Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 70 - Hôn Lễ Tháng Tư (04)

trước
tiếp

10 giờ, Triệu Hương Nông mang theo hành lí đơn giản đứng ở trên bậc tam cấp, chiếc Bugatti Super Sports đang đỗ trước cửa. Triệu Hương Nông mở cửa ra ngồi vào ghế phụ, Tống Ngọc Trạch liền giúp cô thắt dây an toàn. Sau khi thắt dây an toàn xong, ngón tay anh khẽ chạm vào má cô, anh khẽ nói: “Gầy rồi.”

Triệu Hương Nông nghiêng mặt đi, ngón tay anh liền rơi xuống xương quai xanh của cô. Triệu Hương Nông lại nghe thấy anh nói một câu: “Không sao, anh sẽ nuôi em béo trở lại.”

Từ Triệu công quán đến nhà Tống Ngọc Trạch mất gần nửa tiếng đồng hồ. Nhà Tống Ngọc Trạch được thiết kế theo phong cách trang viên, có tường bao quanh, cửa sắt, bãi cỏ, con đường kéo dài đến bậc tam cấp. Xe dừng lại trước bậc tam cấp, xuống xe, Tống Ngọc Trạch đón lấy hành lí trong tay Triệu Hương Nông, còn bàn tay khác thì nắm lấy tay cô, hai người một trước một sau đi lên bậc tam cấp.

Đêm khuya, Triệu Hương Nông lười biếng dựa vào bồn tắm, Tống Ngọc Trạch đang đợi cô ở bên ngoài. Đây là căn phòng của Tống Ngọc Trạch, từ chiếc giường đơn đã đổi thành chiếc giường đôi rộng rãi.

Hình như cô đã ở trong phòng tắm quá lâu, lâu đến nỗi khiến cho người đang đợi cô phải sốt ruột. Bên tay trái cô có một ly rượu vang đã vơi một nửa, vừa rồi khi Tống Ngọc Trạch gọi cô cô đã nhấp vài ngụm. Trong ly rượu vang đó có cho thêm một viên thuốc ngủ, cô đã mang theo mình một lọ thuốc ngủ từ nhà cô.

Khi Tống Ngọc Trạch đẩy cửa đi vào thì viên thuốc ngủ đang bắt đầu phát huy tác dụng. Triệu Hương Nông mơ màng nhìn Tống Ngọc Trạch bước về phía cô, chậm rãi ngồi bên cạnh bồn tắm, anh nói với cô: “Em đã ở đây lâu lắm rồi.”

Khi tay anh định gạt cánh hoa trên mặt nước ra, Triệu Hương Nông liền bắt lấy tay anh.

Mượn men say và tác dụng của thuốc, cuối cùng Triệu Hương Nông cũng hỏi cái vấn đề luôn khiến cô phải tò mò: “Tống Ngọc Trạch, vì sao lại kết hôn với tôi? Tôi không muốn nghe, cũng không tin cái lí do vớ vẩn kiểu như anh không vui đâu.”

Tống Ngọc Trạch không nói gì, bàn tay rảnh rang áp lên trán cô, sau đó khẽ nhíu mày.

Triệu Hương Nông nhếch miệng cười giễu: “Tôi đoán lí do anh làm như vậy là có hai khả năng. Bây giờ tôi sẽ nói ra khả năng thứ nhất, đó là anh bị kích thích bởi tin kết hôn của tôi và Bách Nguyên Tú. Có lẽ trong thâm tâm anh cảm thấy chúng tôi có thể kết hôn, nhưng không được nhanh như vậy. Chính vì quá nhanh nên anh cảm thấy cuộc báo thù của anh đã thất bại, kẻ thù của anh không hề đau khổ như anh đã tưởng tượng, ngược lại ngày nào họ cũng xuất hiện trên các mặt báo lớn với bộ dạng vô cùng hạnh phúc. Điều này khiến anh cảm thấy phẫn nộ, anh cảm thấy hạnh phúc của chúng tôi không thể nào khiến người trong lòng anh được yên nghỉ. Vì thế, cũng giống như những gì anh nói, anh có cách khiến tôi không lấy được Bách Nguyên Tú lần một thì cũng có cách khiến chúng tôi không thể kết hôn lần hai. Thế là, anh quyết định lấy tôi, sau đó khiến cả tôi và Nguyên Tú đau khổ.”

