Xin Hãy Ôm Em

Chương 355 - Chương 354

trước
tiếp

Đến tận khi bình minh của ngày thứ hai kéo tới, nhân lúc tất cả mọi người còn chưa tỉnh, Hoắc Trường Uyên đã theo đường cũ bò xuống, suốt cả quá trình ấy không một người nào trên dưới trong biệt thự phát hiện ra.

Ngay cả bánh bao nhỏ đêm qua nằm giữa họ, sau khi tỉnh dậy nhìn trái ngó phải một hồi rồi gãi gãi đầu cất giọng non nớt: “Mẹ ơi, hình như tối qua con mơ thấy papa!”

“Ồ.” Lâm Uyển Bạch đáp bâng quơ một câu cho qua chuyện.

Đánh răng rửa mặt xong chưa được bao lâu, cửa đã bị ai đó đập dồn dập, bên ngoài vọng vào tiếng gọi đầy nội lực của Trịnh Sơ Vũ: “Tiểu Bạch, dậy chưa? Thợ trang điểm tới rồi đây!”

Sau một tiếng ra lệnh của ông cụ Lục, tất cả người làm đi ra đi vào đều thay đồ đỏ, trông không khí rất vui tươi.

Thợ trang điểm vội tới từ sáng sớm cứ đi vòng quanh Lâm Uyển Bạch suốt, bận rộn nhưng vẫn tuần tự. Sau khi thay váy cưới và chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, cô đón một người từ nơi phương xa vội trở về chứng kiến khoảnh khắc quan trọng của cuộc đời cô.

“Cá nhỏ!”

Vạt váy của Lâm Uyển Bạch quá lớn, cô ngồi trên giường không tiện cử động, nhưng hai tay đã vươn dài ra từ lâu.

Tang Hiểu Du mặc một bộ vest trắng quần Âu rộng gọn gàng, mái tóc có vẻ như đã dài ra rất nhiều được buộc gọn sau gáy. Trông cô ấy còn đen hơn bình thường Facetime một chút nhưng vẫn rất khỏe khoắn, cười toét miệng để lộ hàm răng trắng: “Tiểu Bạch, chúc mừng cậu!”

“Cảm ơn cậu!” Lâm Uyển Bạch rất kích động: “Suýt nữa thì mình tưởng cậu không về kịp!”

“Làm gì có chuyện đó!” Tang Hiểu Du càng cười lớn hơn, trong sự trêu đùa cũng có chút chân thành: “Chuyện đại sự đời người này, dù có phải đi bộ về mình cũng đi! Chuyến bay sáng hôm qua bị hủy, không còn cách nào khác, mình đành phải ngồi chuyến tối, cũng may không làm lở dỡ việc ngắm cậu đi lấy chồng!”

Bạn bè thân thiết bao năm, tình cảm rất sâu đậm, cả hai đều nắm chặt tay nhau.

Từ lúc Tang Hiểu Du bước vào cửa, Lâm Uyển Bạch đã chú ý thấy Tần Tư Niên cũng đi theo sau, bụi bặm và mỏi mệt: “Bác sỹ Tần!”

Thấy họ xuất hiện cùng nhau, cô cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không lạ. Khi cô và Hoắc Trường Uyên thông báo cho họ tới tham dự đám cưới, cả hai người đều ở Nam Phi, cùng về đây coi như cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Lâm Uyển Bạch bất giác nhìn sang người bạn thân bên cạnh mình, Tang Hiểu Du đang cúi đầu nghịch mấy viên đá đính trên áo cưới của cô.

Giống như Tang Hiểu Du, Tần Tư Niên dường như cũng đen sạm đi nhiều, nhưng thay đổi nhiều hơn cả vẫn là bớt hoạt bát hơn hẳn khi trước. Một người nếu không khoác lên mình chiếc áo blouse trắng của bệnh viện thì sẽ là một cậu chủ chơi bời đào hoa, nay lại hờ hững, lạnh lùng không chút nhiệt độ.

