Ngày 4 tháng 8, cách thời gian kết thúc trò chơi của Cố Liên Hảo và Lan Đình Phương còn sáu ngày, Liên Hảo ở phòng quần áo giúp Lan Đình Phương phân loại lại quần áo. Gần đây, cô dường như đặc biệt thích làm những việc vụn vặt như vậy, thích chuẩn bị cơm canh chờ sẵn trước khi anh tan tầm trở về nhà, lúc anh vào cửa giúp anh lấy dép đi trong nhà, lúc anh gội đầu xong giúp anh sấy khô tóc, trước khi anh đi làm cẩn thận sửa lại cổ áo cho anh, lúc anh tan tầm về nhà thì chọn cho anh đồ mặc ở nhà mà cô thích.
Những việc làm này dường như làm mãi thành nghiện, chẳng hạn như sáng nay, thời điểm anh đi làm, cô tự giác sửa sang lại quần áo cho anh, anh rất dịu dàng nói cho cô biết đầu tháng sau, có sinh nhật của một người bạn trong câu lạc bộ du thuyền và họ dự định tổ chức chuyến đi đến biển Caribbean, họ sẽ đến bộ lạc của người Thổ Nhĩ Kỳ trên vùng biển Caribbean để thể nghiệm cuộc sống không có điện, không có thông tin.
“Liên Hảo, cùng đi đi, anh muốn mang em đi làm quen với bọn họ. Ngoài ra, không phải trước kia em nói nếu có cơ hội nhất định sẽ đi thể nghiệm loại cuộc sống nguyên sinh này sao?” Cuối cùng, anh dè dặt cẩn trọng, ăn nói khép nép.
Liên Hảo không trả lời cũng không cự tuyệt anh.
Tháng sau? Liên Hảo không nói với anh rằng bọn họ sẽ không có tháng sau. Cũng không rõ là vì nguyên nhân gì, Liên Hảo chỉ là không muốn nói với anh.
Sau đó, cô nhìn anh dùng một nụ cười cực kỳ đẹp mắt đối diện với mình, đặt một nụ hôn ở trên trán cô, rồi vui vẻ rạo rực đi làm.
Sau đó, Liên Hảo liền ngây ngốc vuốt ve nơi bị anh hôn, cảm giác nơi đó đặc biệt nóng rực.
Hơn mười giờ, Lan Đình Phương gửi tin nhắn cho cô, đơn giản là nói cho cô biết anh đã đến công ty. Người này, trước đây anh chán ghét nhất là gửi tin nhắn. Theo lời anh, loa điện thoại dùng để làm gì? Gửi tin nhắn là việc làm mà anh cho là quá lãng phí thời gian. Nhưng hiện tại, mỗi lần anh đến công ty đều sẽ gửi một tin nhắn đại loại như vậy cho cô, hơn nữa, vốn là người buổi sáng tám giờ đi làm lúc này luôn kỳ kèo đến chín giờ mới đi.
Lan Đình Phương không để nhiều quần áo ở nhà, quần áo của anh phần lớn là đặt ở trong công ty. Quần áo của anh đều là do phòng PR của công ty lựa chọn, giám đốc của phòng PR cứ cách một đoạn thời gian sẽ mua thêm một số quần áo phù hợp với những người thành đạt, trường hợp nào nên mặc quần áo nào họ đều sẽ chuẩn bị cho anh một cách chu toàn. Trước đây, Liên Hảo luôn cảm thấy rằng người đứng đầu bộ phận PR trông có vẻ giống vợ Lan Đình Phương hơn so với mình.
Khi Liên Hảo đang phân loại caravat cho Lan Đình Phương thì phòng an ninh gọi điện thoại đến, bọn họ nói cho Liên Hảo biết, dưới lầu có một người phụ nữ tên Bách An Ny muốn gặp cô, đã đứng ở nơi đó rất lâu.
