì sắp xuất phát, người mang theo cũng không coi là nhiều lắm, mà việc trong triều thì giao tùy theo vài đại thần đáng tin liên hợp quản lý, Mạnh tiên sinh thay thế giám sát, mà đại thần ở giữa thì có Tả Ninh Hạo và Triệu Uẩn Nguyên.
Triệu Uẩn Nguyên cùng Lâm Tư Trạch ở thư phòng nói chuyện hơn một canh giờ, có chút mệt mỏi từ trong thư phòng đi ra, vừa từ chỗ Tương Hải Phúc biết được Mạnh tiên sinh từng đi gặp Lâm Tư Trạch rồi, nhưng không thể thay đổi ý nghĩ của Lâm Tư Trạch, thậm chí làm cho Lâm Tư Trạch càng thêm vững tin phải đi Hỗ Châu.
Triệu Uẩn Nguyên nghe xong Tương Hải Phúc nói sự việc “Kiếp phù du nợ duy nhất chết” kia, lại cũng là một tiếng thở dài:“Hoàng thượng và Cố thị lang…… Ôi.”
Tương Hải Phúc cũng than thở liên tục:“Cố Thị lang chắc hẳn là hận …… Mặc dù ta cũng không rõ ràng giữa Hoàng thượng và Cố Thị lang đến tột cùng từng xảy ra cái gì, nhưng…… Nói lời diệt tâm, Cố Thị lang đối xử Hoàng thượng, thật sự là không có gì để trách.”
Triệu Uẩn Nguyên như là nhớ tới gì đó, nhìn về nơi xa ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi sau đó cười khổ nói:“Đúng vậy. Cố Thị lang bản tính bất kham, nhưng đối xử Hoàng thượng, thật là một mảnh chân thành.”
Tương Hải Phúc nghĩ nghĩ, nói:” Triệu đại nhân, ngài nói, Cố Thị lang rốt cuộc còn có khả năng sống sót hay không?“
“Ta làm sao nói được chắc chắn đây.” Triệu Uẩn Nguyên nhẹ nhàng lắc lắc đầu,“Chỉ cầu mong nàng vẫn còn sống thôi.”
Tương Hải Phúc gật gật đầu:“Ôi, đúng vậy…… Không nói nữa, Triệu đại nhân, ta đi thư phòng trước xem xem, Hoàng thượng hàn huyên cùng ngài lâu như thế, chắc hẳn cũng mệt mỏi, ta phải đi hầu hạ.”
Triệu Uẩn Nguyên gật đầu:“Ừm, Hoàng thượng vẫn ho rất kịch liệt, ngài ấy nếu quả thật hai ngày sau xuất phát, cố gắng mau chóng nội trong ba ngày khiến bệnh ngài chuyển biến tốt một ít đi. Haiz.”
Tương Hải Phúc nói:“Vâng, hai ngày sau Hoàng thượng định là sẽ xuất phát …… Hiện tại ai khuyên cũng vô dụng.”
Dứt lời bèn vội vội vàng vàng vào thư phòng, mà Triệu Uẩn Nguyên đứng ở ngoài phòng, nhẹ giọng thở dài.
“Nếu là ta…… E rằng cũng sẽ làm như thế.”
Cố Hồng Kiến có chút kinh ngạc.
Triệu Uẩn Nguyên đối với chuyện Lâm Tư Trạch muốn đi Hỗ Châu, biểu hiện ra ngoài đích thật có chút phản đối, nhưng hiện tại lại âm thầm tỏ ý tán đồng……
Chẳng lẽ hắn thực tế, là ủng hộ Lâm Tư Trạch ?
Thật sự là kỳ quái, hóa ra Triệu đại nhân ngay thẳng, lấy quốc gia làm trọng, cũng sẽ có thời khắc như vậy sao?
Cố Hồng Kiến nghi hoặc đưa mắt nhìn theo Triệu Uẩn Nguyên rời đi, lại yên lặng trở về thư phòng, Lâm Tư Trạch ngồi trong thư phòng, khẽ kho khụ khụ, vừa phê chữa tấu chương, hai ngày nay sắc mặt y cực kém, tưởng chừng như so với tờ giấy trắng mỏng nhất còn có vẻ tái nhợt hơn, trước mắt có một vòng xanh đen thật dày, trên môi cũng không chút màu máu.