“Cô Lâm, xin chúc mừng!” Tần Tư Niên mỉm cười với cô, ánh mắt vờ như vô tình lướt qua Tang Hiểu Du, sau đó nhìn xuống đồng hồ đeo tay, nói: “Hai người chuẩn bị đi, tôi phải đi tìm Trường Uyên đây!”

Lâm Uyển Bạch gật đầu, sau khi cái bóng thẳng tắp của Tần Tư Niên khuất sau cánh cửa, cô liền sốt ruột hỏi: “Cá nhỏ, cậu và bác sỹ Tần…?”

Tang Hiểu Du nét mặt vẫn vậy, chỉ mỉm cười, nụ cười rất nhạt.

Hôm qua khi nói chuyện với Trịnh Sơ Vũ, Lâm Uyển Bạch cũng đã nhắc qua về cô bạn thân chơi với mình đã nhiều năm này. Hai người họ tính cách đều hướng ngoại một chút nên mới gặp đã như biết nhau từ lâu. Bạn thân của bạn thân tập trung lại dĩ nhiên trở thành cả đám bạn thân. Họ bắt đầu chụm đầu lại bàn bạc kế lại lát nữa chặn cửa Hoắc Trường Uyên như thế nào.

Cô đứng bên cạnh nhìn mà phì cười lắc đầu, kỳ thật trong lòng cũng đang âm thầm mong đợi sự xuất hiện của anh.

Trịnh Sơ Vũ tay chống cằm, vẽ như sắp nghĩ nát óc, sau đó chép miệng hỏi người bên cạnh: “Cá nhỏ, năm xưa khi chị cưới bác sỹ Tần kia đã có những cách chặn cửa nào hay ho, kể ra cho chị em tham khảo một chút đi, xem có thể dùng lại cách nào?”

Nghe thấy vậy, Lâm Uyển Bạch cũng bất giác thấy vui: “Đúng đấy, Cá nhỏ, năm xưa cậu và bác sỹ Tần giấu mọi người kết hôn kỹ như vậy, đám cưới ra sao?”

“Cá nhỏ, mau nói mau nói!” Trịnh Sơ Vũ không đợi được nữa, lên tiếng thúc giục.

Tang Hiểu Du lắc đầu, đáp khẽ: “Không có đám cưới.”

“Cá nhỏ…” Lâm Uyển Bạch chợt sững người.

Tang Hiểu Du rướn môi, nhưng lần này có vẻ khiên cưỡng, cố tình làm như không có chuyện gì: “Trời ơi, chuyện này đã là quá khứ rồi. Hôm nay là ngày đại hỉ của hai người, đừng nhắc mình mãi thế! Mau nghĩ xem lát nữa chặn cửa thế nào mới quan trọng kìa!”

Trịnh Sơ Vũ cũng bối rối, vội vàng đứng lên, hùa theo: “Đúng đúng, tôi ra ngoài hóng trước, nghe ngóng xem họ đã đi tới đâu rồi.”

Khoảng hơn mười phút sau, có tiếng động cơ ô tô thành đàn vang dội.

Lâm Uyển Bạch rướn người ngó ra ngoài cửa sổ. Từ xa cô đã nhìn thấy trước sân đỗ một hàng xe sang đều tăm tắp. Trên gương chiếu hậu hai bên đều buộc ruy băng và thắt bóng bay rực rỡ. Đi đầu chính là chiếc Land Rover mà bao năm qua Hoắc Trường Uyên vẫn đưa đón cô.

Cửa xe mở ra, Hoắc Trường Uyên trong bộ vest đen bí ẩn bước xuống, tràn đầy quyến rũ.

“Tới rồi, tới rồi!”

Trịnh Sơ Vũ vuốt phẳng lại vạt váy, hùng hùng hổ hổ chạy lên, chỉ huy người làm khóa trái cửa lại.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, trong ngoài đứng không biết bao nhiêu con người, tiếng ồn ào huyên náo cả một hành lang.