“Nguyên Tú?” Tống Ngọc Trạch càng cau chặt mày hơn.

“Còn khả năng thứ hai…” Lực chú ý của Triệu Hương Nông dần dần tan rã: “Tống Ngọc Trạch, có phải anh đã mê đắm cơ thể của tôi không. Từ cái kỹ thuật nát lần đầu tiên của anh tôi có thể đoán lần đầu mà anh nói hẳn là thật. Nghe nói, đàn ông và phụ nữ đều có tâm lý xử nữ.”

Triệu Hương Nông cười nắc nẻ: “Tống Ngọc Trạch có phải như vậy không? Hửm, nên anh mới dùng cái cớ vụng về như vậy.”

“Triệu Hương Nông!” Giọng nói Tống Ngọc Trạch nhuốm vẻ không vui.

Triệu Hương Nông chậm chạp kéo tay Tống Ngọc Trạch gạt cánh hoa trên mặt nước ra, cơ thể cô dần dần hiện ra trong làn nước, eo thon, chân dài, bộ ngực không quá to nhưng kết hợp với eo và cặp giò lại tạo thành một tỉ lệ hoàn mỹ.

Triệu Hương Nông quan sát Tống Ngọc Trạch, ừm, cô rất vui vì nhìn thấy ánh mắt của Tống Ngọc Trạch nhìn vào trong nước. Cô cầm tay anh thò vào nước, để bàn tay anh phủ lên nơi mềm mại trước ngực cô, cô bắt đầu thuyết phục anh.

“Tống Ngọc Trạch, nếu là khả năng thứ hai thì chúng ta làm một cuộc giao dịch, tôi sẽ làm tình nhân của anh. Nghe nói, nếu lấy nhu cầu sinh lý làm xuất phát điểm thì cảm giác mới mẻ của một người đàn ông với cơ thể phụ nữ chỉ kéo dài ba tháng hoặc nửa năm. Tống Ngọc Trạch, tôi hứa với anh, trước khi anh vẫn chưa chán cơ thể tôi thì tôi sẽ không rời khỏi anh.”

Lời của cô lập tức khiến mặt nước trong bồn tắm bắn tung tóe, Tống Ngọc Trạch hất mạnh tay cô ra. Lúc này, Triệu Hương Nông không còn hơi sức mà bắt lấy tay Tống Ngọc Trạch lần nữa, cơn buồn ngủ khiến đầu cô từ từ chìm vào trong làn nước. Khi cằm vừa chạm vào mặt nước thì cô lại bị lôi lên.

“Triệu Hương Nông!” Người kia lớn tiếng gọi cô, giọng nói vô cùng hoảng hốt.

Cơn buồn ngủ đã bị giọng nói kia xua đi phần nào, níu giữ chút lí trí còn xót lại, Triệu Hương Nông nói với Tống Ngọc Trạch: “Sao chúng ta có thế kết hôn được, không thấy hoang đường sao? Anh đừng quên, giữa chúng ta vẫn còn một người, anh vì cô ta mà dùng bao thủ đoạn để dạy cho tôi một bài học. Tống Ngọc Trạch, sở dĩ anh muốn kết hôn với tôi nhất định là vì… cơ thể của tôi. Anh chỉ bị mê hoặc nhất thời bởi ham muốn thể xác mà thôi.”

Tống Ngọc Trạch làm như không nghe thấy lời cô nói, anh tìm thấy lọ thuốc ngủ của cô, anh liền túm chặt lấy tay cô: “Triệu Hương Nông, vừa rồi em đã uống thuốc ngủ?”