Cũng chỉ có ngắn ngủn vài ngày, Lâm Tư Trạch vốn đã hơi gầy lại càng gầy hơn, Cố Hồng Kiến dùng tay so vẽ một chút, cảm thấy cằm y đã nhọn đến có thể đi cuốc đất rồi.
Tuy rằng nói là nói như vậy, trên thực tế Cố Hồng Kiến vẫn thật sự đau lòng tột bực.
Lâm Tư Trạch tiêu hao sinh mệnh và tinh lực bản thân như vậy, thực hiển nhiên chính là đang tự trừng phạt chính mình.
Cái chết của Cố Hồng Kiến, có nguyên nhân rất lớn từ y, y thậm chí không tìm ra bất luận kẻ nào trách tội, bởi vì với y mà nói, tội nhân chính là bản thân y.
Y chỉ có thể trừng phạt chính mình.
Nhưng, y có lẽ không thể ngờ được nhỉ, khi y đang trừng phạt chính mình, Cố Hồng Kiến cũng không phải cái gì cũng không biết, trái lại toàn bộ xem ở trong mắt.
Cho nên trừng phạt này, lại biến thành phần của hai người.
Cố Hồng Kiến thở dài thật sâu — rõ là đã chết cũng không cho nàng yên lòng.
Thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nghĩ, vì sao phải thế đây?
Vài năm trước…… Hình như, chính là lần uống say nọ, ngày ấy gặp phải Triệu Uẩn Nguyên, nàng vừa ra cung, còn chưa đi lầu Túy Tiên, nửa đường thì gặp một đội ngũ đưa ma, người đi đường sợ điềm xấu, nhao nhao vào cửa tiệm bên cạnh tránh một chút, bản thân Cố Hồng Kiến lại không tin những thứ đó, chỉ đứng ở ven đường nhìn.
Giấy vàng rơi đầy đất, kèm theo tiếng gào khóc của gia đình người chết.
Một người đàn bà đứng bên cạnh, cũng không tránh đi, có lẽ là thấy Cố Hồng Kiến nhìn thất thần, bèn chủ động bắt chuyện, nói:“Ôi, người chết là một nam tử, thật đáng thương mà, tuổi trẻ còn rất có bản lĩnh, lại đột nhiên chết bất đắc kỳ tử. Hắn vừa mới cưới vợ đó, này, ngươi xem, khóc thảm thiết nhất chính là vợ mới cưới của hắn, hai người từ nhỏ thanh mai trúc mã, tình cảm nghe nói đặc biệt thắm thiết. Thật đáng thương , vốn nên là thời điểm hăng hái, cứ thế mà ra đi.”
Cố Hồng Kiến liếc nhìn người đàn bà kia, gật gật đầu nói:“Ừm, quả là đáng thương.”
Không ngờ còn có một kẻ ăn mặc bình thường đứng bên cạnh, người nọ tựa vào ven tường, một chiếc mũ che hơn nửa khuôn mặt, nói:“Hắn đã chết, có gì đáng thương? Người nhà hắn,vợ hắn mới đáng thương chứ. Dưỡng dục con trai hai mươi năm, một ngày đã đi rồi. Với người thanh mai trúc mã hai mươi năm, biết bao vất vả lấy chồng, một ngày lại thành góa phụ…… Chậc chậc chậc, người chết cái gì cũng không biết, có cái gì đáng thương chứ, người còn sống, mới là đáng thương. Ngươi xem, bọn họ vì người chết đi khóc lớn tiếng như vậy, có ai sẽ khóc vì bọn họ đây?”
Người đàn bà bực tức trừng người nọ một cái, nói câu có bệnh rồi bỏ đi, Cố Hồng Kiến trái lại cảm thấy lời này rất có ý tứ, liếc mắt nhìn người nọ, lại thấy người nọ tuy rằng phục sức nghèo kiết hủ lậu, còn đội mũ rơm rách che mặt, nhưng lờ mờ có thể thấy được mặt mày anh tuấn sáng sủa, dáng người đĩnh đạc.
Thấy Cố Hồng Kiến nhìn gã, gã còn khẽ cười với Cố Hồng Kiến, nói:“Ngươi thấy thế nào?”
Cố Hồng Kiến lúc ấy nói thế nào ấy nhỉ?
Nàng hình như nói một câu:“Huynh đài thật sự là cao kiến. Nếu ta có một ngày vì bất trắc ra đi sớm hơn người ta yêu, ta thà rằng người ấy không chút xíu khổ sở.”