Với tư cách là người thân của nhà gái, các đồng nghiệp trong công ty cũng đều có mặt. Trịnh Sơ Vũ, Tang Hiểu Du cùng với Tiểu Triệu hợp thành nhóm ba người, chặn chắc chắn trước cửa ra vào, không để Hoắc Trường Uyên dễ dàng đón được cô dâu, chính là hành vi chặn cửa danh xứng với thực.

Qua một cánh cửa, Lâm Uyển Bạch cũng có thể tưởng tượng ra lúc nghe thấy không được vào, chắc chắn mặt Hoắc Trường Uyên sẽ đen sì lại, trong lòng thầm chửi rủa sao lắm thủ tục phiền hà như vậy!

Hoắc Trường Uyên nhíu mày, nói thẳng: “Giang Phóng, đưa lì xì!”

Giang Phóng, người cũng làm phù rể như Lê Giang Nam hôm nay nghe xong lập tức rút một xấp lì xì đã chuẩn bị sẵn trong người ra, giao nộp toàn bộ.

Trong khoảnh khắc, các cô gái điên cuồng lao lên giành giật, cả hành lang như một cơn mưa lì xì.

Thấy ai ai cũng cầm chặt lì xì, Giang Phóng cười không khép miệng được. Hiểu rõ lần này sếp ra tay mạnh mẽ, anh ấy thoải mái tiến lên hỏi: “Cô Trịnh, lần này có thể để Hoắc tổng vào trong được rồi chứ?”

“Đâu có dễ dàng như vậy!” Trịnh Sơ Vũ thẳng thừng cãi lại, nói to: “Khụ khụ khụ… Mọi người yên lặng, nhìn đây!”

Khi tất cả mọi người đều quay qua nhìn, cô ấy lấy một lọ thủy tinh nhỏ từ trong tay Tiểu Triệu, bên trong đựng vô vàn những mảnh giấy nhỏ, năm màu sặc sỡ, được buộc bằng một sợi chỉ đỏ: “Trong này có rất nhiều mảnh giấy được gấp lại, trong mỗi mảnh giấy sẽ là một nhiệm vụ hoặc một câu hỏi. Chỉ cần hoàn thành hoặc trả lời đúng ba câu, chúng tôi sẽ mở cửa cho các anh!”

“Không phải chứ, khó vậy sao?” Tần Tư Niên bất giác buột miệng.

Vừa nghe thấy vậy, Trịnh Sơ Vũ lập tức đáp lại không chút khách khí: “Bác sỹ Tần, không thể nói như vậy được. Sang Tây Thiên lấy kinh còn phải trải qua chín chín tám mươi mốt kiếp nạn, cưới một cô gái về làm vợ dĩ nhiên không thể đơn giản như vậy rồi, phải để anh Trường Uyên thể hiện chút thành ý mới được! Còn nếu các anh cảm thấy không được, vậy sẽ đổi thành mười câu!”

“Đừng đừng, tuyệt đối đừng…” Mọi người đồng thanh nói.

Cho dù mặt Hoắc Trường Uyên đã nhăn tít lại đến mức có thể giết chết một con ruồi rồi, vì muốn cưới được vợ, anh vẫn buộc phải tiến lên chọn giấy.

“Ya, số may thật đấy, trong mảnh giấy lại chỉ có một câu hỏi!”

Trịnh Sơ Vũ nghiêng đầu, nhìn Tang Hiểu Du gỡ sợi dây, mở mảnh giấy ra, bất giác kêu lên một tiếng.

Tang Hiểu Du giữ mảnh giấy trong lòng bàn tay, sợ bị đối phương nhìn thấy, sau đó cười tít mắt hỏi: “Hoắc tổng, nụ hôn đầu tiên của hai người là khi nào vậy?”