Có một loại duyên phận có thể hình dung bằng một câu nói như thế này, sống chết không tha, quan hệ của Cố Liên Hảo và Bách An Ny chính là như vậy.
Cô ta đứng ở dưới gốc tường thủy tinh, mặc một chiếc váy màu vàng, trang điểm nhẹ, tuy rằng không còn hào quang của một minh tinh, nhưng lại giống một bức tranh thêu Tô Hàng, tinh tế và thanh lịch.
“Cố Liên Hảo, tôi thật không ngờ rằng cuối cùng cô vẫn đến ở trong nhà anh ấy.” Bách An Ny vẫn thích đi thẳng vào vấn đề.
“Muốn đi lên ngồi một lúc không?.” Liên Hảo đáp lại: “Đi lên uống tách cà phê thuận tiện đem ý đồ cô đến đây nói với tôi, tôi nghĩ cô sẽ không thích cùng tôi lãng phí thời gian, cũng giống như tôi cũng không muốn lãng phí thời gian cùng cô.”
Muốn đi lên ngồi một lúc hay không? Bách An Ny nghe mà trong lòng đau xót. Nơi gọi là khu dân cư Thanh Nguyên này cô ta đã tới vài lần, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ có thể đi loanh quanh ở bên ngoài. Nghe nói an ninh của nơi này được kiểm soát gắt gao đến nỗi ngay cả một con chim cũng không thể lọt vào, chung quanh còn lắp đặt thiết bị gây nhiễu chống nghe trộm, vì để phòng ngừa việc chụp ảnh lén, nơi này còn có camera xoay 360 độ.
Lần đầu tiên đến nơi đây cô ta lòng tràn đầy tự tin, cho rằng không quá một tiếng Lan Đình Phương sẽ xuống mang cô ta đi lên, nhưng lần đầu tiên tới nơi này đứng ba tiếng đồng hồ anh cũng chưa từng mang cô ta lên nhà. Những lần đến đây, nhân viên bảo an có đôi khi sẽ dùng thái độ thương hại khuyên cô ta trở về, có đôi khi là thái độ không kiên nhẫn, và cũng có đôi khi dùng ngôn ngữ sắc bén. Mỗi một lần đến nơi đây Bách An Ny đều cảm thấy khổ sở, khổ sở qua đi nhịn không được lại tiếp tục đến, cô ta cho rằng, sẽ có một ngày Lan Đình Phương mềm lòng.
Dù sao, bọn họ cũng đã từng rất yêu nhau.
Khi Cố Liên Hảo nhẹ nhàng bâng quơ hỏi cô ta có muốn đi lên ngồi một lúc hay không, Bách An Ny cảm thấy cuộc đời mình ngay lúc này dường như đã trở thành một vở kịch châm biếm. Rõ ràng, Đình Phương đã từng vì một câu không thích của cô ta mà đối với cái đuôi đeo bám Cố Liên Hảo không hề đoái hoài.
Hiện tại, người đúng lý ra phải đứng ở trong cửa lại đang đứng ở ngoài cửa, người phải đứng ở ngoài giờ lại đang đứng ở trong.
Bách An Ny nhợt nhạt nở nụ cười, nếu cô ta dễ dàng nổi giận thì cô ta không phải là Bách An Ny.
“Không cần, Cố Liên Hảo, cô nói đúng, tôi đến nơi này không phải là đến để cùng cô lãng phí thời gian. Tôi đến nơi này là muốn cho cô nhận rõ một sự thật, chờ sau khi cô nhận rõ cái sự thật kia, nếu cô còn muốn mời tôi đi lên, vậy thì tôi tự nhiên sẽ phụng bồi.”
Liên Hảo rất hiếu kỳ Bách An Ny đến cùng thì muốn cô nhận rõ cái sự thật gì mà biểu hiện của cô ta lại tràn đầy tự tin như thế.
Liên Hảo tùy ý Bách An Ny lái xe chở cô chạy dọc theo con đường Bắc Kinh. Gần mười hai giờ, Lan Đình Phương gọi đến.