Triệu Hương Nông gật đầu.

Tống Ngọc Trạch lập tức bóp chặt quai hàm ép cô mở miệng ra, rồi định đưa tay vào móc họng cô.

“Không chết được đâu, chỉ… một… một viên.” Triệu Hương Nông khó nhọc lên tiếng.

Nói đoạn, cả người cô bị đẩy vào trong nước, một giây sau, cô lại bị lôi lên khỏi mặt nước.

“Vì sao?” Anh hỏi cô, lời nói cũng khó khăn để thốt ra giống như cô, vừa khổ sở vừa cay đắng.

Vì sao ư, để cô nghĩ xem nào, ừm, hẳn là như thế này.

Thế là Triệu Hương Nông nói với Tống Ngọc Trạch: “Bởi vì tôi đã quá chán ghét bản thân mình. Nếu như tôi nhìn thấy mình trèo lên giường của anh thì tôi càng chán ghét bản thân hơn. Anh bảo tôi dọn đến chỗ này không phải là vì chuyện đó sao? Viên thuốc ngủ kia có thể khiến tôi không cần nhìn thấy cảnh anh đang đè tôi.”

Thế là, cơ thể cô lại chìm trong làn nước.

Khi bị lôi khỏi nước một lần nữa, Triệu Hương Nông nghe thấy Tống Ngọc Trạch lên tiếng, từng câu từng chữ.

“Triệu Hương Nông, không phải em tò mò vì sao tôi lại kết hôn với em sao? Em đoán đúng rồi, chính là khả năng thứ nhất mà em vừa nói, tôi muốn ngày nào cũng nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của em, sau đó ngày qua ngày quên đi mùi vị của hạnh phúc.”

Triệu Hương Nông nghe rõ câu trả lời của Tống Ngọc Trạch, như vậy cũng tốt, tên khốn Tống Ngọc Trạch này còn không nhận ra từ lâu Triệu Hương Nông đã quên mất mùi vị của hạnh phúc rồi sao.

Người khiến cô nhớ lại mùi vị của hạnh phúc là Tống Ngọc Trạch, một Tống Ngọc Trạch khác, biết lái motor và nghèo khó.

Hai ngày tiếp theo, Triệu Hương Nông đều không nhìn thấy Tống Ngọc Trạch, thay vào đó Rice đã theo cô chuyển vào sống ở nhà Tống Ngọc Trạch. Trong hai ngày này Triệu Hương Nông đều ngồi xe mà Tống Ngọc Trạch sắp xếp cho cô đến bệnh viện. Triệu Diên Đình vẫn chìm trong hôn mê, bác sĩ nói với cô Triệu Diên Đình đã không còn gì đáng ngại, việc ông tỉnh dậy chỉ là vấn đề thời gian. Mỗi ngày Triệu Hương Nông cũng sẽ nhận được cuộc điện thoại báo cáo tình hình công ty, Triệu Hương Nông cũng biết được các quản lí cấp cao của công ty đã quay lại vị trí của bọn họ. Cổ phiếu của Bách hóa Triệu thị liên tục tăng trong mấy ngày liền. 6 giờ tối mỗi ngày, tài xế sẽ đón cô về nhà của Tống Ngọc Trạch.

Chủ nhật, trong một hội sở kiểu đình viện, Triệu Hương Nông nhìn thấy Tống Học Nhữ, trong gian phòng đậm chất cổ kính không chỉ có Tống Học Nhữ mà còn có Lý Nhu. Khi nhìn thấy hai người ngồi cùng nhau, Triệu Hương Nông thầm cảm thấy tuyệt vọng, sự yên bình của hai ngày nay khiến Triệu Hương Nông tưởng rằng chuyện kết hôn mà Tống Ngọc Trạch nói chỉ là hành vi lúc anh ta nhất thời nổi hứng.