Tuy rằng câu hỏi so với nhiệm vụ mà nói đơn giản hơn rất nhiều, nhưng tất cả mọi người vẫn bất giác nín thở, sợ rằng biết đâu anh lại không cẩn thận trả lời sai.

Trịnh Sơ Vũ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội nào có thể hành hạ Hoắc Trường Uyên, cũng rắp tâm muốn trả mối thù khi xưa anh không để ý tới mình, cố tình thúc giục: “Mau trả lời, không được ngần ngừ. Nếu anh trả lời sai, sẽ phạt phải bốc thêm ba mảnh giấy nữa!”

“Đêm đầu tiên.” Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi, nhưng trả lời cũng không chút do dự.

Tang Hiểu Du cúi đầu xuống đối chiếu với đáp án trên giấy, bỗng chớp chớp mắt, lẩm bẩm: “Ấy, sao lại khác với đáp án đưa ra nhỉ!”

Nghe thấy động tĩnh ngoài cửa, chị Triệu đang bò lên cửa lắng nghe từng âm thanh một vội vàng quay qua nhìn Lâm Uyển Bạch ở trên giường.

Nghe được đáp án của Hoắc Trường Uyên, Lâm Uyển Bạch cũng giật mình.

Đáp án cô đưa ra trong mảnh giấy kia là: Sau cơn say. Trong trí nhớ của cô, nụ hôn đầu tiên của họ có lẽ là sáng ngày thứ hai sau một đêm uống quá nửa chai rượu mạnh trong Pub. Lúc đó họ hoàn toàn không có quan hệ gì, buổi sáng lúc tỉnh dậy quần áo trên người cô đều biến mất, còn bị anh dùng lời nói chọc ghẹo một phen. Cuối cùng cô nhớ anh đã nói “Tối qua không làm gì cả, tôi cũng phải đòi lại được gì đó chứ”, sau đó nụ hôn của anh rơi xuống…

“Không đúng! Tiểu Bạch không nói như vậy!” Trịnh Sơ Vũ thẳng thừng xua tay.

“Chính là đêm đầu tiên.” Hoắc Trường Uyên thì chắc như đinh đóng cột: “Lúc đó cô ấy nằm bất động trên giường, không biết gì hết.”

Nhiều hơn nữa thì anh không nói thêm, vì anh ích kỷ không muốn chia sẻ với ai, chỉ muốn giữ lại cho riêng mình.

Lâm Uyển Bạch ở trong nghe được lời anh nói, xấu hổ cúi đầu. Nhìn thấy nét ửng hồng trên gò má cô, chị Triệu lập tức hiểu ra đầu đuôi câu chuyện, giơ tay gõ “Cộc cộc” hai tiếng lên cánh cửa.

Đây là ám hiệu họ đã thống nhất với nhau từ đầu, hai tiếng tức là trả lời chính xác.

Tang Hiểu Du thấy vậy bèn tươi cười nhét mảnh giấy vào túi quần, ra hiệu với Trịnh Sơ Vũ: “Ok, chúc mừng anh vượt qua cửa ải! Tiếp tục bốc!”

Trịnh Sơ Vũ một lần nữa ôm lọ thủy tinh tiến lên, Hoắc Trường Uyên lại rút một mảnh cùng màu.

Tang Hiểu Du vừa mở ra, Trịnh Sơ Vũ lập tức cười trên nỗi đau của anh: “Ha ha, lần này là nhiệm vụ!”

“Nhiệm vụ gì?”

“Nhiệm vụ là: Bây giờ hay thực hiện 520 cái chống đẩy, 520 đại diện cho Anh yêu em mà!”

Mọi người nghe xong, bỗng chốc gào ầm lên: “Cái gì? 520 cái? Thế này có hơi nhiều quá rồi thì phải, cô nghĩ là tập gym đấy à!”

