“Làm thêm 30 phần bánh su kem rượu Brandy táo.” Có người gõ bên ngoài tấm cửa kính mờ và đưa một tờ giấy.
Mấy người mặc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp, người đang đánh hỗn hợp bơ, người thì đập vỏ trứng gà. Lò nướng ở góc vang lên những tiếng ù ù, trên sàn nhà toàn là bột mì và đường rơi vãi.
“Bran cái gì mà dy… Cho vào một giọt cũng là cho, lấy cái tên văn vẻ làm gì không biết.”
Người đàn ông trung niên đội mũ đầu bếp màu trắng bĩu môi, cắt một lỗ nhỏ trên túi bắt kem đựng đầy bơ. Sau đó những cái bánh su kem màu vàng nhạt hiện ra dưới bàn tay thô ráp của ông ta.
Mặc dù tên gọi như thế, nhưng hàng nhái và hàng chính hãng chênh lệch rất nhiều, cũng chỉ có đầu bếp bọn họ mới rõ.
Một nửa số táo chưa ngào đường, dùng đường trắng thay cho đường nâu, trộn đều với hai ba giọt nước chanh để nhằm đánh lừa khách hàng, đây là cái bánh su kem tẩm rượu Brandy nhưng lại không có rượu Brandy.
Các đầu bếp vừa hoàn thành một vỉ bánh tròn, bỗng có một người đàn ông dáng dấp thấp bé bước đến, trong tay hắn ta cầm một hộp giấy nhỏ tinh xảo, ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Sư phụ Lý, cái này là bánh cuộn ngàn lớp vị phô mai.” Hắn ta lấy ra một chiếc bánh ngọt hình vuông màu nâu ngay trước mắt mọi người, nhìn người đàn ông trung niên với ánh mắt mong đợi, “Có thể làm được như này không?”
Lý Ngọc Giang cởi mũ, xoay chiếc bánh và ngắm nghía nó hai lần, tiếp theo lấy một con dao cẩn thận cắt dọc theo đường chéo để lộ lớp nhân bên trong. Những người đang làm việc đều tụ tập lại xem giải phẫu kiệt tác.
“Cậu tính bán bao nhiêu một cái bánh, mười tệ à?” Sư phụ Lý đột nhiên hỏi.
Gã đàn ông thấp bé ngẫm nghĩ rồi ra ngoài hỏi, “Tiếu Tiếu, em mua cái bánh này giá bao nhiêu.”
Một giọng nữ chói tai đáp lại, “60 tệ! Đắt lắm!”
Tên đàn ông kia quay đầu lại vừa cười vừa nói, “Thế chúng ta bán 30 tệ vậy.”
Khuôn mặt của Lý Ngọc Giang chuyển từ đỏ thành trắng, trắng lại đỏ, giống nghiến răng nghiến lợi nói ra vài chữ, “Được, tôi làm.”
Gã lùn vui vẻ ra ngoài, đám đầu bếp thấy sư phụ Lý vẻ mặt trầm lặng ăn chiếc bánh ngàn lớp kia, quanh người tỏa ra hơi thở có thể đốt pháo hoa pháo trúc.
Khoảng nửa tiếng sau, đám nhân viên đóng gói nhìn bếp trưởng – Sư phụ Lý bưng đĩa bánh ngọt ra, nên xúm lại vây xem.
“Cái bánh ngọt nhỏ thế này bán 30 tệ mà cũng có người ăn á, tôi thấy lúc trước cái bánh quy trên kệ của chúng ta bán hơn mười tệ còn nhiều người mua hơn.” Nhóm nữ nhân viên bàn tán, vẻ mặt Lý Ngọc Giang buồn hiu mở nắp ra.
“Xong chưa?” Gã thấp bé vươn cổ lên nhìn, bộ dạng vừa lòng, “Tiếu Tiếu, em lại đây nếm thử xem.” Nghe người gọi, cô gái đang lướt di động bước đến, nhướng mày nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Ngọc Giang rồi cười nói, “Sư phụ Lý vất vả rồi.”
Dưới ánh mắt hâm mộ của đám nữ nhân viên, cô ta không cần dùng dao cắt bánh, cứ cầm đôi đũa gắp một miếng bánh đưa vào miệng.
Chốc lát, Tiếu Tiếu ngước mắt nhìn vẻ mặt không biểu cảm của Lý Ngọc Giang, “Đây là bánh cuộn ngàn lớp vị phô mai đấy à?”
“Mùi vị không giống thì thôi, kể cả bề ngoài cũng chẳng giống, ông ăn xén ăn bớt nguyên liệu à, hình dáng bên ngoài làm cũng không xong.”
Lý Ngọc Giang hừ một tiếng, “Đây là chất lượng giá 30 tệ, tôi nói này mấy người mua cái bánh kia giá 60 tệ là rẻ rồi.”
