Cả người Lâm Uyển Bạch bị anh dựng dậy.
Chiếc váy trên người biến mất bằng cách nào cô hoàn toàn không hay biết, chỉ còn nghe thấy tiếng từng lớp vải bị xé rách.
“Đừng mà…”
Lâm Uyển Bạch nghiêng đầu, muốn né tránh bờ môi mỏng của anh.
Ngón tay trỏ và ngón tay cái của Hoắc Trường Uyên giữ chặt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng về phía mình. Anh hừ lạnh: “Tôi cứ muốn!”
Lâm Uyển Bạch liều mạng dùng hai tay chống cự, chưa bao giờ từ chối lồng ngực và hơi thở anh như lúc này.
“Lâm Uyển Bạch, hãy nhìn rõ thân phận của mình, em không có quyền nói không!”
Câu nói này đã thành công khiến cả cơ thể Lâm Uyển Bạch cứng đờ lại, cô buông thõng tay xuống, không có bất kỳ hành động nào nữa.
Giống như cô đang kiềm chế mọi cảm xúc, để mình không còn chút hơi thở nào nữa.
Hoắc Trường Uyên rất hài lòng với sự ngoan ngoãn của cô, nhưng sự u ám trên khuôn mặt chỉ càng thêm sâu đậm, những múi cơ bắp của anh căng ra, tưởng chừng muốn thẳng thừng bùng nổ ra ngoài.
Anh kéo cánh tay đưa lên che chặt đôi mặt của cô: “Không được nhắm mắt lại!”
“…”
“Nhìn tôi!”
“…”
Hoắc Trường Uyên ngồi ở cuối giường, hình bóng sự kích tình trên khuôn mặt vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Anh rút ra một điếu thuốc, cúi đầu châm lên, dùng tay phải che đi ngọn lửa xanh từ trong bật ra.
Phả ra một làn khói, Hoắc Trường Uyên đăm chiêu nhìn Lâm Uyển Bạch nằm trên giường thông qua màu trắng xám ấy. Cô mềm oặt ở đó như một cành dương liễu, trên bả vai để trần là những dấu vết anh để lại không thể che giấu, đôi mắt vẫn còn phiếm đỏ.
Quen biết từ trước…
Anh lặp đi lặp lại mấy chữ này.
Không có tiếng động nhưng tựa hồ vẫn có những tiếng nghiến răng vang lên trong lòng.
Hoắc Trường Uyên hút hết một điếu thuốc, lại nằm lên giường, ngón tay anh vừa chạm vào, người cô đã run lên.
Lâm Uyển Bạch còn chưa mở được mắt ra đã bắt đầu run rẩy cầu xin: “Thật sự không được nữa đâu…”
Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, vẫn ôm chặt eo cô.
“Tối nay em đừng hòng được ngủ!”
…
Buổi chiều hôm sau, chiếc xe đi thẳng một mạch ra ngoài ngoại ô.
Đi suốt một đoạn đường núi, khi mọi sự lắc lư dừng lại, Giang Phóng ngồi phía trước quay đầu lại: “Cô Lâm, đến rồi ạ!”
Lâm Uyển Bạch gật đầu, trên khuôn mặt vẫn là hai quầng mắt đen xì vì thiếu ngủ, khi xuống xe hai chân vẫn còn chao đảo.
“Cô đi chậm thôi!” Giang Phóng đưa tay ra đỡ.
Ngay lập tức, anh ấy cảm nhận được một ánh mắt sắc lạnh từ phía sau nhìn tới.
Quay đầu lại anh ấy bèn nhìn thấy Hoắc Trường Uyên sa sầm mặt lại đứng ở đó. Giang Phóng vội rụt tay lại: Boss đáng sợ quá!
Lâm Uyển Bạch cảm ơn anh ấy, sau đó lặng lẽ đi tới bên cạnh Hoắc Trường Uyên. Khi bị anh nhìn thẳng, hơi thở của cô cũng run rẩy. Sự thật là những ký ức về đêm qua quá điên cuồng và đáng sợ.
Hoắc Trường Uyên không nói gì cả, chỉ giơ tay lên ra hiệu, có một nhân viên phục vụ mang quần áo đến cho cô.
Người nhân viên rất nhiệt tình, toàn là những người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh.
Sau khi Lâm Uyển Bạch thay quần áo đi ra, Hoắc Trường Uyên cũng đã thay đồ xong. Chỉ có điều vóc người anh cao lớn, nên anh mặc bộ đồ đen trắng xen kẽ trống giống như một người mẫu. Chỉ một bóng lưng thôi mà vẫn tạo nên hiệu ứng như chụp ảnh poster.
Cô không biết họ định làm gì, nhưng nhìn trang phục có lẽ là một môn thể thao.
Lâm Uyển Bạch đi tới, loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc.
Sau đó, cô nhìn thấy Hoắc Trường Uyên cầm di động đưa lên tai: “A lô?”
Sau khi Lâm Uyển Bạch nhìn rõ, bất giác sải bước tiến tới, giật lại di động của mình trong tay anh.
Trên màn hình hiển thị chữ “Yến Phong”, là số điện thoại sau khi ngắt máy tối qua cô đã lưu lại vào di động. Nhìn thấy cuộc gọi vẫn đang kết nối, cô vội vàng tắt máy.
