Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 82 - Trước Khi Nhớ, Sau Khi Quên(7)

trước
tiếp

Khi Tiểu Long được ba tháng tuổi, chiều hôm đó không biết vì lý do gì mà bé cứ khóc mãi không ngừng. Ngày đó vừa vặn là ngày bảo mẫu xin nghỉ, Liên Hảo gọi điện thoại cho y tá Vương cũng không ai nghe máy. Nhiệt độ cơ thể của Tiểu Long vẫn bình thường, nhưng không hiểu sao bé lại khóc nhiều như vậy.

Khi Lan Đình Phương nhận được điện thoại của Liên Hảo, anh liền lập tức mang theo bác sĩ trở về. Bác sĩ đè bụng của Tiểu Long, kê thuốc tiêu hóa, nói với Liên Hảo là Tiểu Long bị trướng bụng, có thể là do đã uống quá nhiều sữa.

Bởi vì tình trạng sức khỏe của Liên Hảo kém nên bác sĩ đã đề nghị việc chăm sóc Tiểu Long nên giao cho bảo mẫu, cũng vì vậy mà Tiểu Long đặc biệt thân thiết với bảo mẫu hơn, điều này khiến cho Liên Hảo cứ canh cánh mãi trong lòng. Hai tháng này nhờ sự hướng dẫn của y tá Vương, Liên Hảo mới tiếp xúc nhiều hơn với Tiểu Long, nhóc con đã không còn giống như lúc ban đầu vừa đặt vào lòng cô thì đã khó chịu, bây giờ Tiểu Long thậm chí còn chủ động thân mật với cô.

Sau khi bác sĩ ra về, Liên Hảo ngồi ở trong phòng trẻ, ngẩn người nhìn Tiểu Long vừa mới uống thuốc xong đã ngủ.

“Sao vậy em?” Lan Đình Phương bước đến sau lưng Liên Hảo, vuốt tóc cô.

Liên Hảo xoay người lại, ôm anh.

“Đình Phương, vừa mới rồi em rất sợ hãi, lúc Tiểu Long khóc em không biết phải nên làm như thế nào cả.”

“Đình Phương, Tiểu Long chỉ mới gặp phải chuyện nhỏ như vậy mà em đã cảm thấy vô cùng sợ hãi. Bây giờ con bé không thể nói được gì, về sau luôn gặp những chuyện như thế này thì em phải làm sao đây?”

“Đình Phương, em thật sự có thể chăm sóc tốt cho con sao? Có thể giống như những người mẹ khác bình an thuận lợi cùng con vượt qua từng giai đoạn, mọc răng, học nói, học đi, học chạy?”

“Trong đầu em luôn nghĩ, nếu như Tiểu Long của chúng ta mọc răng không tốt thì phải làm sao bây giờ? Nếu Tiểu Long của chúng ta luôn chậm chạp không chịu nói thì phải làm sao? Nên làm gì khi Tiểu Long của chúng ta chán ghét việc đi học? Nếu Tiểu Long của chúng ta đang chạy thì đột nhiên ngã xuống thì sao đây?”

Liên Hảo ôm anh thì thào nói.

Vào một đêm Hạ Chí như vậy, một câu “Tiểu Long của chúng ta” của Liên Hảo đã khiến cho trái tim Lan Đình Phương mềm nhũn. Tiểu Long của chúng ta, Lan Đình Phương nhẩm lại ở trong lòng, mỉm cười.

“Sẽ không. Không phải bác sĩ đã nói Tiểu Long của chúng ta mọi thứ đều bình thường khỏe mạnh cả sao? Liên Hảo, không phải em còn có anh sao? Không có việc gì, không có việc gì cả, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, hãy nói với anh khi em sợ hãi, được không em?”

“Vâng!” Liên Hảo ôm eo anh.

Rạng sáng, Liên Hảo vẫn còn lo lắng cho Tiểu Long, cô đến phòng trẻ. Trong phòng, bức rèm tràn ngập sắc thái hoạt hình trở nên vô cùng mềm mại dưới ánh đèn nhàn nhạt.

Lan Đình Phương đang cúi đầu nói chuyện với bé con đang ngủ say, tựa như nói mê, như hát ru, như gió đêm thầm thì nỉ non:

“Tiểu Long, con hãy thật mau biết nói nhé! Chỉ có như vậy thì con mới có thể nói cho mẹ biết nơi đó của con không thoải mái, vậy thì mẹ con sẽ không phải cuống lên nữa.”

