Lâm Uyển Bạch càng kinh ngạc hơn.
Cô xắn tay áo lên, chuẩn bị rửa tay: “Anh đợi một chút, bây giờ tôi làm ngay!”
Hoắc Trường Uyên đánh mắt nhìn cô, hai tay đút túi quần, quay người ngông nghênh kéo ghế bàn ăn ra, ngồi xuống.
Khi gọi điện cho cô anh đã nhấn mạnh thời gian, chập tối sau khi buổi họp kết thúc, có bữa tiếp khách anh cũng không tham gia. Trên đường về nhà, anh bảo Giang Phóng tạt qua siêu thị. Anh bấm chuẩn giờ về đến nhà, không ngờ trong nhà im phăng phắc, cô vẫn chưa về.
Anh đợi rồi lại đợi, điện thoại gọi cô cũng không bắt máy, cuối cùng còn tắt máy luôn.
Hoắc Trường Uyên nổi cơn phẫn nộ, ném tất cả mọi thứ vào trong thùng rác, lát sau lại lấy ra.
Anh cũng không hiểu nguyên nhân, chỉ là một bát mỳ với nước trong veo, vậy mà anh lại nhớ.
Trong tầm mắt, cô tựa vào bệ bếp, cho mỳ vào nồi. Ngón tay trỏ và ngón tay cái của Hoắc Trường Uyên vuốt vuốt cằm, trong lòng dấy lên một sự kỳ lạ khó nói.
Lâm Uyển Bạch cảm nhận được một áp lực vô hình, động tác lại càng khẩn trương hơn.
Nước dùng trong nồi bắt đầu sôi, cô dùng đũa khuấy đều mỳ, loáng thoáng cảm thấy đằng sau có hơi thở phả tới. Cô còn chưa kịp quay đầu, đã bị ai đó từ phía sau ôm trọn.
Máy hút mùi vẫn đang bật, Lâm Uyển Bạch không nghe thấy một chút âm thanh nào.
Đũa đã rơi vào trong nồi, cô vội vàng nhặt lên: “Anh đừng gấp, mỳ sắp xong rồi đây!”
“Không đợi được.” Hoắc Trường Uyên cúi xuống chạm lên cổ cô.
“Ngay đây mà…” Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, không hề trốn tránh.
Nhưng một giây sau, chiếc đũa trong tay cô lại suýt nữa rơi vào nồi, hai bên trái phải bỗng nhiên bị anh nắm trọn trong lòng bàn tay.
Lâm Uyển Bạch hoảng loạn không ngừng, trong lúc giãy giụa đầu cô đã bị anh quay ngoắt về sau.
Răng môi bị anh cạy mở bằng cách nào cô cũng không biết, chỉ thấy ngập đầy khoang miệng mùi hương của anh.
Nụ hôn của Hoắc Trường Uyên trước nay vẫn dữ dội, mỗi lần cô đều bị hôn đến bay lơ lửng trên mây không thể thoát ra.
Cũng may có tiếng máy hút mùi ro ro nhắc nhở, Lâm Uyển Bạch run rẩy lên tiếng: “Anh Hoắc, anh đừng như vậy, mỳ sắp nhũn rồi…”
“Không ăn mỳ nữa.”
Hoắc Trường Uyên tắt bếp, đồng thời một tay bế cô ngồi lên bệ bếp.
Anh giữ chặt cô đang định nhảy xuống, cơ thể tráng kiện đè lên trên: “Ăn em!”
Lâm Uyển Bạch: “…”
Hứng thú đúng là nói đến là đến!
“Nhưng tôi cũng rất đói…”
“Không sao, tôi sẽ đút cho em nó.”
“…”
Lát sau, nửa câu kháng nghị Lâm Uyển Bạch cũng không nói ra nổi, mới đó cô đã nhìn thấy anh rút ra một chiếc bao cao su, dùng răng xé rách.
Tối hôm ấy, hai người họ quá nửa đêm mới trở về được phòng ngủ.
…
Tới thứ Hai, sau khi hết giờ làm, Lâm Uyển Bạch như thường lệ bắt xe tới bệnh viện.
Có điều, vào trong phòng bệnh cô lại không thấy bà ngoại đâu, trên giường cũng là một bệnh nhân mới. Cô vừa định nghi ngờ không biết mình có đi nhầm phòng không, nhưng bệnh nhân viêm phổi ở giường kế bên vẫn ở đó.
Cô tìm khắp lượt từ trong ra ngoài nhà vệ sinh và khắp hành lang nhưng vẫn không thấy bóng dáng bà ngoại, cô hoảng loạn như kiến bò miệng chảo.
“Bác sỹ Hứa, bà ngoại tôi đâu?”
Lâm Uyển Bạch xông thẳng vào văn phòng của bác sỹ điều trị chính, liên tục chất vấn: “Vì sao bà không ở trong phòng, y tá cũng không nói rõ ràng! Tiền viện phí còn nợ tôi đã trả bù hết rồi, hơn nữa tôi đã nộp cả chi phí phẫu thuật, bệnh viện đã hứa sẽ không đuổi bà tôi đi nữa mà…”
“Cô Lâm, cô đừng kích động quá!” Bác sỹ Hứa đứng dậy vỗ về: “Bệnh viện không ai đuổi người già đi cả, bà ngoại cô chỉ chuyển phòng thôi.”
“Làm gì có chuyện đó?” Lâm Uyển Bạch nhíu mày, rõ ràng là không tin.