Trịnh Sơ Vũ giơ tay lên tỏ ý mọi người cứ bình tĩnh, rồi cao giọng: “Yên nào, đâu phải chi bắt một mình anh Trường Uyên làm. Các anh trong đoàn nhà trai đều có thể cùng nhau làm mà. Chia ra mỗi người một ít cũng chỉ khoảng bảy, tám chục cái một người, chuyện nhỏ! Một câu thôi, cưới vợ phải bày ra thành ý!”

Trong số đó có người quay sang nhìn Lê Giang Nam: “Giang Nam, chuyện này cậu phải quản đi!”

Thấy đối phương đưa Lê Giang Nam ra, Trịnh Sơ Vũ bỗng dưng thu cờ dẹp trống, không còn vẻ hung hăng như trước, cúi đầu hèn mọn. Sau khi nhìn anh ấy, gương mặt Trịnh Sơ Vũ đỏ lên ngượng ngập.

Thấy cô cúi đầu, lấy tay bấu lên bông hoa trang trí trên lớp váy, xấu hổ đứng đó, Lê Giang Nam không khỏi xuyến xao.

Anh ấy hắng giọng, dịu dàng nói: “Ông ngoại đã nhận chị Tiểu Bạch làm cháu ngoại nuôi, anh cũng được coi là người nhà gái.”

“Trời, gián điệp hả!” Bỗng chốc có cả đống ánh mắt lườm nguýt phóng qua.

“Nhưng 520 cái thì cũng nhiều quá rồi, có thể giảm đi một chút không?”

“Đúng đấy, giảm chút đi!”

Tang Hiểu Du nắm chặt mảnh giấy, thẳng thừng nói không chút mềm lòng: “Nếu còn con cà con kê thì phải chống đẩy 999 cái. 999, thiên trường địa cửu, càng ý nghĩa hơn!”

Hoắc Trường Uyên đau đầu thở dài, xắn tay áo lên cúi người xuống.

Mọi người nhìn thấy anh đã bắt đầu thực hiện chống đẩy rồi, nên bao gồm cả Lê Giang Nam cũng bắt đầu chấp nhận số phận xếp thành một hàng bắt đầu làm. Nhất thời, trên hành lang chỉ còn những tiếng đếm đồng thanh: “1, 2, 3, 4… 21, 22, 23…”

Hầu như ai thường ngày cũng hay luyện tập nhưng áo vest vẫn hạn chế vận động, làm khá vất vả.

Thợ quay phim đứng bên ghi lại toàn bộ quá trình, ống kính lên xuống theo nhịp, bản thân cậu ta cũng thở hồng hộc vì mệt.

Ngay cả ông cụ Lục và Lục Học Lâm đang ngồi bên dưới đợi cô dâu chú rể dâng trà cũng không nén nổi tò mò, lần lượt đi lên gác, cùng đám người làm hóng chuyện vui.

Cuối cùng cũng làm xong, Hoắc Trường Uyên đứng dậy trước, sửa sang lại lễ phục.

Bởi vì họ không ai gian dối, ai nấy đều làm rất tiêu chuẩn, cũng không ai soi mói ra được điểm gì, nên Trịnh Sơ Vũ cười hì hì: “Thắng lợi đang nằm trước mắt, chỉ còn lại cửa ải cuối cùng!”

Hoắc Trường Uyên im lặng không nói, thẳng thừng tiến lên rút nốt mảnh giấy cuối cùng, chỉ mong mọi chuyện mau chóng kết thúc, xuyên qua cánh cửa này gặp được cô dâu của anh.

Sau khi mở nó ra, Tang Hiểu Du nhướng mày cười cười, thẳng thừng chìa mảnh giấy ra cho những người đang ngó nghiêng muốn xem: “Đây có thể coi là một câu hỏi cũng có thể coi là một nhiệm vụ, đó là yêu cầu chú rể Hoắc Trường Uyên của chúng ta cao giọng tỏ tình với cô dâu ở trong, nói ra ba chữ ấy, cánh cửa sẽ có thể mở ra!”

“…” Hoắc Trường Uyên bặm môi lại.