Đối phương nói:“Ồ? Nhưng như vậy đối với chính ngươi, há chẳng là không công bằng?”
“Một chữ tình, trước nay chưa từng nói tới công bằng.” Cố Hồng Kiến cười, “Huống chi, chính như lời huynh đài, người đã chết, còn có cái gì sao.”
Đối phương dường như cũng bật cười chắp tay chào, xoay người rời đi, Cố Hồng Kiến lại thực sự đặt đoạn đối thoại này ở trong lòng, lại nghĩ đến chuyện Tả Ninh Yên, bấy giờ mới chạy tới lầu Túy Tiên, say sưa một trận.
Mà hiện tại, nàng càng có thể lĩnh hội trọn vẹn những lời này.
Người còn sống khóc lóc vì người chết đi, thế vậy người còn sống? Ai thương tâm vì bọn họ?
Thông thường mà nói là không có, người đã chết, nên cái gì cũng không biết.
Nhưng nàng bất đồng, nàng còn ở nơi này, nhìn Lâm Tư Trạch đau khổ, cũng bởi vì y đau khổ mà đau lòng.
Lâm Tư Trạch chẳng như nàng mong muốn không có phản ứng với cái chết của nàng, trái lại phản ứng lại rất lớn.
Bởi vậy Cố Hồng Kiến luôn phải suy tư đây hết thảy là vì cái gì, mà suy tư ra kết luận tổng thể, nhất định ông trời quả thực thấy nàng không vừa mắt, trừng phạt đối với nàng cũng không ở khoảnh khắc nàng chết kia thì kết thúc.
Khi ấy nàng cho rằng mình nhìn thấy Lâm Tư Trạch cùng Hạ Phương Ngưng làm chuyện sinh hoạt vợ chồng, nàng từng nghĩ như vậy, nhưng về sau, nhìn Lâm Tư Trạch đau khổ vì nàng, nàng mới biết được, thì ra nàng còn có thể đau đớn hơn nữa.
Mà rốt cuộc bao giờ, trừng phạt không ngừng thế này mới có thể chấm dứt đây?
Chỉ cần nàng ở lại bên Lâm Tư Trạch, nàng sẽ không được giải thoát, Lâm Tư Trạch đối xử nàng nhớ mãi không quên, hao tổn tinh thần vì nàng, nàng sẽ đau khổ, Lâm Tư Trạch quên nàng cùng người khác sống hạnh phúc, nàng cũng sẽ không vui vẻ.
Nàng thật sự mệt mỏi, nàng đứng ở phía sau Lâm Tư Trạch nhìn lâu như thế nhiều năm như thế, một mực yên lặng thỏa mãn, đến bây giờ, thật sự là bị giày vò không còn khí lực gì.
Nàng muốn chạy trốn, muốn giải thoát.
Cố Hồng Kiến hiện tại chỉ khẩn cầu hết thảy chuyện này mau chóng chấm dứt, thật sự đoạn tuyệt sạch sẽ cùng Lâm Tư Trạch, từ đó về sau, hỉ nộ ái lạc của y, nhân sinh của y, đều không có một chút quan hệ với nàng.
Nghe ra rất ích kỷ nhỉ?
Nhưng nàng cũng chỉ ích kỷ một lần này mà thôi .
Cố Hồng Kiến nghĩ xuất thần, đã thấy không biết khi nào, Lâm Tư Trạch rốt cuộc mệt mỏi nằm sấp bên cạnh bàn thiếp đi.
Tương Hải Phúc lúc đầu đã bị y phái đi ra ngoài, trong Văn Đạo đường chỉ có Lâm Tư Trạch, y thiếp đi cũng không có người đến phủ giúp y một cái áo hoặc là đánh thức y bảo y đi lên giường ngủ.
Cố Hồng Kiến lo lắng không thôi, mắt thấy một chiếc áo khoác màu đen ngay tại trên ghế bên cạnh Lâm Tư Trạch không xa, lại không có cách nào lấy đi qua giúp y choàng thêm, trong lòng lo lắng vô cùng, năm lần bảy lượt vươn tay chạm vào áo khoác kia, lại năm lần bảy lượt xuyên qua áo khoác ấy.
Nàng gần như tuyệt vọng chạm tay vào áo khoác một lần nữa, lại bất ngờ phát hiện mình sờ được cái áo khoác ấy.
Cố Hồng Kiến giật mình hoảng sợ, phản ứng bản năng liền đem áo kia choàng ở trên người Lâm Tư Trạch.