Tiền cô đã dùng hết để nộp viện phía, cho dù muốn đổi cho bà ngoại phòng bệnh tốt hơn cũng phải đợi tới tháng sau.
“Bây giờ tôi sẽ dẫn cô qua!”
Họ đi thang máy lên tầng phòng VIP, Lâm Uyển Bạch vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ.
Bác sỹ Hứa đẩy cửa phòng ra, không gian rất rộng, bên trong chỉ có một giường bệnh độc lập, bà ngoại quả nhiên đang nằm trên giường, không biết có phải vì nơi này môi trường trong lành, bà ngoại ngủ rất ngon, sắc mặt còn hồng hào hẳn lên.
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt.
Cô quay đầu lại nhìn phòng tiếp khách nhỏ, phòng vệ sinh khép kín, chiếc ti vi treo tường, không giống phòng bệnh viện chút nào, ngược lại ấm áp không khác gì một căn hộ, người bệnh nằm đây tâm trạng tự nhiên sẽ thoải mái hơn.
Lâm Uyển Bạch có chút ngẩn người: “… Thế này là thế nào?”
“Tất cả đều do anh Hoắc sắp xếp.” Bác sỹ Hứa trả lời cô.
Anh Hoắc?
Trái tim Lâm Uyển Bạch đột ngột run lên.
“Hoắc Trường Uyên?” Cô muốn xác nhận lại lần nữa.
“Đúng vậy!” Bác sỹ Hứa gật đầu, thái độ khác hẳn lúc trước: “Mọi chi phí phòng bệnh anh Hoắc đều sắp xếp cả rồi. Cô Lâm, nếu sau này cô có yêu cầu gì cứ nói thẳng với tôi!”
Cửa phòng được khép lại, nhưng trái tim của Lâm Uyển Bạch rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Cô lần sờ tìm điện thoại trong túi xách, khi tìm ra số điện thoại của Hoắc Trường Uyên, cô vẫn còn có chút căng thẳng.
Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi điện thoại cho anh.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, chuông kêu mấy tiếng mới có người bắt máy.
“Nói đi chứ!”
Lâm Uyển Bạch phát hiện mình đang ngẩn ra, bèn ngượng ngập: “À… Là tôi!”
Hoắc Trường Uyên không lên tiếng, đợi thêm vài giây, anh có chút sốt ruột: “Có chuyện gì không, không là tôi cúp máy đấy.”
“Đừng!” Lâm Uyển Bạch vội vàng gọi anh, ấp úng: “Bây giờ anh đang ở đâu vậy?”
“Trung tâm triển lãm, có một câu lạc bộ bắn súng.”
…
Đường sá hơi tắc nghẽn, phải nửa tiếng sau Lâm Uyển Bạch mới tới được câu lạc bộ.
Bên ngoài cánh cửa nổi bật là một loạt các xe hạng sang. Cô đã nhìn thấy chiếc Land Rover trắng ấy.
Có lẽ Hoắc Trường Uyên đã có lời trước, khi Lâm Uyển Bạch tới quầy lễ tân tìm anh, giám đốc đã đích thân dẫn cô ra chỗ tập: “Cô Lâm, mời đi bên này!”
Dường như từ lúc có quan hệ với Hoắc Trường Uyên, những người xung quanh đều trở nên rất cung kính với cô.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu nói: “Cảm ơn anh.”
Chỗ tập cũng ở trong phòng nhưng là phòng lộ thiên, bên trong là những người ăn vận chuyên nghiệp.
Có người quản lý đi trước dẫn đường, Lâm Uyển Bạch dễ dàng tìm được Hoắc Trường Uyên, không giống với vẻ cung cách bình thường mà ngập tràn không khí cuộc sống. Bộ đồng phục màu xanh đậm trông rất hoang dã, anh còn đeo cặp kính trên mũi.
Anh ngồi vắt chéo chân, tay kép một điếu thuốc đang cháy.
Làn khói trắng theo động tác của anh tỏa ra xung quanh, từng đám từng đám đẹp như trong cõi tiên.
Lâm Uyển Bạch suýt nữa thì thất thần.
“Đến rồi à.”
Sau khi nhìn thấy cô, bàn tay cầm thuốc của Hoắc Trường Uyên gác sang bên cạnh.
Lâm Uyển Bạch đi qua, ngồi ở vị trí bên cạnh anh, nghe thấy anh gọi một cốc nước hoa quả.
Không chỉ có Hoắc Trường Uyên mà còn cả Tần Tư Niên, nhưng cô vừa nhìn một vòng, nơi đã được họ bao trọn một nửa ngoài cô ra không còn ai là nữ giới.
Lâm Uyển Bạch cầm cốc nước lên, uống một ngụm.
Cô ngước mắt nhìn Tần Tư Niên đang đứng cạnh bia quay đầu lại, tháo tai nghe xuống, giơ súng về phía Hoắc Trường Uyên: “Trường Uyên, qua đây làm thêm ván nữa đi! Chẳng phải cậu rất thích bắn súng sao, sao hôm nay lại ngồi như mấy cô gái vậy.”
“Đó là trước kia.”
Hoắc Trường Uyên phả ra một làn khói: “Bây giờ tôi chỉ thích một kiểu vận động.”
Khi nói câu này, anh cố tình nghiêng đầu nhìn về phía cô, hai chữ cuối được gằn một cách mờ ám.
“…”
Lâm Uyển Bạch đọc hiểu ám thị nơi đáy mắt anh, đỏ mặt quay đi chỗ khác.