“Lâm Uyển Bạch, này…”
Hoắc Trường Uyên giơ tay vỗ nhẹ lên mặt cô, không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ có mí mắt run rẩy.
Nếp nhăn hằn sâu do nhíu chặt đôi mày, vốn dĩ chỉ đơn thuần muốn trừng phạt cô một chút, không ngờ cô lại sợ độ cao đến vậy.
Chẳng trách lúc trước khi dẫn cô đến sân bay, từ đầu đến cuối cô không nói lời nào. Sau khi ngồi lên máy bay mặt cũng đầy căng thẳng, thì ra không chỉ là sự hồi hộp vì lần đầu đi máy bay, mà còn là nguyên nhân sợ độ cao.
Hoắc Trường Uyên càng nhăn mặt tợn.
“Lâm Uyển Bạch, tỉnh lại đi!”
Anh gọi thêm mấy lần, nhưng cô không có dấu hiệu mở mắt ra.
Hoắc Trường Uyên bế cô lên, sải bước rời đi.
Khi trở về phòng khách sạn, vị bác sỹ tư anh gọi tới cũng đã khẩn trương có mặt kịp thời. Đó là một bác sỹ Hoa kiều, nhưng tiếng Trung không lưu loát lắm: “Anh Hoắc, cô gái này chỉ là quá sợ hãi nên xảy ra hiện tượng ngất tạm thời thôi.”
“Vậy vì sao cô ấy không tỉnh lại!” Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên căng ra.
Từ chỗ nhảy dù về tới đây cũng gần một tiếng đồng hồ rồi, nhưng cô vẫn cứ nhắm nghiền mắt bất tỉnh.
“Có thể là bị chút phong hàn, nên hơi sốt nhẹ.” Bác sỹ bỏ ống nghe xuống: “Không được gọi là nghiêm trọng, uống chút thuốc, chườm khăn lạnh là được!”
Tối hôm qua, anh đã hành hạ cô nhiều lần.
Cuối cùng, thậm chí còn bế cô khỏi giường, làm ngay trước tấm rèm cửa của khung cửa sổ sát đất, bên cạnh là chiếc điều hòa dạng treo…
Hoắc Trường Uyên ngượng ngập ho khẽ một tiếng, rồi dặn dò Giang Phóng đưa bác sỹ ra.
Anh gọi phục vụ phòng mang túi chườm đá tới, anh dùng khăn mặt quấn một vòng, rồi mới đặt lên trán Lâm Uyển Bạch.
Trong mơ màng, Lâm Uyển Bạch dường như có đôi chút giãy giụa.
Hoắc Trường Uyên nạt: “Nằm im!”
Có vẻ như anh luôn có một uy quyền vô hình dù cô đang trong trạng thái vô thức, cô lập tức trở nên ngoan ngoãn.
Từ lúc về phòng đến giờ, Hoắc Trường Uyên vẫn chưa thay quần áo. Anh giật giật cổ áo sơ mi, định quay người đi cởi tạm để lên sofa thì bàn tay buông thõng bỗng túm lấy anh.
Anh cúi đầu, nhìn thấy tay mình được cô nắm chặt.
“Mẹ ơi…”
Hàng mi Lâm Uyển Bạch nhẹ nhàng run rẩy, bờ môi khô khốc mấp máy.
Hoắc Trường Uyên ngồi phục xuống bên cạnh giường, nắm lại tay cô, rồi vỗ về nhẹ nhàng lên mu bàn tay.
Đưa bác sỹ về rồi, Giang Phóng lập tức quay lại, cũng yên lặng lắng nghe vài giây rồi bất ngờ nói: “Hoắc tổng, hình như cô Lâm đang gọi tên anh!”
Hoắc Trường Uyên nghe thấy vậy bèn nhướng mày.
Khuôn mặt cương nghị cũng bất giác sát lại gần hơn một chút, ghé tai vào môi cô.
Dường như đúng là có loáng thoáng nghe thấy họ của mình, một sợi dây nào đó trong trái tim anh như bị đùa nghịch. Anh nín thở lặng người giây lát, cuối cùng anh cũng đợi được cô lên tiếng lần nữa, thanh âm khẽ khàng, khàn đặc.
“Hoắc Trường Uyên, tên khốn kiếp…”
Khuôn mặt Hoắc Trường Uyên đổi màu trong phút chốc như bảng điều khiển.
Giang Phóng đứng bên vội xua tay: “Khụ! Em chưa nghe thấy gì hết!”
…
“Trời ơi, trên kia có người định nhảy lầu!””
“Hình như là phụ nữ!”
Bên dưới tòa chung cư càng lúc càng tụ tập đông người hơn. Ai nấy đồng loạt ngẩng đầu, nhìn lên người phụ nữ mặc áo bệnh viện đứng trên tầng cao nhất. Dường như chỉ trong chớp mắt, bà sẽ nhảy thẳng xuống dưới vậy.
Lâm Uyển Bạch nhỏ bé chen ra khỏi đám đông, miếng bánh donut trong tay rơi xuống đất.
Cô hét rất to, nhưng giọng cô bị tiếng người ồn ã dìm xuống. Cô muốn ngăn cản nhưng vô ích, chỉ biết giương mắt nhìn mẹ rơi từ trên cao xuống, giống như một đóa hoa nở sai mùa, chỉ còn lại một màu đỏ lênh láng khắp đất…
“Mẹ, đừng mà…”
Lâm Uyển Bạch choàng tỉnh dậy.
