Xin Hãy Ôm Em

Chương 350 - Chương 349

trước
tiếp

Hoắc Trường Uyên từ từ đưa tay nhận lấy cuốn sổ hộ khẩu, nói có chút kích động: “Bố, con cảm ơn!”

Hoắc Chấn hừ một tiếng rất ngầu, sau đó lại nói: “Còn có thân thế của Đậu Đậu, cũng tới lúc thích hợp nói cho thằng bé biết rồi!”

Câu này ông nói với Lâm Uyển Bạch. Cô liếc nhìn bánh bao nhỏ đang được Hoắc Trường Uyên bế bằng một tay, nghiêng đầu nhìn họ, đôi mắt đen tròn xoe vô tư không chút ý niệm, hoàn toàn ngơ ngác với những gì họ nói.

“… Vâng!” Cô gật đầu.

Những gì muốn nói Hoắc Chấn đã nói hết. Ông bèn khoát tay, phóng khoáng quay người đi vào trong nhà.

Gần như cùng lúc Hoắc Chấn biến mất, Hoắc Trường Uyên liền bất ngờ vòng tay ôm chặt cô vào lòng, ánh mắt sáng rực: “Uyển Uyển, lần này em không chạy thoát được nữa rồi, bắt buộc phải trở thành bà Hoắc!”

“Ừm hứ!” Lâm Uyển Bạch mỉm cười.

“Ngày mai đi đăng ký liền!”

“Vâng…”

“Đi từ sáng sớm!”

“Vâng…”

Đêm nay, ánh sao trên trời dường như cũng trở nên dịu dàng hơn.

Trở về biệt thự, Lâm Uyển Bạch nhìn thấy cái bóng nhỏ xíu sau khi được thả xuống đã thay dép lê chạy tuột vào phòng mình. Nhớ tới lời của Hoắc Chấn lúc rời khỏi biệt thự nhà họ Hoắc, cô cắn môi, trầm ngâm khoảng hai giây rồi cũng đi theo thằng bé vào phòng.

Đã muộn lắm rồi, bánh bao nhỏ dọc đường về nhà đã ngáp liên tục.

Lúc này thằng bé đã lên gác đi tắm, chỉ cần dỗ một lúc là ngủ, không cần thím Lý giúp đỡ. Lâm Uyển Bạch tự tay tắm cho bánh bao nhỏ. Bây giờ bụng cô chưa to lắm, làm một vài việc vẫn không quá khó nhọc.

Tới khi cô quấn khăn bông lau khô cơ thể ướt rượt của bánh bao nhỏ, vươn tay định bế thằng bé lên giường thì bánh bao nhỏ lại lùi về sau một bước. Sợ chạm vào bụng cô, thằng bé cất lời: “Bảo bảo tự làm được ạ~”

Sau đó nó kéo lê chiếc khăn tắm dài lượt thượt, loẹt quẹt đôi dép chạy ra khỏi phòng tắm.

Lâm Uyển Bạch đi theo phía sau, nở nụ cười hạnh phúc.

Hai mẹ con ngồi kề nhau trên giường. Sau khi sấy khô tóc cho bánh bao nhỏ, cô không rút phích cắm ra ngay mà xoa xoa mái tóc mềm mại, ngẫm nghĩ rồi lên tiếng: “Bảo bối, mẹ có một chuyện rất quan trọng phải nói với con!”

Bánh bao nhỏ nghe thấy vậy, mí mắt vốn đang nặng trĩu xuống bỗng mở lên, lắng nghe với gương mặt nghiêm túc.

Đối mặt với đôi mắt to trong veo đó, Lâm Uyển Bạch chậm rãi nói tiếp: “Sau này, con không thể gọi mẹ là Uyển uyển nữa!”

“Vì sao ạ?” Bánh bao nhỏ ngây ngô, sau đó bỗng sốt sắng, hai bàn tay non nớt túm chặt vạt áo của cô: “Bảo bảo làm gì sai ạ? Uyển Uyển, vì sao không cho bảo bảo gọi cô là Uyển Uyển nữa?”

Lâm Uyển Bạch vội vàng xoa đầu thằng bé, vỗ vễ cảm xúc của nó, ngừng một chút, cô mở lời, có phần thấp thỏm: “Bởi vì… sau này con phải đổi cách xưng hô, gọi là mẹ!”

