Nguyệt Tuy và Liên Khuynh đi theo Hàm Mộc Vân suốt nửa tháng, nàng truy tìm túc tích của hậu nhân Miêu Cương tộc vẫn mãi khômg ra.
Liên Khuynh trước đây có trộm học được vài chữ, nhận biết được khá nhiều, miễn cưỡng có thể viết trọn vẹn được bức thư. Nàng hằng ngày dạy cho Nguyệt Tuy nói chuyện viết chữ.
Mộc Vân biết được độc của Nguyệt Tuy cách một tháng lại tái phát, đúng vào này trăng rằm. Nàng luôn tìm dược chế thuốc.
Hôm nọ nàng vô tình nhắc đến Miêu Cương tộc trước mặt Liên Khuynh và Nguyệt Tuy, ngoài dự liệu Nguyệt Tuy có phản ứng.
Nguyệt Tuy nhìn chằm chằm như có điều muốn nói lại không biết dùng từ ngữ ra sao.
“Tỷ biết Miêu Cương tộc?”
Nguyệt Tuy nhìn sang Liên Khuynh, gật đầu.
Mộc Vân lại hỏi “Tỷ biết hậu duệ duy nhất của Miêu Cương tộc không?”
Nguyệt Tuy nhìn Liên Khuynh khó hiểu.
Liên Khuynh cầm giấy bút vẽ ra “Là người duy nhất đấy, người duy nhất của Miêu Cương tộc còn lại.”
Nguyệt Tuy nhìn Liên Khuynh phát họa lại nghe nàng nói, ngẫm ngẫm “Ta…hậu duệ…”
Mộc Vân: “Tỷ biết sao? Người đó ở đâu?”
Nguyệt Tuy khó khăn nói “Ta…hậu duệ…ta…”
Mộc Vân nhíu mày.
Liên Khuynh thoáng dừng bút “Không phải tỷ… Tỷ là hậu duệ của Miêu Cương tộc chứ?”
Nguyệt Tuy nhìn Liên Khuynh gật đầu.
Đầu óc Mộc Vân bỗng chốc quay cuồng, thì ra người nàng luôn tìm kiếm chính là Nguyệt Tuy ah!
Liên Khuynh cũng im lặng.
Nguyệt Tuy thấy hai người không nói gì thì nghiêng đầu khó hiểu.
“Người muốn tìm hậu duệ Miêu Cương tộc làm gì?”-Liên Khuynh trầm giọng hỏi.
Mộc Vân nhìn hai người khó xử, nàng kể lại một lượt ý định cùng mệnh lệnh của Tử Dạ gán cho nàng.
Vừa nghe nàng nói sẽ đem hậu duệ Miêu Cương tộc giao cho Tử Dạ, Liên Khuynh liền đứng dậy kéo Nguyệt Tuy ra phía sau che chở “Người muốn giao tỷ ấy ra?”
Mộc Vân cười khổ “Ta cũng vô pháp.”
Liên Khuynh nhíu mày “Người nhẫn tâm sao?”
Nàng ủ rũ ngồi xuống bàn đá “Tỷ nghĩ ta nhẫn tâm như vậy sao? Ta cũng là người, ở chung với hai tỷ lâu như vậy ta sao nỡ đem tỷ ấy giao ra.”
“Vậy phải làm sao?”
Mộc Vân thở dài “Chúng ta về kinh thành trước, ta tìm hắn giúp đỡ xem sao.”
Liên Khuynh vẫn nắm chặt vạt áo Nguyệt Tuy, chắn đằng trước nàng ấy nhìn chằm chằm Mộc Vân như có ý không tin tưởng.
Mộc Vân nhìn nàng như vậy chỉ cười trừ “Đoạn thời gian này tỷ ở cùng Nguyệt Tuy đi, giúp tỷ ấy giao tiếp, dù sao tỷ hiện tại vẫn không tin tưởng ta.”
Liên Khuynh im lặng không đáp lời, không khí giữa ba người dần trở nên ngượng ngùng, khó xử. Mộc Vân nhúng vai, trở về phòng mình.
Nàng viết một lá thư cho Phong Nguyệt Phủ Hàn nhờ giúp đỡ, ngay ngày hôm sau liền khởi hành trở về Kinh thành.