Tầm nhìn bị hạn chế trong giây lát. Khi cô nhìn lại được, rất lâu sau mới nhận ra mình đang ngồi trên máy bay.
Tấm che sáng đã được hạ xuống, hình như giờ là ban đêm, trong khoang máy bay im phăng phắc, không có nhân viên nào đi lại.
Lâm Uyển Bạch vô thức cựa tay, phát hiện có một bàn tay dày dặn đang nắm chặt tay mình.
Cô nhìn lên trên, xuất hiện một chiếc đồng hồ đeo tay hạng sang, sau đó là một bắp tay rắn rỏi, cuối cùng là yết hầu nổi trội và một khuôn cằm sắc lẹm. Đôi mắt thâm trầm ban ngày giờ nhắm lại, như đang say ngủ.
“Cô Lâm, cô tỉnh rồi ạ!”
Giang Phóng ngồi ở ghế bên kia mỉm cười nhìn về phía cô.
Lâm Uyển Bạch vẫn hơi ngơ ngẩn: “Chúng ta đang…”
“Chúng ta đang ở trên chuyên cơ riêng bay về Băng Thành. Sau khi nhảy dù, cô đã hôn mê suốt một ngày một đêm!” Giang Phóng nhìn ông chủ của mình rồi nói tiếp: “Hoắc tổng vẫn luôn ở bên cạnh cô, hủy bỏ mọi lịch trình, bây giờ còn về nước trước hai ngày nữa.”
Lâm Uyển Bạch chỉ “ồ” lên một tiếng.
Cô rút tay về nhưng không rút được, đành giả vờ nhắm mắt lại.
Chuyên cơ có chỗ đỗ riêng tại sân bay. Sau khi ra ngoài, Giang Phóng không đi theo họ, chỉ đưa chìa khóa xe cho Hoắc Trường Uyên. Con xe Land Rover màu trắng ấy cũng đang đỗ bên đường.
Khi đóng cửa xe lại, Hoắc Trường Uyên bất ngờ lên tiếng: “Mẹ em có thích hoa gì không?”
“Hoa loa kèn…” Lâm Uyển Bạch không nghĩ đã buột miệng trả lời.
Ngay sau đó cô khẽ nhíu mày, chưa hiểu ý tứ của anh. Thấy anh không định lên tiếng, cô cũng đành im bặt.
Chiếc xe phóng đi rất nhanh trên con đường cao tốc hướng về thành phố, phía đối diện thi thoảng lại có chiếc xe vọt qua. Có thể vì cơn sốt vừa mới hạ, cộng thêm hơn chục tiếng đồng hồ ngồi máy bay, Lâm Uyển Bạch rất mệt mỏi. Cô kéo tấm chắn sáng xuống, chợp mắt một chút.
Khi cô mở mắt ra, không ngờ họ vẫn chưa trở về trung tâm tráng lệ.
Là một nghĩa trang nằm tại ngoại ô, còn ghế sau có thêm một bó hoa loa kèn. Anh đã dừng xe để mua lúc nào, cô không hề hay biết.
Hoắc Trường Uyên rút chìa khóa xe ra: “Mộ ở đâu?”
“…” Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Hoắc Trường Uyên vươn cánh tay dài, ôm bó hoa loa kèn lên, đánh mắt sang bên cạnh: “Chẳng phải lúc mê ngủ em cứ gọi mẹ suốt sao, bây giờ tới rồi, không vào thăm mẹ?”
Đi một quãng đường núi không hề ngắn, Lâm Uyển Bạch chốc chốc lại cắn môi, quay đầu nhìn.
Gần như lần nào cô cũng đến thăm mẹ một mình, ngoài bó hoa loa kèn trong lòng thì chưa từng dẫn người đàn ông nào đến đây.
Cho dù là Yến Phong, cũng chưa từng.
Đi tới trước một ngôi mộ, Lâm Uyển Bạch đón lấy bó hoa trong tay anh, đặt cạnh bia.
Có thêm một người đứng phía sau, cô rất bối rối.
Khoảng hơi mười phút sau, Lâm Uyển Bạch quay đầu lại nói: “Có thể về được rồi…”
“Ừm.” Hoắc Trường Uyên gật đầu.
Trước khi đi, anh quay đầu nhìn người phụ nữ trẻ trên bia mộ, khẽ cúi đầu như lời chào tạm biệt.
Họ lại đi theo con đường núi lúc nãy rồi trở về xe. Hoắc Trường Uyên không cho xe chạy ngay mà chống một tay lên cửa sổ, một tay đặt trên vô lăng. Yết hầu của anh trượt lên trượt xuống, cô lời nào đó ngập ngừng định nói rồi thôi.
“Trước khi chơi nhảy dù, tôi không biết em sợ độ cao.”
Khóe miệng Hoắc Trường Uyên dần dần có dấu hiệu căng cứng, giọng nói có chút khó xử: “Sau này không như vậy nữa!”
Lâm Uyển Bạch nhìn sang góc nghiêng của anh, bàn tay đặt trên đầu gối cuộn chặt lại.
Như vậy là đang xin lỗi cô?
Nhưng, đến xin lỗi cũng bá đạo vậy sao?