Hai người sau khi ăn trưa xong thì ra khỏi nhà hàng, cô và anh cùng nhau ra cửa TTTM.
– Có lẽ anh trai của cô đang bận công việc hay để tôi đưa cô về, có thể chứ?
– Vậy có phiền anh không? Cô hỏi anh với giọng dè dặt, cô không muốn làm phiền anh chút nào.
– Không phiền, tôi rất vinh hạnh là đằng khác. Đông Phương Huyền Thương vui vẻ trả lời.
***
Trên chiếc xe Roll Royce chỉ có 1 không có 2 trên thế giới của Đông Phương Huyền Thương, cô ngồi vào ghế phụ, anh ngồi ở vị trí lái xe nhướng người qua thắt dây an toàn cho cô, không biết vô tình hay cố ý mà đôi môi bạc mỏng kia lướt một đường qua gò má trắng hồng mịn màng của cô. Ngay lúc đó dường như có 1 luồng điện cao thế chạy qua cơ thể của 2 người làm tim cả 2 đập loạn lên không theo một quy luật nào, họ dường như còn có thể nghe thấy nhịp đập của dối phương. Sau vài phút thất thần, Băng Linh và Huyền Thương dần lấy lại bình tĩnh và chiếc xe cũng từ từ lăn bánh hướng dinh thự Thượng Quan gia mà đi.
– Này, có phải trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không? Sao tôi cứ có cảm giác chúng ta đã từng gặp nhau ở đâu đó rồi nhỉ.
– Đúng vậy, chúng ta đã từng gặp nhau, nhưng có vẻ chỉ mình tôi nhớ thì phải. Anh nói với cái giọng thất vọng và gương mặt đầy ai oán, nhưng với cái nhan sắc có thể sánh với thần kia thì cái biểu cảm ấy chỉ khiến nhan sắc của anh thêm phần quyến rũ mà thôi, điều đó lại chọc cho gương mặt xinh đẹp của cô gái một phen mặt đỏ như trái cà chua. Thấy cô đỏ mặt dễ thương như vậy, anh rất rất muốn trêu cô thêm chút nhưng lại sợ cô giận mình nên cũng chẳng dám.
– Sân bay quốc tế, thành phố S, 4 năm trước. Sao đã nhớ ra chưa vậy đại tiểu thư.
– Nha, hóa ra người đỡ tôi lúc đó là anh. Thật trùng hợp, nhưng anh cũng không thể trách tôi không nhớ được, ai bảo lúc ấy anh mang kính đen nên tôi mới không nhìn rõ mặt chứ bộ, vả lại tôi vẫn có ấn tượng với anh đấy thôi, chứ là người khác chắc gì họ đã nhớ có khi còn quên luôn anh vào ngày hôm sau đấy. Cô tuy ngoài miệng nói thế nhưng cũng cảm thấy chột dạ lắm chứ. Một người như anh khi đã gặp rồi thì sao có thể quên chứ, cho dù không thấy được mặt nhưng với cái khí chất vương giả quý tộc cùng với sự lạnh lùng mạnh mẽ ấy thì trên đời này có được mấy người chứ.
– Cô nhóc, sai mà còn cãi là không tốt đâu đấy. ” Em nói 2 chúng ta gặp nhau là trùng hợp nhưng anh lại nghĩ đó là do ông trời sắp đặt để chúng ta tìm thấy nhau giữa hàng nghìn người đấy. Còn nếu em nghĩ là trùng hợp thì có lẽ là một lần vô tình nhưng lại vấn vương một đời “. Anh thầm nghĩ trong lòng, bất giác khóe môi lại nở nụ cười làm người kế bên lại một phen thất thần lại một lần đỏ mặt. Đến Băng Linh cũng không ngờ hôm nay cô lại đỏ mặt nhiều lần đến vậy.
Chiếc xe cuối cùng dừng lại ở cổng lớn dinh thự Thượng Quan gia. Cô xuống xe, vẫy tay chào tạm biệt anh, anh ngồi trong xe dõi mắt theo bóng lưng yêu kiều của cô, sau đó nói với giọng đủ để 2 người nghe được:
– Băng à, hy vọng chúng ta sẽ gặp lại vào một ngày không xa trong tương lai.
Đằng trước, cô đang đi thì thoáng dừng bước sững sờ một lúc vì một tiếng ” Băng ” mà anh gọi cô. Tại sao một từ lạnh lẽo tới vậy nhưng khi được anh dùng để gọi cô thì lại ấm áp đến lạ thường. Từ trước tới giờ sống hai kiếp rồi cũng chưa từng có ai gọi cô như vậy, có lẽ chữ “Băng” này cả dời của cô chỉ để mình anh gọi. Một lúc lâu sau, cô quay lại nhìn anh, Đông Phương Huyền Thương vẫn nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp như gió xuân, cô nói với anh bằng khẩu hình miệng, không phát ra âm thanh nhưng anh vẫn hiểu cô đang muốn nói điều gì vì anh là một cao thủ trong việc đọc khẩu hình, cô nói:
“Không cần hi vọng, chúng ta sẽ sớm gặp nhau thôi, Thương”
Câu nói ấy của cô đã đánh vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim anh đặc biệt là chữ cuối cùng cô gọi tên anh, rất hay rất ngọt ngào. Cô gái của anh luôn đặc biệt như thế, luôn đưa anh đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, có vẻ nửa đời sau của anh không còn một màu đen âm u ảm đạm nữa mà sẽ có thêm nhiều màu sắc tươi sáng hơn do cô mang đến và chỉ có cô mới có thể làm được như vậy. Anh nhìn cô một lần nữa rồi phóng xe lao vút đi, tâm trạng của anh hôm nay tốt vô cùng, hành trình rước cô vợ nhỏ về nhà chắc sẽ không còn lâu nữa, anh đã nhận ra ánh mắt cô nhìn anh đã không ddừngơr mức bạn bè mà đã vượt xa hơn rồi.
__________________________
Bên này, cô nhìn xe anh đang dần đi xa, khóe miệng nâng lên một nụ cười tươi đẹp như hoa, cô, hôm nay đã có một quyết định thay đổi quỹ đạo mà cô đã vạch ra trước đây vì cô nhận ra: mình có lẽ đã động lòng rồi, động lòng với người đàn ông đó nhưng cô sẽ không mạo hiểm hạnh phúc của mình, cô…cần thời gian