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhận được thư của Mộc Vân khi đang ở trong hoàng cung. Hắn xem xong thư liền lặp tức chuẩn bị nơi ở an toàn trong thành, chuẩn bị xe ngựa đến cổng thành đón nàng.
“Nàng có dự tính gì?”-Phong Nguyệt Phủ Hàn đưa Mộc Vân cùng Nguyệt Tuy, Liên Khuynh đến căn nhà nhỏ hắn chuẩn bị cho nàng phố Kim Vương.
Nàng ủ rũ “Không rõ, ta không thể giao ra Nguyệt Tuy càng không thể trở về thành Đông. Một khi thời hạn một tháng qua đi chuyện của ta cũng không giữ được lâu, đến lúc đó chỉ sợ không chỉ ta gặp rắc rối Nguyệt Tuy và Liên Khuynh cũng sẽ bị liên lụy.”
Phong Nguyệt Phủ Hàn trầm mặc “Hay nàng đến chỗ của ta, ta cam đoan có thể bảo đảm tốt sự an toàn của nàng.”
Mộc Vân nghiêng đầu cười “Huynh làm sao bảo hộ ta? Lai lịch Tử Dạ cũng rất lớn đi, chỉ sợ lại liên lụy huynh!”
Phong Nguyệt Phủ Hàn nhíu mày “Ta đương nhiên có thể bảo vệ tốt nàng” Thiên tử một nước lẽ nào không thể bảo hộ được nữ nhân của mình?
Mộc Vân cười cười đưa tay nhéo má hắn “Ta biết Phủ Hàn quan tâm ta, ta nghĩ kĩ rồi, Tương Hy quán này nhất định phải trở về. Dù sao trốn tránh cũng không phải là cách tốt, ta trở về một chuyến huynh chỉ cần bảo vệ Nguyệt Tuy và Liên Khuynh tốt là được rồi” Phong Nguyệt Phủ Hàn nhíu mày muốn nói gì thêm đã bị nàng chặn lại.
“Chờ ta trở về!” nói đoạn Mộc Vân nhón chân hôn cái “chụt” lên má hắn.
Phong Nguyệt Phủ Hàn thẫn thờ nhìn theo bóng lưng nàng khuất đi mới định thần. Hắn xoa xoa má, nữ nhân này… Thật là!
Tương Hy Quán
“Sao lại trở về rồi? Sớm như vậy ah!”-Tử Dạ vận y phục đỏ thẫm kiều mị ngồi trên tràng kĩ, nhìn tới Mộc Vân trở lại có chút bất ngờ.
Mộc Vân cười cười “Bên ngoài bôn ba nhiều ngày như vậy bạc đã tiêu hết từ sớm, hiện tại nên bò về ah!”
“Hử, vậy người đã tìm được hay chưa?”
Mộc Vân bĩu môi “Ta còn đang nghĩ rốt cuộc tên ủy thác kia có phải rảnh rỗi trêu đùa ta hay không. Gần tháng nay ta chưa từng thấy qua người nào như lời hắn. Người không thấy chỉ thấy đàn sói, suýt biến thành thức ăn của chúng!”
Tử Dạ nâng mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng “Nói như vậy là không tìm thấy?”
Mộc Vân thầm vã mồ hôi, trước mặt vẫn treo nụ cười thản nhiên “Đúng nha, không tìm thấy!”
Tử Dạ bật cười “Hôm qua thủ hạ của ta vô tình nhìn thấy ngươi hồi thành, bên cạnh ngươi còn xuất hiện thêm hai nữ tử nữa đi?”
Mộc Vân giật mình “A” một tiếng lại vội che giấu lo lắng trong lòng cười cười “Ngươi nói hai người kia? Là hai vị bằng hữu ta quen bên ngoài nha. Đúng lúc ta nghèo khó, nương nhờ người ta chút thôi mà.”
Tử Dạ cười càng quỷ dị “Phải không?”
Mộc Vân thầm mắng nữ tử yêu nghiệt kia trong lòng ngàn vạn lần, bên ngoài cười cười “Phải, phải nha!”