Nàng chớp chớp mắt, không thể tin nhìn áo khoác trên người Lâm Tư Trạch.
Tại sao có thể như vậy?!
Chẳng lẽ nàng có thể chạm đồ vật?!
Cố Hồng Kiến ngạc nhiên vui mừng muốn chạm vào Lâm Tư Trạch thử xem, nhưng phát hiện mình lại lần nữa xuyên qua Lâm Tư Trạch, cùng với cái áo khoác trên người Lâm Tư Trạch.
Chuyện vừa rồi là như thế nào?!
Cố Hồng Kiến vừa thất vọng vừa bực tức nghĩ, lẽ nào là hồi quang phản chiếu?!
Nhưng nàng hiện tại cũng vẫn còn tốt lành……
Cố Hồng Kiến bất đắc dĩ ở trong phòng bay tới bay đi, mỗi một loại đồ vật đều sờ sờ mó mó, đáng tiếc kỳ tích cũng không xảy ra.
Mà Lâm Tư Trạch cũng từ từ tỉnh dậy.
Y có chút mệt mỏi mở mắt, đưa tay day day mi gian, theo bản năng vận động cái cổ một chút, sau đó cứng đờ, nhìn chằm chằm áo khoác trên người mình.
Cố Hồng Kiến:“……”
Lâm Tư Trạch đột nhiên đứng bật lên, áo khoác thuận theo tuột xuống, y tiện tay tiếp được, lớn tiếng nói:“Tương Hải Phúc?!”
Chỉ hô hai tiếng, Tương Hải Phúc liền vội vã vào thư phòng, nói:“Hoàng thượng, làm sao vậy?”
Lâm Tư Trạch nói:“Tương Hải Phúc, đây là ngươi phủ cho trẫm sao?!”
Tương Hải Phúc nghi hoặc nói:“Hả? Không ạ…… Hoàng thượng, sau khi ngài bảo tôi ra ngoài, tôi chưa từng trở vào……”
Lâm Tư Trạch lại cúi đầu nhìn thoáng qua áo khoác trong tay, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:“Cố Hồng Kiến.”
Tương Hải Phúc:“Hả?!”
Lâm Tư Trạch ngẩng đầu lên, nhìn bốn phía không khí hư vô, nói:“Cố Hồng Kiến!? Có phải nàng hay không?!”
Tương Hải Phúc rút một ngụm khí lạnh:“Hoàng thượng?! Ngài làm sao vậy?!”
“Sau khi trẫm thiếp đi, có người khoác cho trẫm vật này!” Lâm Tư Trạch siết chặt tay cầm áo khoác,“Cố Hồng Kiến, có phải nàng hay không?! Nàng đang ở đây phải không?!”
Cổ họng y bởi vì vẫn ho khan có chút khàn khàn, hô tên Cố Hồng Kiến lên càng lộ ra có phần tê tâm liệt phế, Cố Hồng Kiến đau lòng tột độ, lại chỉ có thể nhìn Lâm Tư Trạch vẫn luôn nắm áo khoác kia, kêu gọi tên nàng.
Là ta.
Là ta.
Cố Hồng Kiến một lần lại một lần, không nề phiền lặp lại trả lời.
Nhưng mà thế nào, Lâm Tư Trạch đều không nghe được.
Y cũng chỉ uổng công, mỗi lần khắp nơi, gọi tên Cố Hồng Kiến, nhìn bốn phía.
Cố Hồng Kiến bay tới trước mặt y, muốn đối diện ánh mắt y, y lại luôn rất nhanh đã nhìn về phía nơi khác.
Y luôn thử tìm kiếm Cố Hồng Kiến, lại không biết Cố Hồng Kiến từ đầu đến cuối ở bên người y.
Cố Hồng Kiến nhìn Lâm Tư Trạch thanh âm giảm nhỏ, nỗi tuyệt vọng trong đôi mắt càng sâu sắc, đáy lòng cũng thấy ra một tia tuyệt vọng.
Nàng từng nói, Lâm Tư Trạch vĩnh viễn cũng sẽ không quay đầu liếc nhìn nàng một cái, vĩnh viễn không biết dùng ánh mắt đuổi theo bóng dáng của nàng.
Nhưng giờ đây, Lâm Tư Trạch đang cố gắng tìm kiếm nàng, nàng cũng ngay tại trước mặt y.
Song bên trong con ngươi của y, cũng không còn cách nào chiếu ra dung nhan của nàng nữa.