Từ lúc Triệu Hương Nông đi vào, Lý Nhu liền né tránh ánh mắt của cô. Chắc chắn một số người đã phân tích kỹ lưỡng cái được và mất của hôn lễ này cho bà nghe, thế nên bây giờ bà xuất hiện ở đây để tỏ rõ thái độ.

Triệu Hương Nông ngồi xuống bên cạnh mẹ mình rồi cầm lấy tay bà. Sao cô lại không biết mẹ cô làm như vậy đều xuất phát từ cùng một mục đích.

Cuộc gặp gỡ giữa gia trưởng hai nhà trước khi cử hành hôn lễ thoạt nhìn rất long trọng, hai bên đều bày tỏ sự mong đợi với đám cưới này. Sau nửa tiếng ngắn ngủi, Tống Học Nhữ đã gọi cô là “Tiểu Nông” thay cho “Cô Triệu” ban đầu, thậm chí ông ta còn đùa rằng đứa bé mà Tiểu Trạch và Tiểu Nông sinh ra nhất định sẽ rất xinh đẹp.

Khi Tống Học Nhữ rời đi, Triệu Hương Nông đã tìm một cơ hội chặn ông lão nhìn có vẻ hiền hòa dễ gần kia lại: “Ngài Tống, cháu và Tống Ngọc Trạch không hề giống như ông nghĩ đâu, cháu và anh ta…”

Triệu Hương Nông khó khăn nói: “Chúng cháu chẳng vui vẻ hạnh phúc gì.”

Lúc ấy, Tống Học Nhữ đã nói với Triệu Hương Nông một câu: “Hai đứa có hạnh phúc hay không với ta không quan trọng, quan trọng là nó đã quay về rồi, hơn nữa nó sẽ chiếu theo yêu cầu của ta mà biến thành một Tống Ngọc Trạch mà ta muốn nhìn thấy.”

Tối đến, Triệu Hương Nông gọi điện thoại cho Tống Ngọc Trạch, nội dung của cuộc điện thoại rất đơn giản: “Mọi thứ trong hôn lễ đều giản lược, càng ít người biết càng tốt.”

Thứ hai, bên phía bệnh viện báo tin mừng, Triệu Diên Đình đã có dấu hiệu phục hồi ý thức, sáng hôm nay ông đã tỉnh táo được ba phút. Ngày hôm nay, Triệu Hương Nông không đến bệnh viện thăm Triệu Diên Đình mà ở bên Tống Ngọc Trạch cả ngày. Khi cô thức dậy liền nhìn thấy anh, sau đó bọn họ đi thử đồ cưới. Thử đồ cưới xong, bọn họ đến hôn trường, đúng như những gì mà Triệu Hương Nông mong muốn, không chỉ lễ phục mà hôn trường đều hết sức đơn giản.

Theo truyền thống của người Trung Quốc, trước khi xuất giá cô dâu nhất định phải quay về nhà mình. Khi màn đêm sắp hạ xuống, Tống Ngọc Trạch đưa cô về Triệu công quán. Chiếc xe vẫn dừng ở góc khuất vô cùng kín đáo, sau khi đèn xe phụt tắt, Tống Ngọc Trạch liền cầm lấy tay Triệu Hương Nông.

“Ở lại thêm một lúc nữa.” Tống Ngọc Trạch nói với cô.

Ánh đèn xuyên qua kẽ lá hắt xuống kính chắn gió, rồi hắt xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của bọn họ. Giọng nói của người vừa nói rất quen thuộc, lúc trước giọng nói này từng ở rất gần rất gần trái tim cô.

“Tống Ngọc Trạch.” Triệu Hương Nông khó khăn mở lời: “Bây giờ buông tay vẫn còn kịp. Tôi nghĩ nếu bây giờ mà buông tay thì tôi sẽ cố gắng quên đi những gì đã xảy ra giữa chúng ta.”

Anh buông tay cô ra.