Lâm Uyển Bạch ngồi ở trong phòng, hai tay nắm chặt, trái tim cũng như đang bị treo lơ lửng trên không.

Thật ra cô không biết rốt cuộc trong những mảnh giấy ấy viết những gì, ngoài một số câu hỏi mà lúc trước Trịnh Sơ Vũ cầm bút hỏi cô từng câu một. Lúc biết có nhiệm vụ chống đẩy, cô đã thầm toát mồ hôi hột thay cho Hoắc Trường Uyên.

Tục lệ chặn cửa cướp dâu thật ra chỉ nhằm mục đích náo nhiệt. Lâm Uyển Bạch hiểu rõ bản thân họ cũng chỉ muốn bầu không khí thêm náo động, chứ không đưa ra những câu hiểu khó khăn hay bất nhã, thế nên không quá lo lắng.

Khi nghe được yêu cầu cuối cùng, cô chờ đợi trong căng thẳng.

Ba chữ đó cô từng nói với anh nói, tuy rằng bốn năm trước anh cũng từng vô tình nhắc chữ “thích” với cô, nhưng nếu nói là tỏ tỉnh giống như cô từng làm với anh thì chưa từng. Cô chợt dỏng tai lên nghe, cũng gấp gáp muốn nghe giống như những người ở ngoài kia vậy.

“Hoắc tổng, mau nói đi chứ, nói xong là anh sẽ được ôm vợ!” Tang Hiểu Du tốt bụng thúc giục.

Trịnh Sơ Vũ phấn khích đứng giậm chân tại chỗ: “Đúng vậy đấy, anh Trường Uyên, chỉ ba chữ thôi. Chỉ cần hét lên thật to là được, để tất cả chúng ta đều nghe thấy!”

Dưới ánh mắt chờ đợi của quần chúng, bờ môi mỏng của Hoắc Trường Uyên vẫn mím chặt. Lát sau, anh bất ngờ nuốt nước bọt, nói một câu: “Đợi tôi chuẩn bị một chút.”

Nói xong, anh đánh mắt nhìn Tần Tư Niên ở phía sau, sau đó sai rộng bước chân lùi về sau, vẻ như thật sự đang chuẩn bị.

“Không phải chứ, Hoắc tổng, lẽ nào anh lại mắc cỡ?” Tiểu Triệu kiễng chân lên, dùng tay làm một chiếc loa đặt trên miệng.

Nhận được tín hiệu, Tần Tư Niên ra hiệu cho Giang Phóng và Lê Giang Nam đứng hai bên. Cả ba tiến lên một cách ăn ý, tạm thời ngăn cản nhóm ba người nữ ở phía trước.

Lâm Uyển Bạch đứng mãi một lúc lâu ở bên trong mà vẫn chưa nghe thấy ba chữ đó, trong lòng cũng rất sốt ruột, thậm chí cô chỉ muốn đứng lên khỏi giường, cũng muốn được bò lên cánh cửa nghe ngóng như chị Triệu, sợ lỡ anh nói nhỏ mình lại để lỡ mất.

Đang thấp thỏm cắn môi thì cánh cửa sổ hé mở bỗng vọng tới tiếng động. Cô nhìn qua, bóng hình cao lớn của Hoắc Trường Uyên đã nhanh nhẹn nhảy vào trong.

Lâm Uyển Bạch bụm miệng, một giây sau phì cười lắc đầu.

Cô suýt nữa thì quên, tối nay và sáng nay anh đã leo ra leo vào qua đường cửa sổ này.

Cái gọi là chuẩn bị của anh thật ra chỉ là kế hoãn binh, còn bản thân thì dùng cách trực tiếp nhất là trèo đường cửa sổ vào tìm cô, Lâm Uyển Bạch cảm thấy cách này quả thật phù hợp với tính cách của anh. Nhưng không được nghe ba chữ đó, cô ít nhiều cũng có phần hụt hẫng.