“Tiểu Long, con phải nhanh mau lớn lên mới được, tay nhất định phải rắn chắc, chân nhất định phải vững vàng, như vậy thì khi lớn lên tự mình đi học con mới không té ngã, mẹ con mới cảm thấy an tâm. Bây giờ con còn quá nhỏ, mẹ con đó hả, luôn lo sợ một trận gió sẽ đem con thổi bay đi mất.”

“Con phải luôn khỏe mạnh và vui vẻ, phải cười thật nhiều, như vậy thì mẹ con mới sẽ không phải vắt hết óc đi tìm những trò cười đến chọc con vui vẻ. Mẹ của con thật sự không có một chút tế bào hài hước nào cả đâu. Cho nên, đừng để cho mẹ con phải vất vả nhé. Về sau, mỗi khi nhìn thấy mẹ, con nhất định phải cười đó có biết không?”

“Tiểu Long, mẹ con rất yêu rất yêu con, mẹ con cơ hồ đánh cược nửa cái mạng mới thiên tân vạn khổ đưa con đến thế giới này, khi con trưởng thành, con hãy bảo vệ mẹ giống như mẹ đã từng bảo vệ con, nhé?”

“Tiểu Long, chúng ta sẽ cùng nhau chiều chuộng mẹ con giống như một nữ hoàng nhé, đồng ý không?”

Liên Hảo bưng kín miệng mình, nước mắt trào ra từ những kẻ tay.

Lau sạch những giọt nước mắt ấy, Liên Hảo khịt khịt mũi, thật may, ngọn đèn trong phòng không quá sáng, bằng không, cô thật sự sẽ cảm thấy thẹn thùng.

Nhẹ nhàng đẩy ra bức rèm, Liên Hảo ngồi xuống bên cạnh Lan Đình Phương.

Lan Đình Phương nhìn Liên Hảo mỉm cười.

Liên Hảo cảm thấy đau lòng, người đàn ông này gần đây bộn bề rất nhiều việc.

Bởi vì anh còn muốn đứng vững trên địa vị tỷ phú này.

Tựa đầu vào vai anh, Liên Hảo nhẹ nhàng nói: “Đình Phương, về sau em đều nghe theo anh.”

Đúng vậy, về sau em toàn bộ đều nghe theo anh, anh muốn em ở bên cạnh anh thì em liền ở bên cạnh anh, anh muốn em một giây cũng đừng rời khỏi anh, thì một giây em cũng không rời khỏi, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, em cũng sẽ không.

Thời điểm trung thu, Tiểu Long đã tròn bốn tháng tuổi, cũng đã bắt đầu biết ê a được một vài từ. Liên Hảo cảm thấy con gái của mình có lẽ sẽ không phải là một thiên tài, bởi vì khi cô nhóc bập bẹ một hai câu, Liên Hảo gắng sức lắng nghe lắm mới có thể tạm chấp nhận rằng, Tiểu Long đang gọi “Mẹ”.

Niềm vui này còn chưa được bao lâu, thì lúc này, tin tức trên hàng loạt các tờ báo hàng đầu lại khiến cho Liên Hảo không khỏi mất hứng.

Phiên bản đầu tiên là xuất hiện trên trang tạp chí kinh tế tài chính【 Một phần tài chính đến từ Macau đã được rót vào Truyền thông Á Thái, điều này không thể nghi ngờ là càng khiến cho Truyền thông Á Thái như hổ thêm cánh.】

Trang giải trí thì【 Theo như tiết lộ của một giám đốc điều hành cấp cao của Truyền thông Á Thái, người không muốn được nêu tên. S tiểu thư có khả năng sẽ trở thành bạn gái của Lan Đình Phương trong buổi tiệc mừng Trung thu sắp tới.】

Phiên bản lá cải【 Một người ở Macau đã chứng thực việc S tiểu thư đã đưa Lan Đình Phương trở về Macau để gặp mặt gia đình.】

Cố tình lúc này, người thích buông chuyện, chị Nguyệt, bảo mẫu của Tiểu Long cũng góp vào một câu: “Cố tiểu thư, người như Lan tiên sinh, cứ để mặc ở bên ngoài thật sự là lo lắng không yên, tôi thấy, hai người cũng đã có con, vậy thì cũng nên sớm làm rõ, sớm chứng thực danh phận Lan phu nhân này. Bây giờ, đám phụ nữ ở bên ngoài kia rất là lợi hại.”

Liên Hảo càng nghe càng khó chịu, không phải cô không tin Lan Đình Phương mà là vì cô cảm thấy bản thân mình sợ mất mặt. Không biết vì sao, nhưng kể từ sau khi sinh con xong cô dường như ngày càng trở nên thận trọng hơn.