“Ông nói cái gì?” Tiếu Tiếu giận giữ mắt trừng to.
Gã thấp bé lên tiếng giảng hòa, “Sư phụ Lý, ông cũng biết chúng tôi kinh doanh nhỏ, giá ra quá cao thì khách hàng sẽ không mua. Tiếu Tiếu, em nói ít vài câu đi, hiện giờ chúng ta phải trông cậy vào sư phụ Lý.”
Đám nhân viên ồn ào bên cạnh cũng khuyên răn hết lời, Lý Ngọc Giang buồn cười bèn cân nhắc chút, “Thế này đi, tôi đếm giúp cậu chiếc bánh này bao nhiêu lớp, cậu sẽ biết.”
Thế là chỉ còn một nửa chiếc bánh màu nâu để giữa căn phòng, bị cả đám người vây xem như món đồ cổ.
“Lớp dưới cùng và lớp ngoài được phủ một nghìn lớp xốp giòn, phía trên là lớp thạch rau câu vị việt quất xanh, lớp giữa màu vàng là lớp mousse phô mai chanh, trái cây tươi rải đều ở giữa, hai nghìn lớp bánh xốp giòn xếp chồng lên nhau. Sau đó, thêm lớp đế bánh bông lan vani dày, bôi tinh chất vani lên cả hai mặt, trên cùng là lớp phô mai chanh.”
Mặt cắt đầy màu sắc phong phú như hoa văn trên đá cẩm thạch, mọi người kinh ngạc nhìn chằm chằm một lúc lâu rồi quay đầu lại so sánh với chiếc bánh sư phụ Lý làm trong nửa tiếng, cũng chỉ thiếu hai lớp bánh mousse phô mai và bánh bông lan vani mà thôi.”
Nhìn biểu cảm muốn nói lại thôi, Lý Ngọc Giang chế giễu, “Chỉ riêng phần ngàn lớp xốp giòn là phải ướp lạnh bột bơ trong 2 giờ đồng hồ. Kế đến bỏ vào máy làm bánh kéo dài gấp bốn lần, chia ra từng phần, nướng trong 50 phút mới thành.”
“Tôi khâm phục sự can đảm của các người, chỉ dùng 60 tệ để mua nó.”
Tên đàn ông dáng dấp nhỏ mặt biến sắc, “Sư phụ Lý, ý của ông là không thể bắt chước sao?”
Lý Ngọc Giang phủi tay áo lắc bột mì trên người, “Cậu đưa 30 tệ, tôi chỉ có thể bắt chước được như vậy.”
Đột nhiên mọi người im lặng hết, Tiếu Tiếu đập bàn, “Bán, tại sao không bán! Cô ta làm tinh xảo thì sao, mấy người đi mua à?” Tiếng nói vừa dứt, đám nhân viên nữ nhìn nhau lắc đầu.
Có người thầm nói móc: Thường ngày tôi cũng hay mua bánh mì sắp hết hạn ở siêu thị đó thôi.
Cô ta cười lạnh: “Hừ, đem cái này lên kệ trưng bày đi, rẻ mới có người mua, con nhỏ đó cứ nghĩ nó còn là đầu bếp cao cấp năm sao chắc!”
Mà Cố Văn Tư – Người làm Green Tree Baking loạn thành mớ bòng bong, vẫn còn chuyên tâm nắn chiếc bánh, cô coi mỗi chiếc bánh là một tác phẩm nghệ thuật, làm cho các góc tròn và mịn, cố gắng đạt 100% sự hoàn hảo.
Bên Du Việt một thời gian dài, về điểm này cô lại càng giống anh…
Chờ nửa ngày, đúng như dự đoán, chỉ có “Người dùng Mỹ Đoàn 28746” đặt hàng, hơn nữa còn mua mấy chục cái bánh không để ý giá cả.
Cố Văn Tư tò mò click mở thông tin của người đó, “Cô… Lưu.”
Địa chỉ là tầng cao nhất của Bách Hóa Mật Tư, chắc là một vị giám đốc thích ăn bánh ngọt?
Mặc kệ có phải đồng nghiệp của Du Việt không, vẫn phải lịch sự cảm ơn một tiếng, thế là cô làm một tấm thiệp nhỏ nhét vào hộp.
[ Bạn là người thích ăn bánh ngọt, nên bạn cũng ngọt ngào giống như nó phải không? Chúc cuộc sống của bạn ngọt ngào như mật ngọt:-D ]
Sau đó tấm thiệp vòng đi vòng lại rơi vào tay mấy nhân viên trong phòng tổng giám đốc.
“Chủ cửa hàng này đáng yêu quá đi mất, nhất định là một cô gái rất dễ thương.”
“Cửa hàng Green Tree Baking tôi có mua vài lần, giá thì rẻ, mà không chất lượng, cửa hàng “Nửa món ăn cả tấm lòng” tốt hơn.”