“Bảo bảo biết, là vì Uyển Uyển sắp lấy papa phải không ạ?” Bánh bao nhỏ nghiêng đầu, nói rất thông minh.

Từ lúc ra khỏi nhà ông nội, nó nhìn thấy ông nội đưa cho papa một cuốn sổ màu đỏ, tuy nó không biết đó là gì, nhưng có nghe ông nội bảo papa và Uyển Uyển đi đăng ký. Nó cũng từng xem trên phim, biết “đăng ký” ở đây ý muốn nói “làm đám cưới”.

“Không chỉ vì chuyện này…” Lâm Uyển Bạch lắc đầu, nhìn thằng bé không hề chớp mắt, gần như nín thở để nói: “Bảo bối, không phải con không có mẹ, mẹ của con là mẹ, trước đây con cũng giống như em gái nhỏ, nằm trong bụng mẹ, do mẹ sinh ra!”

Nghe xong, bánh bao nhỏ kinh ngạc há hốc miệng thành hình chữ “O”: “Bảo bảo có mẹ? Uyển Uyển là mẹ của bảo bảo?”

“… Ừm!” Lâm Uyển Bạch gật đầu.

Một bàn tay khác của cô đặt bên người từ đầu tới cuối đều nắm chặt lại, tâm trạng của cô rất thấp thỏm, không bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên gương mặt bánh bao nhỏ.

Bánh bao nhỏ đơ ra hai giây, rồi bỗng bĩu môi, từng giọt nước mắt lã chã rơi xuống, muốn đáng thương bao nhiêu có bấy nhiêu. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi mà cả gương mặt nhỏ đã thấm đẫm nước mắt. Nó sụt sịt hỏi cô: “Vậy trước kia Uyển Uyển đã đi đâu, vì sao không ở bên cạnh bảo bảo?”

Hỏi xong, bánh bao nhỏ càng khóc dữ hơn, bờ vai nhỏ run lên từng cơn.

“Mẹ…” Lâm Uyển Bạch á khẩu, quầng mắt bỗng đỏ sọng.

Cả hai câu hỏi này cô đều không trả lời được. Nếu sớm biết con chưa chết, sao cô có thể ở Canada lâu đến vậy. Cô nhất định sẽ quay về tìm thằng bé. Nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của con trai, trái tim cô đau như sắp vỡ vụn ra, nước mắt cũng trào ra ngoài.

Vào lúc cô đang ấp úng không biết nên làm thế nào mới ổn thì bả vai chợt ấm lên. Hoắc Trường Uyên cúi người ngồi xuống bên cạnh cô, xoa đầu con trai nhỏ: “Chuyện đó không còn quan trọng, sau này sẽ có cả bố và mẹ ở bên cạnh con, còn cả em gái nữa!”

Bánh bao nhỏ thút tha thút thít, vẫn còn rấm rức rất thương tâm.

“Đậu Đậu, nghe lời!” Hiếm có dịp thấy Hoắc Trường Uyên lại kiên nhẫn dỗ dành con trai như vậy. Anh dùng ngón tay lau nước mắt cho thằng bé: “Uyển Uyển không cố ý rời xa con, chẳng phải bây giờ mẹ đã trở lại rồi sao? Nếu con còn tiếp tục khóc, mẹ cũng sẽ khóc theo con, nếu ảnh hưởng tới sức khỏe, sẽ không tốt cho em gái trong bụng.”

Cũng không biết câu nói đó có tác dụng gì mà bánh bao nhỏ sịt mũi thật mạnh, tốc độ nước mắt chảy ra cũng giảm dần.

Hoắc Trường Uyên mỉm cười, chậm rãi, từ tốn nói tiếp: “Con chỉ cần nhớ rằng, việc này không liên quan gì tới Uyển Uyển hết, có trách thì trách ông nội con. Chính ông gây chuyện, hại con mới sinh ra đã không ở bên cạnh mẹ, lại chia cách mẹ bao nhiêu năm như vậy!”

“…” Lâm Uyển Bạch nuốt nước bọt.