“Em đang ở đâu?” Giọng nói của anh có vẻ sốt ruột, có lẽ anh đã về nhà và không tìm thấy cô.
“À…” Liên Hảo kéo dài thanh âm: “Trưa nay em muốn đi ôn chuyện cùng một người bạn.”
Bên kia thở dài, Liên Hảo nở nụ cười, nhìn thoáng qua Bách An Ny, trong lòng nổi lên ác ý: “Đình Phương, buổi tối em muốn ăn bánh dứa, em muốn bánh của tiệm trên phố Đài Loan, thuận tiện, cũng mua bánh bà xã cho em, bánh bà xã muốn em muốn loại của tiệm Nguyên Lãng ở Hồng Kông.”
Từ Thanh Nguyên đến phố Đài Loan phải mất hai tiếng đồng hồ, lại từ phố Đài Loan chạy đến Nguyên Lãng ở Hồng Kông mất hơn một tiếng lái xe nữa. Trong trường hợp này, phải tốn thời gian một buổi chiều.
“Đình Phương, nếu anh cảm thấy chậm trễ thời gian và ngại phiền phức thì có thể để Tiểu Đao đi mua.” Liên Hảo không một chút để ý vừa nói chuyện điện thoại vừa ngắm đầu ngón tay của mình.
Liên Hảo thoáng dời loa điện thoại ra xa một chút, chiếc Nokia cũ này của cô bị rò rỉ âm thanh rất lớn, giọng nói của Lan Đình Phương liên tục truyền ra: “Không cần, không cần, đương nhiên là anh muốn tự mình mua. Liên Hảo, lúc em trở về sẽ để em ăn được món bánh dứa và bánh bà xã nóng hầm hập thơm ngào ngạt.”
“Cũng không phải là bánh bao, sao có thể nóng hầm hập chứ.” Liên Hảo hờn dỗi.
“Anh dùng cả trái tim anh ủ nóng.” Anh nói những lời ngon tiếng ngọt không biết học được từ đâu. Nói cho cùng thì những lời ngon tiếng ngọt này quả thực là rất khó mà nghe được từ chính miệng người đàn ông này nói ra.
“Được rồi, hiện tại không cần mồm mép, lập tức đi mua cho em.” Liên Hảo nhìn Bách An Ny, trông cô ta vẫn còn có vẻ rất bình tĩnh, chỉ là nắm tay cầm tay lái lại chứng minh cô ta đang rất tức giận.
“Tuân mệnh, nữ vương bệ hạ tôn quý”. Giọng nói của Lan Đình Phương trong điện thoại rất to và rõ ràng.
Liên Hảo tắt điện thoại, nghe Bách An Ny cười nhạo: “Cố Liên Hảo, từ khi nào thì cô cũng trở nên ngây thơ như vậy, vừa rồi cô muốn ám chỉ gì với tôi? Chứng minh Đình Phương đối với cô nói gì nghe nấy? Nhưng cũng có một số người nói gì nghe nấy là vì biểu đạt cho sự cảm kích, vì dựa trên sự áy náy, giống như lời mà tối hôm đó anh ấy đã nói ở trên sân khấu, anh ấy cám ơn cô, cảm kích cô.”
“Tùy cô muốn nói như thế nào.” Liên Hảo nhún vai: “Tôi chỉ cảm thấy lạ là trước đây cô ở trước mặt tôi tự cao tự đại, nhưng trong khoảng thời gian tôi rời khỏi anh ấy lâu như vậy, mà studio của cô cách công ty của anh ấy cũng chỉ ngắn ngủi có hơn mười phút lái xe, vì sao các người vẫn không ở bên nhau? Nếu các người đã không ở bên nhau thì cô không có quyền ở trước mặt tôi nói ra những lời buồn cười như vậy, càng không cần phải xuất hiện ở trước mặt tôi, hẳn là cô cũng biết là tôi cũng không thích nhìn thấy cô.”
