Tình Yêu Chết Tiệt Này

Chương 100 - Trước Khi Nhớ, Sau Khi Quên(25)

trước
tiếp

Buổi tối, Liên Hảo ngồi trên ghế trong vườn của bệnh viện, nhìn chằm chằm vào điện thoại trong tay mình. Cô đã nhìn vào điện thoại được một lúc. Trên điện thoại đang hiện thị con số mười một giờ. Lúc mười giờ rưỡi Liên Hảo đã gọi điện thoại cho chị Nguyệt, chị Nguyệt nói với Liên Hảo là Tiểu Long đã ngủ. Lan tiên sinh giống như mọi ngày, sau khi đợi Tiểu Long ngủ rồi mới đi ra ngoài.

Trong khoảng mười ngày Liên Hảo ở lại bệnh viện, mỗi ngày Lan Đình Phương đều sẽ đợi Tiểu Long ngủ xong sẽ rời đi, sáng hôm sau mới lại trở về.

Liên Hảo nhớ đến bài báo mà lúc ban ngày cô đã đọc được, nhớ đến câu hoạn nạn gặp chân tình mà bài báo ấy đã viết. Hiện tại, phong ba của Truyền thông Á Thái đã lắng xuống, những khó khăn mà công ty anh lần này gặp phải cuối cùng cũng nghịch chuyển tình huống, Lan Đình Phương lại một lần nữa lợi dụng nguồn nhân lực vốn có của mình cùng đoàn cố vấn siêu cấp tạo nên một cú lội ngược dòng tuyệt đẹp, dư luận bắt đầu nghiêng về phía Lan Đình Phương, trong quá trình này, nghe nói gia tộc của S tiểu thư đã đóng góp không ít công sức.

Rốt cuộc, vẫn là nhịn không được, cô gọi cho Lan Đình Phương.

Điện thoại vang thật lâu mới có người bắt máy, trong sự ồn ào của xung quanh, anh cứ như vậy không chút để ý “Alo” một tiếng, trong giọng nói còn mang theo ý cười.

Mà trong ý cười kia, Liên Hảo tựa hồ có thể đoán được một hình ảnh như thế này, âm thanh ầm ầm, tiếng cười náo động, những người đàn ông xuất sắc và những người bạn gái của họ đang tận hưởng bầu không khí thân mật ở trong ghế lô, có lẽ trong lúc anh đang lắng nghe ai đó nói đến một chuyện thú vị nào đó, trong lúc nói cười vui vẻ thì điện thoại vang lên, anh không chút để ý nghe máy.

“Anh đang ở đâu?” Liên Hảo cúi đầu hỏi.

“À ~~” Anh kéo dài giọng: “Anh cùng bọn Gia Minh đang ở Phong Lâm Viên.”

Liên Hảo cũng đoán được hiện tại anh đang ở Phong Lâm Viên. Sau một hồi trầm mặc: “Đình Phương, tối nào anh cũng đều ở đó?”

“Ở khách sạn.” Câu trả lời anh đưa ra thật sự gọn gàng lưu loát: “Dạo này chơi hơi muộn nên ở trong khách sạn. Khách sạn gần công ty, hơn nữa còn có quản gia 24 giờ, như thế này tiết kiệm rất nhiều thời gian.”

“Đình Phương…” Liên Hảo vô thức vặn ngón tay, không tiếp tục nói thêm gì nữa.

“Ừ. Có gì không?”

Có gì không? Đình Phương, gần đây, S tiểu thư thật sự giúp anh rất nhiều sao? Bởi vì em muốn biết có phải anh cùng cô ta đến hộp đêm? Có phải anh mang cô ta tham gia vào những cuộc gặp gỡ bạn bè? Có phải cô ta hiện tại đang ở cạnh anh? Đình Phương, em muốn anh lập tức quay về, em không cho phép anh và bọn Phòng Tổ Vọng làm bừa, những đều này, Liên Hảo thủy chung không có nói ra miệng.