Chẹp, có ai dạy con cái kiểu như vậy không…

Cô lau đi chỗ nước mặt trên mặt, nhẹ nhàng đặt bàn tay của bánh bao nhỏ vào trong lòng bàn tay mình, nghẹn ngào hỏi: “Bảo bối, con tha thứ cho mẹ có được không?”

“Uyển Uyển… thật sự là mẹ của bảo bảo sao?”

Bánh bao nhỏ ngước mặt lên, mắt và chóp mũi đỏ ửng, đợi chờ câu trả lời của cô.

Lâm Uyển Bạch gật đầu thật mạnh: “Ừm!”

Một giây sau, bánh bao nhỏ liền nhào vào lòng cô, gọi với giọng vừa nghẹn ngào xong: “Mẹ~”

Thế giới của trẻ con rất đơn giản. Thằng bé vốn đã yêu quý Uyển Uyển, biết được cô thật sự là mẹ mình, niềm vui trong lòng nó lớn hơn tất cả. Nó cố gắng hít hà cơ thể cô, vì đây là mùi của mẹ!

Lâm Uyển Bạch chỉ vừa nín khóc, lúc này nước mắt lại rơi điên cuồng, quả thực là vừa khóc vừa cười.

Cô chờ đợi tiếng mẹ này đã lâu lắm rồi…

Cuối cùng mẹ con cũng được nhận nhau thật, tâm trạng của Lâm Uyển Bạch rất lâu không thể bình thường trở lại.

Bánh bao nhỏ lại càng quấn cô hơn lúc trước, bàn tay không chịu buông áo cô ra. Cho dù lúc sau cô dỗ thằng bé đi ngủ, tay nó vẫn bám chặt, trong giấc mơ còn mím môi cười trộm, thi thoảng lẩm bẩm: “Mẹ… Mẹ của bảo bảo~”

Cả trái tim Lâm Uyển Bạch như tan chảy.

Cô hiểu được tâm trạng của bánh bao nhỏ. Vừa mới nhận con, cô cũng có cảm giác không muốn rời nửa giây. Lúc này cô cũng không nỡ chia xa, không muốn đến hôm sau mở mắt ra, con trai không nhìn thấy mẹ, cô định tối nay ngủ chung với con.

Hoắc Trường Uyên không hài lòng: “Thế anh thì sao?”

Lâm Uyển Bạch khẽ kéo cánh tay anh: “Hoắc Trường Uyên, anh đừng có như thế…”

Đến lúc nào rồi, sao còn so đo với con trẻ chứ!

Hoắc Trường Uyên thấy cô không có định rời đi, sắc mặt hơi khó coi, anh đứng lên sải bước ra khỏi phòng con.

Nhìn theo bóng lưng cắng nhắc của anh, Lâm Uyển Bạch bất giác cắn môi. Có điều, đêm nay với cô rất đặc biệt, cô vẫn muốn ở lại với bánh bao nhỏ, đành để anh chịu ấm ức một chút vậy.

Bánh bao nhỏ ngủ rất ngon, cái miệng hơi hé, không biết có phải vì vừa nhận mẹ quá vui không mà ngay cả trong mơ thằng bé cũng mỉm cười.

Lâm Uyển Bạch mỉm cười ngắm nhìn, thi thoảng lại giơ tay lau mồ hôi trên trán nó.

Cô đang chuẩn bị cởi dép nằm lên giường thì cửa phòng con một lần nữa bất ngờ bị đẩy ra. Hoắc Trường Uyên ôm chăn mỏng và gối đi vào, đặt ở một bên giường, lẳng lặng trải ra.

Lâm Uyển Bạch không nhịn được, phì cười thành tiếng.

Cô những tưởng anh không vui, quay phắt đi thẳng rồi, thì ra là về phòng lấy chăn.

Hoắc Trường Uyên nhìn lướt qua gương mặt đứa con trai say ngủ, hừ một tiếng rồi giơ tay ra hiệu cho cô: “Uyển Uyển, qua đây, có thứ này cho em xem.”

“Thứ gì vậy?” Lâm Uyển Bạch lề mề vòng qua đuôi giường.