Bách An Ny gật đầu: “Hỏi thật hay, Cố Liên Hảo, cứ đợi đi, tôi sẽ cho cô biết lý do vì sao tôi cùng Đình Phương không thể ở bên nhau.”
Bách An Ny đưa Liên Hảo đến một khu biệt thự rất đẹp có phong cảnh tuyệt đẹp không khác gì công viên Tô Châu. Cô ta đỗ xe, đứng ở trước một khối điêu khắc có ghi dòng chữ【 Tương Viên 】, chỉ vào những tòa nhà màu trắng.
“Nơi này chính là Tương Viên, là nơi “Tàng kiều” tốt nhất của những kẻ có tiền, nơi mà đám đàn ông xã hội thượng lưu dùng để “Kim ốc”. Không may thay, Lan Đình Phương cũng là một trong những gã đàn ông này.”
Liên Hảo chỉ lặng lẽ nhìn Bách An Ny, cảm giác có chút bi thương, cảm thấy dường như tình yêu say đắm của thời niên thiếu đến giờ này khắc này đã trở thành dòng nước chảy xuôi, biến thành bộ phim truyền hình cũ khuôn khổ và sáo rỗng.
Như Bách An Ny và Lan Đình Phương, cuộc tình của họ từng là câu chuyện tình yêu truyền cảm hứng tuyệt vời nhất trong mắt Cố Liên Hảo.
Liên Hảo căn bản không có cách nào đem Lan Đình Phương cùng điển cố kim ốc tàng kiều kia liên hệ với nhau.
“Không tin?” Bách An Ny không mấy kinh ngạc với sự bình tĩnh của Liên Hảo: “Đợi đi, nếu như cô nhìn thấy Thư Tiểu Tiểu, cô nhất định sẽ tin.”
Cô ta mang cô đến phòng an ninh, phòng an ninh gọi một cuộc điện thoại, một lúc sau, cánh cửa điện tử khép chặt được mở ra.
Bách An Ny đứng ở trước cửa căn biệt thự phía Tây Nam kia, ấn chuông cửa, một lúc sau, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi vội tới mở cửa cho bọn họ.
Trong phòng khách, một người phụ nữ trẻ duyên dáng, xinh đẹp dịu dàng đang đứng ở trước những đồ nội thất tinh xảo, hơi câu nệ nhìn hai vị khách đột ngột xuất hiện.
Trước mắt Liên Hảo một trận choáng váng, mơ hồ thông qua cô gái trẻ xa lạ này, cô dường như thấy được Bách An Ny của ngày xưa, một Bách An Ny xinh đẹp tựa như ánh trăng trong vắt.
“Bách tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì sao?” Ánh mắt cô ta như có như không nhìn qua Liên Hảo nhưng lại hỏi Bách An Ny.
“Không có việc gì.” Bách An Ny cười nhìn về phía Liên Hảo: “Tôi chỉ là mang một người bạn đến nhìn qua cô, cô ấy và Đình Phương cũng quen biết.”
“Vậy à..” Người phụ nữ nhẹ nhàng nói: “Chỉ là gần đây Lan tiên sinh rất ít đến đây, anh ấy dặn tôi khoảng thời gian này không cần tìm anh ấy, anh ấy có một số việc cần giải quyết, đúng rồi, tối hôm qua chúng tôi còn nói chuyện điện thoại với nhau, anh ấy nói giai đoạn này cần phải ở nước ngoài một thời gian.”
Giọng nói của cô ta mềm mại, ánh mắt đen láy, khuôn mặt ngây thơ đơn thuần không rành thế sự, phụ nữ như vậy quả thật có rất nhiều đàn ông muốn giấu đi. Có lẽ, người đàn ông này không bao gồm cả Lan Đình Phương. Nhưng, với khuôn mặt thấp thoáng dáng vẻ trước đây của Bách An Ny này, mọi chuyện liền hoàn toàn có khả năng xảy ra.