Hiện tại, không giống nữa, mọi thứ không thể trở lại như cũ. Hiện tại, thân phận của cô là vợ của Nguyên Anh Hùng, vợ hợp pháp.

“Sao hả? Liên Hảo, em muốn nói gì?” Dường như anh đang ra khỏi ghế lô, đầu bên kia điện thoại yên tĩnh hơn rất nhiều, giọng nói của anh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.

“Đình Phương.” Liên Hảo cúi đầu hỏi: “Đêm nay anh có về nhà không?”

“Vậy còn em?” Anh hỏi lại, giọng nói dịu dàng mang theo sự hấp dẫn: “Vậy em có về không? Em về thì anh cũng sẽ về. Trở về đi, Liên Hảo, anh nhớ em.”

Liên Hảo nhìn lên, ánh mắt dừng ở cửa sổ của một tòa nhà trong bệnh viện, cửa sổ ấy còn đang sáng đèn, Nguyên Anh Hùng đang ở nơi đó, vô cùng sợ hãi sự cô đơn Nguyên Anh Hùng, chán ghét đêm tối Nguyên Anh Hùng.

Nguyên Anh Hùng nói đêm tối là sắc màu ảm đạm nhất trên thế giới.

Cô lắc đầu: “Không được, em sẽ không quay về.”

“Nếu vậy.” Ngay lập tức, giọng anh trở nên lạnh lùng và thờ ơ: “Cố Liên Hảo, một ngày em còn không trở lại anh cũng sẽ một ngày không trở về Thanh Nguyên. Anh ghét việc nằm ở trên chiếc giường có hơi thở của em, nghĩ đến việc em đang chăm sóc một người đàn ông khác.”

“Anh Hùng không phải là người đàn ông khác..” Liên Hảo vội vàng biện giải: “Nguyên Anh Hùng không phải là người đàn ông khác, không phải..”

Bên kia, anh nở nụ cười, cách điện thoại, tiếng cười này phảng phất như đến từ bầu trời xa xôi, vô cùng xa lạ.

Anh vừa cười vừa nói: “Cố Liên Hảo, đúng, rất đúng, anh ta không phải là người đàn ông khác, thân phận hiện tại của anh ta là chồng của em, là ba của Tiểu Long.”

“Mà anh…” Anh ngưng cười, giọng nói bi thương: “Mà tình huống của anh giờ này khắc này hẳn phải gọi là tình nhân của em.”

Liên Hảo một câu cũng nói không nên lời, cô lắc đầu, liều mạng lắc đầu, vô vọng lắc đầu. Điện thoại phát ra giọng nữ đơn điệu máy móc, lần lượt nói: Số điện thoại bạn vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.

Cô co chân lên, dựa lưng vào ghế và vùi đầu vào đầu gối.

Một lúc sau, cô gọi vào một dãy số khác.

Ngay khi điện thoại được kết nối, những lời nói của Liên Hảo cứ như nước sông cuồng cuộn trào ra.

“Kha Oánh, cậu có biết quốc gia nào có chế độ một vợ hai chồng không? Nói với mình, mình liền lập tức mang theo Lan Đình Phương và Nguyên Anh Hùng di dân đến đó. Kha Oánh, sau khi đến nơi đó, mình sẽ mua hai căn nhà lớn. Ba năm bảy Lan Đình Phương, hai tư sáu Nguyên Anh Hùng, chủ nhật là ngày của cả gia đình. Kha Oánh, cậu biết ngày của gia đình là như thế nào không? Chính là cả một nhà cùng nhau quây quần, nghe nhạc, trò chuyện. Kha Oánh, cậu nói xem nếu hai tên đàn ông này trong lúc trò chuyện lại xảy ra tranh chấp, vậy thì mình sẽ đứng về bên nào?”

Kha Oánh lẳng lặng nghe, Liên Hảo không ngừng nói, cuối cùng, Liên Hảo không nói bất cứ điều gì nữa. Trong một thời gian dài, cô nghe thấy giọng nói bị đè nén của chính mình.

“Mối quan hệ tay ba trong những bộ phim xảy ra ở trong đời thực không vui một chút nào, hoàn toàn không vui một chút nào cả.”