“Về nhà đi, ngủ sớm chút.”

“Tống Ngọc Trạch…”

“Triệu Hương Nông, anh hi vọng em đừng có nghiện cái trò chạy trốn khỏi hôn lễ.” Tống Ngọc Trạch bật đèn xe lên, trong ánh mắt anh nhìn về phía người đối diện hiện lên dáng vẻ giống như cái tên tiếng Đức của anh, cao quý, không thể lại gần!

Ánh sáng đột ngột khiến Triệu Hương Nông ý thức được những lời vừa rồi của mình ngớ ngẩn biết bao.

Sau khi về đến phòng mình, Triệu Hương Nông nhận được đoạn video mà Tống Ngọc Trạch gửi cho cô. Trong đoạn video, Triệu Diên Đình đang ăn tối với đám người kia. Đương nhiên Triệu Hương Nông biết những người kia là những loại người gì, cô cũng biết những thứ mà Tống Ngọc Trạch nắm trong tay chắc chắn không chỉ có cái này.

Cô chán chường ngồi trên giường, nếu như lúc trước còn cảm thấy may mắn thì đến bay giờ đã không còn sót lại chút gì.

Thứ ba, khi Bách Nguyên Tú ra khỏi căn phòng kia anh ta phát hiện thế giới của mình đã hoàn toàn đảo lộn. Trận đòn bất ngờ tại câu lạc bộ có tên là “Mê cung” kia đã khiến anh ta chìm vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại, anh ta phát hiện anh ta đang ở trong phòng mình. Không thể tin được anh ta lại bị ba mình giam lỏng, nguyên nhân mà Bách Chính Sơn trầm ngâm hồi lâu mới đưa ra là: “Chúng ta không dây vào người kia được.”

Cuối tháng tư, ánh mặt trời yếu ớt chiếu tỏa. Trong nhà thờ, Bách Nguyên Tú đã nhìn thấy Triệu Hương Nông, một Triệu Hương Nông khoác trên mình chiếc váy cưới. Khuôn mặt cô bị chiếc mạng che mặt khuất, cô đang cúi đầu đeo chiếc nhẫn lên tay gã đàn ông kia.

“Quên con bé đi.” Bách Chính Sơn đã nói như vậy với anh ta.

Anh ta bước lên phía trước một bước.

“Bách Nguyên Tú, nếu như con muốn cơ nghiệp hai nhà Bách Triệu bị hủy trong phút chốc thì cứ lên cho thằng kia một đấm.” Ba anh ta nói.

Sau đó, bước chân kia gượng gạo thu về.

Bách Nguyên Tú, 28 tuổi, tư tưởng của anh ta đã được định vị từ lâu theo hoàn cảnh trưởng thành của anh ta, thế giới của anh ta đã bị trói chặt trong một số giá trị quan.

Quay về chỗ cũ, Bách Nguyên Tú đờ đẫn nói với ba mình.

“Không quên! Sẽ không quên! Không thể quên!”

Câu nói đó giống như lời của đứa trẻ đang giận dỗi, giống như hồi anh ta còn bé tí, anh ta muốn đá bóng, muốn lăn lộn trên sân cỏ cùng những đứa trẻ khác thì bị ba mình cho hay: “Nguyên Tú à, con không có thời gian để đá bóng đâu.” Mồm anh ta nói “Con chỉ muốn đá bóng, con cứ muốn đá bóng đấy.” nhưng cũng chỉ nói cho có vậy, dưới sự thúc giục của ba mình, anh ta vẫn thay đôi giày đá bóng thành đôi giày da.

Hôn lễ với nghi thức hết sức đơn giản chỉ kéo dài nửa tiếng đồng hồ. Từ đầu đến cuối, Bách Nguyên Tú đều không nhìn thấy rõ biểu cảm trên khuôn mặt của cô dâu, là hạnh phúc, là vui mừng, là bi thương hay là mờ mịt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.