Giống như ba cô, chồng của Hà Mỹ Âm, một người đàn ông thật hoàn hảo, nhưng lại vĩnh viễn không thể thoát khỏi kiếp số mối tình đầu.
Có lẽ đàn ông đều là như vậy, trái tim Liên Hảo dần trở nên lạnh giá.
Người phụ nữ vừa mở cửa bưng trà lên cho bọn họ, sắc đỏ của loại trà kia khiến cho Liên Hảo cảm thấy ghê tởm, miễn cưởng đem sự ghê tởm kia dằn lại, Liên Hảo đứng lên: “Bách An Ny, chúng ta trở về đi!”
Giờ khắc này, Liên Hảo thật sự không thể nào ở lại lâu hơn.
Thư Tiểu Tiểu đứng một mình ở giữa phòng khách, nhìn hai cánh cửa màu trắng khắc hoa từ từ khép lại, cô ta kéo dây buộc tóc trên đầu, tóc xõa tung ra. Nghe được Bách An Ny mang theo một người phụ nữ đến tìm, cô ta mơ hồ biết được sẽ phát sinh một chút gì đó, vì thế, cô ta cố tình buộc tóc đuôi ngựa, dùng bóng dáng của Bách An Ny chiêu đãi khách tới nhà.
Khi nhìn thấy người phụ nữ đi cùng Lan Đình Phương ở Thung Lũng Vui Vẻ được Bách An Ny đưa đến trước mặt cô ta, cô ta liền biết ngay mình cần phải làm những gì.
Nhìn thấy biểu cảm của người phụ nữ mỉm cười thỏa mãn được Lan Đình Phương cổng trên lưng ngày hôm đó ở Thung Lũng Vui Vẻ dần trở nên cứng ngắt, Thư Tiểu Tiểu cảm thấy trong lòng thật thống khoái. Giống như người bạn có cuộc sống không khác gì công chúa của cô ta khi còn bé, có một ngày té bị thương, ở trên mặt có một vết sẹo, tất cả mọi người đều tiếc cho cô ấy nhưng riêng cô ta thì lại cảm thấy trong lòng vô cùng vui sướng, và cô ta cũng biết rõ hơn so với bất kỳ ai, những người luyến tiếc vì người bạn kia, bên trong nhất định cũng cất giấu không ít sự vui sướng khi người khác gặp họa.
Liên Hảo bước ra khỏi khu dân cư kia, trở lại xe của Bách An Ny. Tuy rằng cô hiện tại rất muốn biểu hiện ra sự khinh thường của bản thân mình, nhưng cô thật sự không có cách nào làm được, thậm chí cô còn chưa tin ở trong kim ốc của Lan Đình Phương có giấu một người phụ nữ giống Bách An Ny. Hiện tại, Liên Hảo cảm thấy cuộc đời của cô thật sự không khác gì bức tranh của Picasso.
Hạ cửa sổ xe xuống, Liên Hảo tựa đầu vào trên cửa sổ xe, một nửa đầu hướng ra ngoài cửa sổ, ánh sáng đến từ bốn phương tám hướng cùng luồng nhiệt từ đường nhựa phát ra khiến cho đầu cô trở nên choáng váng.
Bách An Ny không tiếp tục lái xe nữa, mà đem xe đỗ ở chỗ có bóng râm, cô ta hạ trần xe xuống, châm một điếu thuốc.
“Cố Liên Hảo, cô không tò mò vì sao tôi và Đình Phương lại không có khả năng ở cùng nhau sao? Vậy thì, để tôi nói cho cô biết, chúng tôi từng có một đứa con, hai tháng mười bảy ngày.” Ở trong sương khói lượn lờ, cô ta nói.
Cô ta biết những lời này nhất định là một kích trí mạng trong cuộc chiến tay không liên tục kéo dài này.