Có vẻ như Hoắc Trường Uyên chưa bao giờ đến những nơi như thế này.
Một bóng hình đáng lẽ phải xuất hiện trong các siêu thị nhập khẩu, vậy mà lại xuất hiện trong không gian hỗn tạp, ầm ĩ tiếng người này, thật sự không hề ăn nhập.
Lâm Uyển Bạch chú ý thấy anh vừa vào cửa đã nhíu mày lại, nhưng anh không nói gì cả, nửa câu oán thán, một chút chê bai cũng không có, chỉ vững vàng dẫn cô tiến về phía trước.
Bàn tay của cô từ đầu tới cuối vẫn bị anh nắm chặt.
Cô được anh bảo vệ sau lưng, dường như để phối hợp với cô, bước chân anh cố tình chậm lại.
Đã rất lâu không có ai bảo vệ mình như vậy rồi…
Tìm một cửa hàng rau xanh tươi tốt lại thưa người, dựa theo các món tối nay muốn làm, Lâm Uyển Bạch lựa chọn thức ăn.
Đối với việc lựa chọn món ăn, cô khá sành sỏi, từ khi còn rất nhỏ, cô đã thường xuyên cùng bà ngoại đi ra phiên chợ sớm đầu ngõ mua thức ăn, biết cách lựa từng món rau, từng loại thịt.
Sau khi cô buộc xong túi, đứng lên thì phát hiện ánh mắt Hoắc Trường Uyên như khóa chặt khuôn mặt cô. Cô quay đi, có phần gượng gạo: “À… Mua tạm mấy món này! Rau muốn hơi héo rồi, lát nữa sang nhà khác mua…”
Hoắc Trường Uyên đón lấy túi bóng, rồi đưa cho bà chủ cân.
“Tổng cộng là 14 đồng 8 hào!”
Anh rút tờ 100 tệ từ trong ví ra, bà chủ không nhận: “Anh à, anh có tiền lẻ không?”
Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nhìn xuống ví chỉ còn đúng một tờ tiền giấy, còn lại là chi phiếu.
“Để tôi trả cho!” Lâm Uyển Bạch cúi đầu lục ví.
“Không cần!” Hoắc Trường Uyên giữ tay cô lại, đầu mày nhíu càng sâu hơn, kiên quyết đưa tờ 100 tệ ra: “Trả lại.”
Bà chủ đành đón lấy, rồi trả lại cho anh một đống tiền lẻ.
Khi rời đi, Lâm Uyển Bạch chú ý tới giá áp phích dựng bên cạnh hàng sữa chua đối diện. Cô bảo Hoắc Trường Uyên đợi một chút, còn mình đi qua đó.
Khi cô cầm điện thoại quay trở về, Hoắc Trường Uyên bèn sa sầm mặt lại chất vấn: “Em vừa cười cười nói nói linh tinh gì với ông chủ cửa hàng sữa chua đó!”
“Tôi không có…” Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
“Không add nick wechat của nhau?” Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.
Lâm Uyển Bạch câm nín, giơ lọ sữa chua trong tay lên, giải thích: “Tôi chỉ quét mã QR thôi, trên kia nói quét mã sẽ được tặng một lọ…”
Sắc mặt Hoắc Trường Uyên khá lên nhiều, nhưng khóe môi vẫn căng ra.
“Sau này không được phép đầu mày cuối mắt với người đàn ông khác!”
“…” Gia trưởng kinh khủng.
“Cũng không được phép tùy tiện thêm thông tin liên lạc với người đàn ông khác!”
“…”
Hoắc Trường Uyên lại nắm lấy tay cô, siết rất chặt: “Có phải đang ngấm ngầm chửi tôi trong bụng không?”
“Khụ!” Lâm Uyển Bạch vội vàng lắc đầu, cười trừ: “Đâu có…”
Người đàn ông này sao giỏi quan sát bụng dạ người khác vậy chứ!
Cứ có cảm giác ớn lạnh sống lưng, Lâm Uyển Bạch chuyển đề tài: “Phía trước có hàng hải sản, hay là mua ít tôm về rang ăn chơi?”
Tới hàng hải sản, cô cầm kẹp lên nghiêm túc chọn lựa.
“Ông chủ, rẻ hơn chút nữa đi!”
“Cô à, 39 đồng nửa cân không đắt đâu, tươi sống cả đấy!”
“35 nhé?”
“Không được không được, tôi mua vào đã tưng ấy rồi!”
Lâm Uyển Bạch giả vờ đổ hết tôm xuống: “Tôm của ông sắp chết đến nơi rồi, vả lại còn bao nhiêu chỗ bán hải sản, vậy tôi qua bên kia xem sao!”
“Đừng đừng!” Ông chủ nghĩ cô làm thật bèn vội vàng gọi lại, dáng vẻ như đã chấp thuận: “Cô gái à, cô xem, cô chọn cũng lâu rồi, thôi thì bán rẻ cho cô thêm 3 đồng, 36 đồng nửa cân!”
“Được!” Lâm Uyển Bạch gật đầu vẻ miễn cưỡng.
Đợi ông chủ quay đi cân tôm rồi, cô nhất thời quên mất hình tượng, đắc ý nhướng mày với người bên cạnh.
Yết hầu Hoắc Trường Uyên trượt lên trượt xuống.
Khi ông chủ trả lại tiền lẻ cho Hoắc Trường Uyên, còn cười nói chen vào: “Anh à, lấy được cô vợ đảm đang thế này đúng là có phúc đấy!”
Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Ý thức được ông chủ hiểu lầm, cô ngượng ngập xua tay: “À, chúng tôi không…”
“Đi thôi!”
Hoắc Trường Uyên đột ngột kéo tay cô đi.
Họ đi từ đầu kia khu chợ trở về, trong đầu Lâm Uyển Bạch vẫn văng vẳng câu nói đó.
Có vẻ như xung quanh ngoài các bà các cô xách làn to ra chợ thì đều là các cặp vợ chồng. Cô len lén liếc nhìn người đàn ông bên cạnh. Hai người nắm tay nhau, mua được gì cũng đều do anh cầm, quả thực rất giống một cặp.
“Ông chủ cửa hàng hải sản ban nãy có lẽ là hiểu lầm quan hệ của chúng ta nên mới nói như vậy…”
Hoắc Trường Uyên hờ hững liếc nhìn cô: “Mình tự hiểu rõ là được rồi.”
“…” Cũng phải.
Lâm Uyển Bạch gật đầu, trong lòng bỗng dưng có chút bí bạch.
“Còn thiếu gì không?”
“Không thiếu gì nữa.”
Hoắc Trường Uyên gật đầu rồi đưa cô ra cổng chợ.
Cổng chợ vì bày đầy sạp hàng ra đường nên khá chật chội. Lâm Uyển Bạch cảm giác có ai khẽ huých vào người mình. Ban đầu cô không quá để ý, chỉ cảm thấy bả vai bỗng nhiên nhẹ bẫng, lát sau chợt giật mình: “Hả! Có kẻ cướp, túi xách của tôi!”
Bên ngoài khu chợ quả nhiên có bóng một gã đàn ông đang chạy.
Sau khi nhìn rõ, Lâm Uyển Bạch co cẳng đuổi theo.
Người hai bên đường bị cô đẩy hết ra, dường chỉ cô chỉ còn một ý niệm, phải lấy lại chiếc túi của mình.
Thật ra trong đó không có nhiều đồ, một tập giấy ăn và một chùm chìa khóa, trong ví cũng chẳng còn mấy đồng. Nhưng cô buộc phải đuổi theo, bởi vì trong đó còn có con dao găm quân đội rất quan trọng mà cô chưa bao giờ rời xa.
Lâm Uyển Bạch không biết sức mạnh của mình đến từ đâu, chỉ điên cuồng đuổi theo một cách miệt mài.
Gã ăn cướp có vẻ cũng bất ngờ khi thấy cô đuổi riết không buông. Hắn buột miệng chửi thề mấy tiếng. Chạy ra đường, hắn đổ hết tất cả trong túi ra, chỉ giữ lại chiếc ví duy nhất đáng tiền.
Khi Lâm Uyển Bạch đuổi tới, hắn đã chạy sang phía đường đối diện.
Còn túi của cô thì bị vứt ra giữa đường, có cả con dao găm đó.
Lâm Uyển Bạch không suy nghĩ gì, chạy tới nhặt, tiếng còi xe đinh tai nhức óc đồng thời vang lên, cô sợ hãi nhắm tịt mắt lại.
“Cẩn thận!”
Có người giơ tay giữ chặt cô lại.
Ngay sau đó, một chiếc ô tô lao vút qua, ngay sát bên cạnh cô.
Lâm Uyển Bạch giương mắt nhìn, hai bánh xe trước sau của nó lần lượt lăn qua con dao.
Cô khẩn trương giơ tay nhặt lên, đồng thời bị Hoắc Trường Uyên kéo về vị trí an toàn bên lề đường: “Em không sao chứ?”
“Không sao…” Lâm Uyển Bạch lắc đầu.
Ánh mắt cô như hồn bay phách lạc nhưng không phải vì bị kinh sợ mà cô chỉ đang ngây người nhìn chằm chằm con dao găm.
Chuôi dao đã hoàn toàn bị bánh xe cán nát, không còn cảm giác ma sát, chỉ chạm nhẹ một chút đã chỉ còn lại lưỡi dao trơ trọi.
“Em điên rồi à? Không biết đây là đường lớn có xe qua lại sao?”
Hoắc Trường Uyên hơi bực mình, ban nãy nếu anh không kịp thời đuổi theo, bây giờ cô đã bị đâm nhập viện rồi.
Có mấy ai sau khi bị cướp lại liều mạng đuổi theo? Nhất là khi chiếc túi rách của cô chẳng đáng mấy đồng, đã mòn rách cả rồi.
Thấy cô chỉ cúi gằm, ngây người nhìn con dao găm, cơn giận trong anh bùng lên tận đỉnh đầu: “Chỉ là một con dao cùn thôi mà? Có cần liều mạng đuổi theo vậy không? Đứa ngốc cũng thông minh hơn em! Não em bị úng nước rồi à? Ngu ngốc!”
“Bên kia có thùng rác đó, vứt ngay đi!”
Hoắc Trường Uyên giơ tay ra, định vứt con dao găm đi.
Nhưng Lâm Uyển Bạch lập tức né tránh, ngẩng đầu lên nhìn anh chằm chằm: “Anh thì hiểu cái gì!”
Hoắc Trường Uyên giật mình vì bị cô quát.
Ngay cả lần đầu tiên sau khi họ phát sinh quan hệ, cô ném tiền vào mặt anh cũng không như bây giờ, giống như một con ếch đang phồng mang trợn má gào thét với anh, hơn nữa đôi mắt căm giận kia còn ánh lên lớp nước mỏng. Cô…
Khóc rồi.