Sau khi kéo cô ngồi xuống bên cạnh, Hoắc Trường Uyên kéo từ sau lưng ra một chiếc túi da bò, mở ra, bên trong là một thỏa thuận gồm hai bản.

Lâm Uyển Bạch nghi hoặc đón lấy, lật từng trang để đọc. Sau khi đọc kỹ nội dung rồi, cô trợn tròn mắt sửng sốt, sững sờ nhìn anh: “Hoắc Trường Uyên…”

“Nếu không còn chỗ nào không hiểu thì ký tên ở dưới đi.” Hoắc Trường Uyên lấy ra một cây bút ký tên màu đen, chỉ vào phần màu trắng ở trang cuối cùng, mỉm cười giải thích: “Bản thỏa thuận này bao gồm mọi tài sản của anh, ngoài bất động sản tại Trung Quốc và nước ngoài ra, còn có các cổ phiếu và vốn lưu động cùng với mọi cổ phần kiếm được từ ngày tiếp quản Hoắc Thị đến giờ. Sau khi em ký tên, tất cả sẽ thuộc về em, sau này anh sẽ làm thuê cho em!”

“Hoắc Trường Uyên…” Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm.

Cô đương nhiên hiểu rõ bản thỏa thuận này có ý nghĩa gì, bên trong viết rất tường tận, giống hệt như anh nói, bao gồm mọi tài sản của anh tính đến thời điểm này. Chỉ cần cô ký tên vào cũng có nghĩa một khi kết hôn, mọi thứ đều thuộc về cô.

“Anh chuẩn bị từ khi nào vậy?”

Hoắc Trường Uyên rướn môi: “Chuẩn bị sẵn từ lâu rồi, chỉ đợi tới lúc đăng ký rút ra cho em ký!”

Lâm Uyển Bạch lắc đầu như trống bỏi: “… Em không ký được!”

Tuy rằng ngay từ ban đầu quan hệ giữa họ đã có sự tồn tại của tiền bạc nhưng bốn năm trước, vào giây phút quyết định hẹn hò với anh, mục đích của cô chỉ là con người này. Cô vô tình bị thu hút vì sự ngang ngạnh của anh, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ đòi hỏi gì từ anh, thậm chí có chiếc thẻ đen đó, bao nhiêu năm nay số lần cô quẹt cũng đếm trên đầu ngón tay.

“Em có thể.” Sao Hoắc Trường Uyên không hiểu cô nghĩ gì. Anh nắm lấy tay cô: “Anh cam tâm tình nguyện làm như vậy. Uyển Uyển, anh muốn cùng em sống tới đầu bạc răng long, nếu sau khi cưới, thật sự có một ngày anh có lỗi với em, thì đáng phải tay trắng ra đi!”

Bị anh nhìn chăm chú tới mười giây, Lâm Uyển Bạch có thể đọc được sự kiên quyết đó của anh.

Vậy thì không hành hạ tâm ý của anh nữa. Đây là lời hứa hẹn thực tế nhất cũng vững chắc nhất một người đàn ông có thể trao cho người con gái của mình. Ngập ngừng giây lát, cô cầm bút ký từng nét, từng nét tên mình lên giấy.

Lâm Uyển Bạch xưa nay không quá để ý đến tiền bạc. Lâm Dũng Nghị từng chuyển nhượng tài sản ở nước ngoài sang tên cho cô, đã khiến cô bối rối lắm rồi. Bây giờ toàn bộ tài sản của Hoắc Trường Uyên lại rơi xuống đầu cô. Cô nuốt nước bọt, chân thành phát biểu cảm tưởng: “Bỗng dưng có cảm giác thành triệu phú sau một đêm…”

Chớp chớp mắt, cô cố tình hỏi: “Hoắc Trường Uyên, anh giao toàn bộ tài sản cho em, anh không sợ sau này em chạy mất à?”

Hoắc Trường Uyên mỉm cười.

Bốn năm trước lúc đưa cô chiếc thẻ đen, cô cũng có phản ứng tương tự, hỏi thì hỏi vậy thôi nhưng ánh mắt thì trong trẻo vô cùng, đến nay cô vẫn không thay đổi gì.

Hoắc Trường Uyên bịt kín miệng cô, nói rất tự tin: “Anh sẽ không cho em cơ hội đó!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.