Eo nhói đau.
Lâm Uyển Bạch vô thức há miệng, nhưng lại để anh được nước lấn tới.
Cô giãy giụa, nhưng lại bị anh giữ rịt trong lòng không ngọ ngoạy được, đành ngẩng mặt lên mặc cho anh hôn.
Nụ hôn của Hoắc Trường Uyên cũng như bao người khác, mạnh mẽ và cường thế, không cho phép đối phương chối từ, từ nông tới sâu, hơi thở của cô gần như hoàn toàn bị anh tước đoạt.
Cuối cùng khi anh chịu buông cô ra, cô suýt nữa đã tưởng mình ngạt thở.
Lâm Uyển Bạch không biết tối đó họ đã hôn nhau hay chưa, nhưng anh đích thực là một người đàn ông có kỹ thuật hôn siêu đẳng. Đối với một người còn non nớt như cô thì chưa bao giờ cô được cảm nhận một nụ hôn có thể khiến mình ý loạn tình mê như vậy.
Cảm nhận được bầu không khí mờ ám trong phòng, cô xấu hổ đẩy anh đứng dậy. Đẩy được vài cái, cô đã cứng đờ người lại, vì ánh mắt biến sắc của anh cùng với nhiệt độ cơ thể nóng lên một cách rõ rệt…
“Ngồi yên!” Giọng Hoắc Trường Uyên cộc cằn vang lên.
Anh cũng rất bất ngờ với mỗi lần cô mang lại cho mình một phản ứng mãnh liệt.
Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên không dám động đậy, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Cô chỉ hơi hơi cử động đầu mày đuôi mắt cũng có thể sẽ rước họa vào thân. Bây giờ cô đang đứng bên bờ vực thẳm nguy hiểm.
“Cô giúp tôi.”
Bỗng nhiên nghe thấy câu đó, Lâm Uyển Bạch hoảng sợ: “Giúp… Giúp thế nào…”
Bàn tay phải định co rụt lại của cô bị túm chặt, thẳng thừng kéo xuống dưới.
Lâm Uyển Bạch hai mắt tròn xoe.
Hoắc Trường Uyên đã bọc trọn bàn tay phải của cô, tựa cằm lên bờ vai cô, hơi thở càng lúc càng nặng nề.
Hồn phách như bị rút cạn, cả người rơi vào trạng thái bồng bềnh lâng lâng. Chẳng biết cụ thể đã qua bao lâu, cô cảm giác được anh giống như một ngọn núi dồn toàn bộ trọng lượng vào người cô: “Ưm~”
Lần đầu tiên Lâm Uyển Bạch biết, hóa ra đàn ông cũng có thể kêu lên một tiếng đầy quyến rũ như vậy.
“Ding doong!”
Đúng lúc này chuông cửa vang lên, để cô như tỉnh giấc khỏi cơn mộng mị.
Còn cảm giác nơi lòng bàn tay phải nhắc nhở cô ban nãy đã làm chuyện hoang đường gì cho anh.
Nhìn ánh mắt thỏa mãn của người đàn ông, Lâm Uyển Bạch chỉ muốn khóc.
Cô có thể đập đầu vào tường chết ngay đi không?
Lâm Uyển Bạch né nhanh như gặp phải rắn độc, gần như bật nhảy khỏi người anh, rảo bước chạy ngay về phía cửa.
Mặc kệ ánh mắt quái đản của người phục vụ đứng trước cửa, cô như bị sói dữ đuổi theo phía sau, chỉ kịp đón lấy bộ quần áo người kia mang đến chụp vội lên người rồi dùng tốc độ lớn nhất có thể lao về phía phòng vệ sinh công cộng ở tận cùng hành lang.
Hoắc Trường Uyên làm việc rất tỉ mỉ, từ bộ quần áo và đôi giày có thể thấy, chúng đều là đồ mới, hơn nữa kích cỡ còn vừa vặn tới đáng kính ngạc, không biết là đoán bừa hay đã đo chuẩn…
Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, lòng bàn tay phải cũng trở nên nóng rực.
Cô dùng nước rửa tay rửa đi rửa lại đúng ba lần rồi mới đi ra khỏi nhà vệ sinh.
Trước khi rời khỏi khách sạn, cô bị giám đốc đại sảnh chặn lại: “Xin lỗi, cô Lâm, tiền quần áo cô còn chưa trả!”
“…” Lâm Uyển Bạch há hốc miệng.
Giám đốc đại sảnh bày ra biểu cảm kiên quyết nếu không trả tiền sẽ báo cảnh sát. Lâm Uyển Bạch nhìn xuống bộ quần áo mình mặc trên người, không thể nào cởi ra được, đành chấp nhận số phận đi tới quầy lễ tân thanh toán.
“Có nhầm không ạ?”
“Không đâu ạ!”
Giá tiền vừa vặn là số tiền viện phí cô được trả lại, còn chính xác tới từng đồng…
Lâm Uyển Bạch hoảng loạn rồi.
Cuối tuần đối với Lâm Uyển Bạch mà nói chưa bao giờ là một ngày nghỉ.
Tuy rằng không phải tới công ty làm việc, nhưng cô đã sắp xếp kín lịch công việc. Hôm nay cô tới truyền thông cho một trung tâm thương mại, kết thúc vẫn còn sớm, nhìn đồng hồ chưa tới năm giờ, vẫn còn ba tiếng nữa mới tới giờ đến quán bar làm thêm, cô chuẩn bị tiện thể mua một ít đồ gia dụng giảm giá về nhà. Nếu kịp thời gian còn có thể tới bệnh viện thăm bà ngoại.
Từ thang cuốn đi xuống, lúc cô đang lấy hộp sữa chua trong túi ra uống thì va phải một người.
Nghe thấy một giọng nữ “á” lên một tiếng, ngay sau đó là một giọng quát giận dữ vang lên: “Cô có mắt không hả!”
“Thành thật xin lỗi! Cô không sao chứ…”
Lâm Uyển Bạch rối rít xin lỗi, sau khi ngẩng đầu lên nhìn rõ đối phương, cô cảm thấy hôm nay ra cửa mình chắc chắn chưa xem lịch hoàng đạo.
“Không sao là thế nào! Chiếc giày tôi mới mua bẩn hết rồi!” Lâm Dao Dao phẫn nộ trừng mắt giậm chân với cô, chỉ vào đôi giày cao gót quý giá vừa bị bắn vài giọt sữa chua lên đó, rồi cười âm hiểm: “Cô quỳ xuống, lau sạch giày cho tôi thì tôi sẽ nhận lời xin lỗi của cô!”
Lâm Uyển Bạch không muốn dây dưa với mấy kẻ thần kinh, bèn lục túi, lấy giấy ăn quăng qua rồi quay người bỏ đi.
“Không được đi, nếu không tôi bắt cô liếm sạch đó!” Lâm Dao Dao không chịu dễ dàng bỏ qua cơ hội khiến cô tủi nhục, túm chặt lấy cô không buông. Nhưng rồi dường như nhìn thấy thứ gì đó, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta thay đổi nhanh như chớp, chỉ trong nháy mắt đã nở nụ cười tươi rói như hoa: “Em ở đây, anh Trường Uyên!”
~Hết chương 09~