Mấy ngày hôm trước Kha Oánh còn vỗ vai cô nói như thế này: “Cố Liên Hảo, cậu không thể cứ cả đời như vậy. Mình cảnh cáo cậu, lần này đừng có lại làm cái việc mất giá nữa! Đừng để khi các cậu già đi, Lan Đình Phương lại đắc ý nói với con cháu của các cậu về tình sử của hai người rằng, lần nào cũng đều là bà của các cháu bày tỏ tình yêu với ông, đủ loại. Cố Liên Hảo, vì chủ nghĩa nữ quyền, cậu nhất định phải vững vàng.”

Thật ra, Liên Hảo cũng hoặc nhiều hoặc ít ám chỉ với Lan Đình Phương, chẳng hạn như, sau khi qua ba tháng thời kỳ sau sinh, buổi tối cô luôn mặc những bộ đồ ngủ tương đối hở hang đi qua đi lại trước mặt Lan Đình Phương, tuy rằng vòng eo của cô có thêm chút thịt nhưng bộ ngực cũng đầy đặn không ít, miễn cưởng cũng có thể gọi là gợi cảm. Hơn nữa khi cô sinh con xong, bởi vì việc ăn uống đều do y tá Vương chuẩn bị cho nên làn da cô được chăm sóc cũng không tệ. Cũng vì thế mà bị Kha Oánh ganh tị một thời gian.

Tuy nhiên, hành động mặc đồ ngủ gợi cảm càng khiến người đàn ông này trở về muộn hơn. Dường như phần lớn chỉ số cảm xúc của người đàn ông này đã bị thời gian làm cho chậm nhịp.

“Cố tiểu thư, Cố tiểu thư…” Chị Nguyệt nhấn giọng, vẻ mặt kỳ lạ.

Sở dĩ vẻ mặt của chị Nguyệt kỳ lạ là vì, Liên Hảo đã xem tóc của mình thành lông của Ca Ca, dùng lượt chải lông cho chó chải xuống một lượng lớn tóc.

Hôm Trung thu, mười giờ sáng, quản lý Triệu xách theo túi lớn túi nhỏ đến, cô ấy vừa đến liền cùng Lan Đình Phương bước vào trong thư phòng. Bởi vì cửa thư phòng để mở nên Liên Hảo mơ hồ nghe được vài câu có nhắc đến S tiểu thư. S tiểu thư họ Thi, là một thiên kim nổi tiếng ở Macau. Sở dĩ cô ta nổi tiếng là vì đã từng trải qua được một số vụ kiện bê bối với không ít người nổi tiếng, truyền thông sợ chọc lên tòa án nên hay dùng “S tiểu thư” để thay thế. Nghe nói là cô ta chủ động nói với truyền thông, lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Lan Đình Phương trên tạp chí thì đã nhất kiến chung tình với anh. Vì thế, cô ta liền ngàn dặm xa xôi từ Macau đến Bắc Kinh, hao hết rất nhiều tâm tư mới có thể trở thành nhân viên thực tập của Truyền thông Á Thái.

Sáng nay, khi Liên Hảo vừa mở máy tính ra thì liền nhìn thấy bạn bè trên mạng chia sẻ một bài báo của một trang báo giải trí mạng về bài đăng trên Weibo của cô S tiểu thư này. Nội dung Weibo mới nhất của S tiểu thư đang là đề tài được quan tâm nhiều nhất, bởi vì trên Weibo, cô ta đăng lên bức ảnh mình và Lan Đình Phương đang đứng trò chuyện vui vẻ với nhau ở một nơi công cộng trước ngày Trung thu. Không chỉ vậy, cô ta còn ghi một dòng chữ mơ hồ như thế này ở bên dưới bức ảnh: Cuối cùng thì ba mẹ cũng đã đồng ý gặp người nào đó.

Vì thế, báo tài chính kinh tế cũng đưa tin đó lên. Chỉ trong vòng vài giờ, giá cổ phiếu của Truyền thông Á Thái đã liên tục tăng vọt. Truyền thông điện tử cứ liên tục đưa tin về đề tài này, báo lớn báo nhỏ cũng dựa theo sức nóng của nó mà phát huy thêm.

Ước chừng nửa giờ sau, quản lý Triệu từ trong thư phòng bước ra, cô ấy ngồi xuống bên cạnh Liên Hảo.

“Cố tiểu thư, tôi hy vọng cô có thể đảm nhiệm vai trò bạn gái của Lan tiên sinh trong buổi tiệc tối nay của công ty. Tôi sợ rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, mối quan hệ hợp tác của công ty và truyền thông Macau sẽ gặp phải thất bại.”