“Kha Oánh, bây giờ mình rất đau đớn. Mình rất mệt mỏi.”

Liên Hảo rốt cuộc không thể đè nén được nữa, trong đêm khuya không một bóng người, thấp giọng khóc ồ lên.

Cách đó vài mét, Nguyên Anh Hùng chống nạng gỗ đứng ở bên cạnh bồn hoa cao bằng một người, gần nửa đêm, lắng nghe tiếng khóc nhỏ của một người phụ nữ, như một đứa trẻ bị lạc, lại giống như một người già chịu đựng hàng trăm năm thăng trầm.

Nửa tháng sau, Nguyên Anh Hùng ném nạng gỗ đi, tự mình tập đi. Dưới sự chăm sóc của y tá, vết thương của anh được cải thiện từng ngày.

Một tháng sau, Nguyên Anh Hùng đã có thể đi lại bình thường. Trong tháng này, Tiểu Long trải qua sinh nhật một tuổi, sinh nhật được tổ chức ở bệnh viện, rất đơn giản, Liên Hảo mua bánh ngọt, một số y tá và bệnh nhân ở bệnh viện cũng tham gia góp vui. Trong suốt một tháng này Nguyên Anh Hùng và Tiểu Long gần như đã trở thành một cặp báu vật sống trong bệnh viện.

Hôm đó Liên Hảo gọi điện thoại cho Lan Đình Phương, anh nhàn nhạt nói mình rất bận không có thời gian. Cuối cùng, anh cũng chỉ để Tiểu Đao và Phương Hữu Vi mang quà đến.

Sau lần gọi điện thoại tan rã không vui đó, Liên Hảo không có gặp lại Lan Đình Phương, cô cũng chỉ có thể nhìn thấy anh thông qua tạp chí, báo chí hoặc trang giải trí. Trong thời đại phát triển thông tin này, tin đồn của Lan Đình Phương và S tiểu thư giống như là một chương trình phát sóng trực tiếp. Trong hình dung của truyền thông đối với Lan Đình Phương thì có vẻ như cuộc sống của anh đang rất mỹ mãn. Có tin đồn, anh đối xử rất tốt với S tiểu thư, muốn gì được nấy, còn có người nhìn thấy anh mang S tiểu thư đi ngắm sông ở Macao.

Ngày mà báo chí nói Lan Đình Phương cùng S tiểu thư cùng nhau ngắm sông. Liên Hảo gọi điện thoại cho Lan Đình Phương, điện thoại hiển thị anh không ở trong vùng phủ sóng.

Thời điểm Phương Hữu Vi rời đi có nói một câu: “Cố tiểu thư, Lan tiên sinh đã vì cô mà làm hết khả năng của mình, hiện tại, anh ấy thật sự không biết mình còn có thể làm gì cho cô nữa.”

Ngày đó, Liên Hảo dành ra một ngày để ngẩn người.

Sau sinh nhật một tuổi của Tiểu Long bốn ngày, Lan Đình Phương nhận được một cuộc điện thoại đến từ Nguyên Anh Hùng.

Hôm nay là cuối tuần, một ngày trước khi Nguyên Anh Hùng xuất viện. Nguyên Anh Hùng tựa hồ vì ngày mai xuất viện mà vô cùng phấn khởi, anh không nghe theo lời khuyên của bác sĩ mà tựa vào trên giường đeo tai nghe, nghe nhạc rock”n”roll. Liên Hảo từ bên ngoài bước vào liền nhìn thấy một hình ảnh khiến cô dở khóc dở cười, một lớn một nhỏ, mỗi người một đầu tai nghe, vừa nghe nhạc vừa lắc lư tay chân, Tiểu Long cũng vậy, con bé nằm sấp trên ngực Nguyên Anh Hùng, đong đưa cái mông nhỏ.