“Sao anh lại nhận điện thoại của tôi!”
Lâm Uyển Bạch cắn môi, nắm thật chặt di động.
Đôi mắt u tối của Hoắc Trường Uyên nheo lại, thu toàn bộ biểu cảm phẫn nộ của cô vào tầm mắt.
Sau vài giây ngắn ngủi, tiếng chuông lại vang lên lần nữa.
Vẫn là cái tên ban nãy, Lâm Uyển Bạch đi sang bên cạnh mấy bước, che chặt di động.
Yến Phong nghe được giọng cô thì dừng lại một chút, hỏi: “Người nhận điện thoại ban nãy là đàn ông sao?”
“Thế ư…” Lâm Uyển Bạch mơ hồ ấp úng: “… Em vừa nhận, có thể do đường truyền đấy.”
Cũng may Yến Phong không phải Hoắc Trường Uyên, anh ấy không hỏi dồn hỏi ép. Trước nay dù cô có nói gì, anh ấy đều sẽ tin tưởng.
“Tối qua quả thực quá vội vàng, vốn dĩ định hẹn em ra gặp mặt, Châu Châu cũng ầm ĩ đòi gặp em.” Yến Phong ngừng lại, có phần khó xử: “Nhưng trong quân đội có việc đột xuất, lát nữa anh phải xuất phát đi Los Angeles, việc rất khó khăn, e là trong vòng mười ngày chưa thể quay về…”
“Em hiểu rồi…” Lâm Uyển Bạch khẽ nói.
Yến Phong thở dài: “Tiểu Uyển, lần này về nước không được phép tắt máy của anh nữa, đừng để anh không liên lạc được với em!”
“Vâng.” Lâm Uyển Bạch gật đầu, cho dù anh ấy sẽ chẳng nhìn thấy.
Ngắt máy xong, cô quay người lại, Hoắc Trường Uyên vẫn đứng nguyên ở đó.
Trong tay anh có thêm một điếu thuốc đang cháy. Anh đang gạt tàn thuốc một cách thuần thục. Khi thấy cô cầm di động quay về, anh đột ngột buông một câu: “Qua điền bảng biểu!”
“Rầm rầm…”
Tiếng trực thăng ầm ầm vang dội bên tai, Lâm Uyển Bạch cảm giác trái tim không chịu nổi áp lực.
Cô điền xong bảng biểu theo yêu cầu của anh, liền có nhân viên mặc trang bị lên người cô rồi ngay lập tức đưa cô lên trực thăng.
Khác với lúc họ đến đây. Nơi này rất nhỏ, chỉ chứa được khoảng bốn đến năm người, cảm tưởng chỉ cần nghiêng đầu là có thể nhìn thấy mặt đất càng lúc càng xa, hơn nữa khi gặp gió, cảm giác rung lắc sẽ cực kỳ rõ rệt.
Chuyến bay khoảng hơn hai mươi phút, chiếc trực thăng dừng trên độ cao hơn 4000 mét.
Khi cửa khoang đuợc mở ra, cuối cùng Lâm Uyển Bạch cũng hiểu họ sẽ làm gì.
Phi công ngồi phía trước ra hiệu bằng tay cho Hoắc Trường Uyên, sau đó anh bèn kéo cô ra phía mép cửa. Gió ào ào thổi vào, gần như muốn thổi cả cô xuống.
Khuôn mặt Lâm Uyển Bạch dần dần tái mét, hai tay cô bám chặt lấy lưng ghế: “… Tôi không làm được không?”
“Không được.” Hoắc Trường Uyên từ tốn đáp lại.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, ánh mắt rời rạc và hoảng sợ.
Dường như cô lại nhìn thấy cảnh mẹ nhảy từ trên lầu cao xuống, sau đó là cảnh tượng mặt đất lênh láng máu…
“Tôi thật sự rất sợ…” Răng của Lâm Uyển Bạch va lập cập vào nhau.
Hoắc Trường Uyên cười khẩy, kéo cô ra trước mặt mình như kéo một con chim nhỏ.
Anh kết nối những trang bị trên người cô vào người mình, làm bước kiểm tra cuối cùng, sau đó giơ tay kéo cửa máy bay ra, nói vào tai cô bằng một chất giọng bình tĩnh: “Đây là cái giá của việc em khiến tôi không vui.”
Ngay sau, họ nhảy xuống dưới.
“Á!…”
Tiếng hét của Lâm Uyển Bạch và tiếng gió hòa vào nhau.
Sau khi họ rơi tự do khoảng bốn mươi giây, Hoắc Trường Uyên mới bật dù.
Anh có giấy chứng nhận cho bộ môn nhảy dù này, thế nên hoàn toàn yên tâm khi nhảy dù đôi với cô. Có điều, khi họ từ từ rơi xuống, anh cũng dần dần cảm thấy điều bất ổn.
Cô gái vốn đang kêu la trong lòng mình chẳng biết đã im bặt từ lúc nào.
Cuối cùng khi họ rơi xuống mặt đất bằng, Hoắc Trường Uyên cởi ngay đai an toàn ra.
Anh quỳ xuống đất, thấy cô mềm oặt tựa vào lòng mình, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, hai mắt nhắm nghiền…