Không biết từ lúc nào, Lan Đình Phương đã ra khỏi thư phòng, anh đang đứng ở một bên chơi với Ca Ca.

Liên Hảo nhìn Lan Đình Phương, gật đầu.

Buổi chiều, quản lý Triệu mang đến hai bộ lễ phục, một bộ là màu trắng tương đối thanh lịch, một bộ là màu vàng cam cổ chữ V chẻ sâu. Lan Đình Phương đứng ở một bên nhìn cũng không thèm nhìn chỉ vào bộ màu trắng: “Mặc bộ này.”

Lan Đình Phương cũng có hai bộ lễ phục, bởi vì Liên Hảo tham dự cùng anh cho nên lễ phục của anh và coi đều phải ăn khớp với nhau. Liên Hảo nhìn bộ dáng đương nhiên này của anh, trong lòng cảm thấy buồn bực, hơn nữa vì vụ việc gần đây của anh và cái cô S tiểu thư kia liên tục bị báo chí nhắc đến càng khiến cho cô muốn làm trái ý anh. Cô chỉ vào bộ lễ phục màu vàng cam, nói: “Em thích bộ này.”

Ánh mắt quản lý Triệu như có như không nhìn vào bộ ngực của Liên Hảo, hỏi: “Cô xác định?”

Khi mặc xong lễ phục và bước ra, Liên Hảo mới biết được vì sao quản lý Triệu lại hỏi cô có chắc hay không. Phải nói như thế nào đây, hở như vậy thật đúng là khiến cho Liên Hảo phải líu lưỡi. Được rồi, Liên Hảo thừa nhận là nhìn có hơi gợi cảm. Lễ phục là màu vàng cam, hơn nữa kết hợp với làn da trắng nõn như thế này quả thật rất phù hợp với tên gọi của bộ thiết kế “Midsummer Night” này.

Nhà thiết kế của bộ lễ phục này đến từ Pháp, đường cắt may rất táo bạo và cũng thật lãng mạn, còn đặt một cái tên rất dễ nghe, “Midsummer Night”. Liên Hảo thầm mắng ở trong lòng, đêm giữa mùa hè cái quỷ gì, đêm giữa mùa hè làm cho người ta thật dễ dàng liên tưởng đến kem, mà cô chính là cây kem kia.

Vì sợ mất mặt, Liên Hảo giả vờ rất hài lòng, đứng trước gương tạo dáng. Bộ ngực của Liên Hảo có hơi đồ sộ, cô cứ đứng ở trước mặt Lan Đình Phương hất ngực khiêu khích như vậy, Lan Đình Phương lúc này đã muốn phát điên, anh hét lên: “Quản lý Triệu, bộ lễ phục này không có áo choàng sao?”

Quản lý Triệu vô tội lắc đầu, Liên Hảo lại nghe Lan Đình Phương thở hổn hển nói: “Cho dù không có cũng đi tìm một cái để che hai quả bóng trước ngực cô ấy lại cho tôi.”

Bóng, bóng, bóng!!! Liên Hảo bị từ này làm cho tức anh ách, cô khoanh tay, chống nạnh, bày ra tư thái câu người nhìn quản lý Triệu mỉm cười: “Không cần đâu, tôi cảm thấy như bây giờ rất tốt.”

Cô cúi đầu nhìn ngực của mình, giả vờ ngượng ngùng: “Tôi luôn muốn mặc thử những bộ lễ phục như thế này, tôi từng thấy qua những minh tinh ăn mặc như thế này rất đẹp.”

Lan Đình Phương bước đến trước mặt Liên Hảo, cực kỳ hung dữ, nhe răng trợn mắt: “Người ta là vì công việc bắt buộc, em không phải là minh tinh, mặc như vậy làm gì?”

Vẫn không lay chuyển được Liên Hảo, cô vẫn tiếp tục tạo dáng. Lan Đình Phương bị phần trắng sáng sinh động trước ngực cô làm cho đầu váng mắt hoa, nhiệt huyết sôi trào, dứt khoát, mắt không thấy tâm không phiền, thốt ra một câu: “Cố Liên Hảo, cái bộ dạng này của em xấu chết đi được.” Sau đó bỏ đi.

Liên Hảo nhướng mày nhìn theo bóng lưng của anh, Lan Đình Phương, đêm nay, em sẽ biến anh trở thành chiến lợi phẩm để có thể khoe khoang với cô nàng Kha Oánh kia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.