Liên Hảo tức giận, dứt khoát rút tai nghe của hai người ra, một lớn một nhỏ vậy mà lại dùng ánh mắt khiển trách nhìn cô. Liên Hảo đem tai nghe đặt ở trong túi xách của mình, lần lượt dọn dẹp những thứ lộn xộn của Tiểu Long. Nguyên Anh Hùng ở một bên câu được câu không đùa với Tiểu Long, chọc bé nói chuyện.

“Tiểu Long, gọi chú đi.” Anh nói.

Liên Hảo đang cầm đệm ghế sofa ở trên tay, chấn động, quay đầu lại.

Nguyên Anh Hùng cúi đầu, không thể thấy rõ biểu cảm của anh.

Mấy ngày qua anh luôn dạy Tiểu Long gọi mình là soái ca, gọi là anh hùng, gọi là siêu nhân.

Liên Hảo bước đến trước mặt Nguyên Anh Hùng, cúi đầu, vuốt ve mái tóc mềm mại của Tiểu Long. Tiểu Long ngẩng đầu, vô tư cười với Liên Hảo, cười rộ lên thế nhưng lại có chút giống Nguyên Anh Hùng.

“Anh Hùng..” Yết hầu Liên Hảo cử động, nhưng một câu cũng không thể nói nên lời.

“Suỵt…” Nguyên Anh Hùng đem ngón trỏ đặt ở trên môi, vỗ vỗ trên giường, mỉm cười: “Liên Hảo, qua đây ngồi đi.”

Liên Hảo nhẹ nhàng ngồi xuống nơi mà anh chỉ định, nhìn anh, trong nháy mắt, Liên Hảo có cảm giác như mỗi một tia sáng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào dừng ở trên khuôn mặt của Nguyên Anh Hùng đều là sự ưu thương, ưu thương đến nổi nước mắt Liên Hảo bắt đầu tuôn ra một cách vô cớ.

“Nước mắt này là dành cho anh sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi.

Liên Hảo gật đầu.

Đầu ngón tay Nguyên Anh Hùng lau khóe mắt Liên Hảo.

Trên đầu ngón tay Nguyên Anh Hùng là nước mắt mà Liên Hảo dành cho anh, anh cúi đầu, cười nói:

“Cố Liên Hảo, chúng ta hôn môi nhé?”

Trong lúc Liên Hảo còn đang chưa hết ngạc nhiên, anh hôn cô.

Dường như, mỗi một hoa văn trên môi của Nguyên Anh Hùng đều mang theo sự thê lương, mang theo sự bất lực mà trằn trọc. Liên Hảo nhắm hai mắt lại, tay nắm lấy vạt áo bệnh nhân của anh.

Lan Đình Phương đứng ở ngoài phòng bệnh, nhìn một màn như vậy, nhìn đôi nam nữ hôn nhau dưới ánh nắng chiều, hai cái đầu áp sát vào nhau, triền miên cùng sắc vàng của ánh hoàng hôn. Đứa bé tò mò ngẩng đầu nhìn bọn họ, đây là một bức tranh một nhà ba người vô cùng hài hoà.

Lan Đình Phương cảm thấy bản thân mình hẳn là phải bước đến đẩy bọn họ ra, bàn chân anh di chuyển, nhưng lại là từng bước một lùi bước, quay đầu, ở trong hành lang bắt đầu chạy như điên.

“Bạch” một tiếng vang giòn tan vang lên, trên má Nguyên Anh Hùng thật sự đã trúng một cái tát của Tiểu Long. Nguyên Anh Hùng cười khổ, đúng là cha nào con nấy, con nhóc này nhất định là thay ba nó dạy dỗ anh đây mà.

Ánh mắt Nguyên Anh Hùng chuyển đến cửa, cảm thấy vui trên sự đau khổ của người khác.

Được rồi, được rồi, Lan Đình Phương, trước giờ người chịu thiệt luôn là tôi, lần này, đến phiên anh đi. Nhìn người phụ nữ của mình và người đàn ông khác hôn nhau, lấy cái loại bụng gà con như Lan Đình Phương, bây giờ chắc là….

Nguyên Anh Hùng nở nụ cười, nhìn Liên Hảo.

“Cố Liên Hảo, chúng ta ly hôn đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.