Một cô thư ký mở tấm thiệp xem, “Không ngờ Du tổng thích ăn bánh ngọt, mua hơn một tháng rồi á?” Mọi người gật đầu.
Bấy giờ Lưu Tuấn nghiêng người tiện tay lấy tấm thiệp, “Tin tôi đi, Du tổng không chỉ thích ăn bánh ngọt thôi đâu.” –
Green Tree Baking.
“Tình hình gì đây, tôi bảo cô phát lì xì cho khách hàng mà? Tại sao lại có bình luận đánh giá kém!”
Gã nhỏ con tức giận, trách mắng nhân viên đóng gói, “Mỗi một hộp bỏ vào một bao lì xì để tuyên truyền sản phẩm, báo đáp khách hàng đã bình luận khen tặng, tại sao cô lại quên!”
“Vì một bình luận kém mà điểm của chúng ta giảm rất nhiều.” Tiếu Tiếu nhìn số liệu bĩu môi, “Hơn nữa doanh số lại không cao, một buổi trưa chỉ bán được mười cái bánh cuộn ngàn lớp, em thấy là do vị sự phụ Lý anh mời không có tay nghề.”
Cô ta không kiêng kị nói thẳng, không biết Lý Ngọc Giang đứng ngay phía sau với vẻ mặt khó coi. Lúc ông chủ với bà chủ mới nhậm chức còn đang quở trách nhân viên, một vài người đàn ông mặc đồng phục bước đến, nghiêm trang nhìn phòng bếp.
“Người phụ trách của mấy người đâu, lấy giấy phép kinh doanh với giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm ra đây.”
–
Cố Văn Tư đã bán hết bánh đã làm nên cảm thấy hôm nay buôn bán khá thuận lợi, lời anh nói rất linh nghiệm, dường như chỉ cần chuyện anh nói đều trở thành sự thật.
Vì bận rộn nhiều việc nên về trễ, bắt xe về nhà đã 7 giờ tối, đầu xuân nắng dịu dàng, giờ này trời tối om, cô tưởng Du Việt đang làm việc trong phòng đọc, không ngờ lại trông thấy anh ở phòng khách.
Anh mặc đồ ở nhà, ngồi trên sofa đọc sách, nhưng đặc biệt, vị trí đó là chỗ cô thường ngồi, anh đọc một cuốn thực đơn món ăn màu sắc sặc sỡ…
“Về rồi à? Tôi có để đồ ăn trong bếp.” Nghe thấy cô mở cửa, anh đóng cuốn thực đơn đứng lên, định đi vào bếp.
“À, cảm ơn.” Cố Văn Tư chạy nhanh vài bước, vội ngăn anh, “Không cần phiền anh đâu, để tôi làm được rồi.”
Hôm nay tâm trạng cô rất tốt, Du Việt cúi xuống nhìn vào mắt cô, cũng lộ ra chút vui vẻ,”Vậy được.”
Sau khi nói xong thì bước đôi chân dài, hai ba bước đã lên lầu.
Cố Văn Tư thấy anh lên lầu mới bước vào bếp, trước lạ sau quen, cô sống chung với người đàn ông này cũng biết được một ít cách sống của anh.
Trông Du Việt nghiêm khắc, hà khắc thế, thật ra rất dễ nói chuyện, cũng không có bệnh giống mấy người giàu, anh không có thói quen kén ăn hay thích sạch sẽ, trừ chứng khó khăn khi lựa chọn, không có gì không giải quyết được.
Khi đang ăn cơm thì có điện thoại gọi đến: “Gì ạ, cửa hàng bánh ngọt Green Tree đóng cửa rồi?”
Đầu bên kia, bà Tiết Nhã giải thích mấy câu, chắc do bị giam giữ điều tra về mấy vấn đề linh tinh như vệ sinh thực phẩm không đạt tiêu chuẩn.
Cố Văn Tư cảm thấy mọi chuyện xảy ra hơi hoang đường, đang định hỏi vài câu thì đèn đỏ nhấp nháy trên di động, cô xem chỉ còn 9% pin, “Vậy con cúp máy đây, di động con hết pin rồi.” Vừa dứt lời cô vội lên lầu tìm dây sạc.
Cửa phòng ngủ chính hé mở, cô đẩy vào mà không suy nghĩ, rồi ngừng lại giữa chừng với một tư thế quái lạ.
Trong này không phải không có người, có điều bây giờ người ta ở trong phòng tắm, tiếng nước ngừng chảy, im lặng đến nỗi cô nghe thấy tất cả. Bao gồm tiếng thở dốc khàn khàn của người đàn ông trẻ tuổi và cả tiếng rên rỉ do tinh lực tràn đầy phát ra từ cuống họng.
Hình như… Ừm… Gặp phải chuyện lớn rồi.