Tử Dạ cười lạnh, không biết từ khi nào trong tay nàng ta xuất hiện một cái roi dài màu đen tuyền. Mộc Vân chưa kịp phòng bị đã bị nàng ta quất một phát văng ra xa, bả vai bị roi dài xé rách, máu tươi thấm đẫm bạch y.
“Hàm Mộc Vân, ta đã nói qua chưa nhỉ? Nhiệm vụ lần này giao cho ngươi, thành thì ngươi hoặc trở thành thủ hạ của ta hoặc được tự do rời đi, bại thì ắt sẽ bị trừng phạt. Đã nói qua?”
Mộc Vân ôm bả vai nhịn đau nhứt nói “Đã nói qua!”
“Ngươi rất tốt, tìm được người còn đem giấu đi lại còn rất gan dạ nhỉ dám trở về đây. Ngươi tưởng ngươi có thể bảo hộ được bọn họ sao?”
Mộc Vân trợn mắt “Ngươi…”
Tử Dạ nhếch môi cười, nàng ta cầm theo roi dài lê đất, bước từng bước tới gần nàng “Hàm Mộc Vân ah Hàm Mộc Vân, ngươi đừng nghĩ tên cẩu hoàng đó có thể bảo hộ được ngươi cả đời. Nếu như ngươi hèn nhát núp bên cạnh hắn ít ngày xem ra còn sống lâu thêm một chút, hiện tại rất tốt, lại tự chui vào trong rọ!”
Mộc Vân nhíu mày ngơ ngác “Ngươi nói cái gì? Cẩu hoàng? Cái gì mà hoàng đế? Ngươi có phải xem trọng ta quá rồi không?”
Tử Dạ bật cười “Xem ra hắn vẫn còn giấu ngươi? Cái vị Phủ Hà ca ca mà ngươi vẫn quấn quýt kia chính là Phong Nguyệt Phủ Hàn, đương kim hoàng đến Phong Nguyệt vương triều. Ngươi cho rằng từ trước đến nay ngươi qua lại với hắn ta không phát giác ra? Ta không giết ngươi chỉ là vì ngươi còn giá trị, hiện tại tốt ngươi lại tự tìm đường chết, vậy ta thành toàm cho ngươi vậy!”
Tử Dạ cười kiều mị, tay phải nâng lên roi dài tùy thời có thể xé nữ tử trước mặt thành hai mảnh.
Mộc Vân không hề nhận ra động tác của nàng ta, nàng vẫn còn ngơ ngác đắm chìm trong thế giới của mình.
Nàng trước luôn nghĩ Phủ Hàn là quan nhân quý tộc gì đó, thật không ngờ hắn chính là đương kim hoàng thượng. Nàng còn nói muốn làm vương phi, không thích hoàng thượng, thật là buồn cười mà!
Lừa nàng lâu như vậy!
Phong Nguyệt Phủ Hàn khốn kiếp! Lừa nàng lâu như vậy!
Đương lúc Tử Dạ hạ roi lại có người ngăn lại.
Tử Dạ nhìn Bạch Kết vận áo choàng che kín mặt đang chặn lại roi dài nhíu mày “Ngươi làm gì?”
“Nàng ta vẫn còn giá trị!”
Tử Dạ nâng cằm “Hử? Giá trị?”
Tay kia của Bạch Kết nâng lên một lá thư “Phong Nguyệt Phủ Hàn, đọc rồi sẽ hiểu!”
Tử Dạ giật lấy lá thư đọc qua một lượt, khuôn mặt kiều diễm thoáng vẻ kinh ngạc. Nàng ta nhìn qua Mộc Vân còn đang thất thần, đôi môi khẽ nhếch “Nàng ta quan trọng như vậy?”
Bạch Kết buông tay đứng lui ra một bên “Ngươi biết nên làm thế nào rồi?”
Tử Dạ ném roi đi “Nàng ta biết khá nhiều chuyện rồi đấy!”
Bạch Kết hững hờ nhìn qua Mộc Vân “Cho nàng ta dùng thuốc đi, hắn chỉ cần người, giao người còn sống là được.”
Dứt lời hắn tựa như một cơn gió biến mất giữa phòng.