Khi nhìn thấy cô dâu xinh đẹp đang khoác chiếc váy cưới ngồi trên giường đợi mình, bước chân của Hoắc Trường Uyên khựng lại, trái tim nơi lồng ngực đập rất dồn dập.

Anh lao mấy bước như tên bay đã tới trước mặt cô.

Tuy rằng trước đó đã được nhìn thấy cô khoác lên người chiếc áo cưới do chính mình chọn lựa nhưng lúc này khi được nhìn lại lần nữa, anh vẫn không thể dời mắt. Váy cưới thiêng liêng, tôn lên vẻ đẹp như hoa của cô, hơn nữa ánh mắt ngập tràn tình yêu dành cho anh.

Hoắc Trường Uyên cúi xuống trước mặt cô, áp lòng bàn tay lên má cô, bờ môi đặt lên vành tai cô: “Lời này anh chỉ nói một lần, và chỉ nói cho một mình em nghe.”

“Bà xã, anh yêu em!”

Lâm Uyển Bạch sững người, rơi thẳng vào ánh mắt sâu hút của anh, sau đó cô nở nụ cười ngọt ngào.

Giữa ánh nắng mai đầy sức sống, vóc dáng Hoắc Trường Uyên thẳng tắp bức người trong bộ vest đen, Lâm Uyển Bạch trong bộ váy trắng mộng ảo thánh thiện. Một người ngồi ở đầu giường mỉm cười, ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết, một người cúi xuống khẽ rướn môi, nhìn đối phương nồng nàn tình cảm.

Đây là giây phút bình yên, tươi đẹp nhất trong cuộc đời họ.

Ngoài cửa, Trịnh Sơ Vũ ý thức được điều bất ổn, kêu lên một tiếng “Chết toi”, rồi quay người, vội vàng đẩy cửa ra.

Quả nhiên, chị Triệu ở bên trong đang khoanh tay trước ngực đứng ngắm như thưởng thức một bức tranh. Còn Hoắc Trường Uyên, người nói cần chuẩn bị thì lúc này đã xuất hiện trong phòng, bế bổng Lâm Uyển Bạch lên, sải rộng bước chân đi ra cửa.

Đám đón dâu trước cửa thấy anh thành công bế được Lâm Uyển Bạch vào lòng bỗng chốc hô vang một tiếng: “Cô dâu ra rồi…”

Đội đón dâu rầm rộ hoành tráng, đi từ biệt thự nhà họ Lục, men theo con đường phồn hoa nhất của Băng Thành tới nhà thờ. Ruy băng và bóng bay rợp trời. Mỗi một vị khách đứng đợi ở cửa đều tặng những lời chúc phúc chân thành nhất.

Giờ lành tới, tất cả khách khứa đều đợi trong nhà thờ.

Hôm qua Lâm Dũng Nghị đã kịp về nước, đường sá xa xôi chỉ để tham gia hôn lễ của con gái.

Lúc này ông cùng Lục Học Lâm, với tư cách hai người bố cùng dẫn cô vào lễ đường. Tuy cả hai không ai nói với ai câu nào, chỉ khẽ gật đầu nhưng trong ánh mắt đều là sự ganh tỵ, đố kỵ chỉ vì một người con gái mãi mãi ở trong lòng họ…

Lâm Uyển Bạch cảm thấy rất hạnh phúc, được cả hai người bố yêu thương, dìu từng bước vào thánh đường của hôn nhân.

Tiếng nhạc vang lên, cánh cửa lớn từ từ mở ra.

Lâm Uyển Bạch hai bên trái phải khoác tay hai người bố, bước chân lên thảm đỏ. Ở đầu kia, có một bóng dáng cao lớn đứng đó như đội trời đạp đất, là chồng của cô, là người đàn ông sẽ cùng cô nắm tay đi hết cuộc đời.

Một bước, hai bước, ba bước…

Lâm Uyển Bạch mang theo cái bụng hơi gồ lên, mỗi bước đi đều vững vàng, trong mắt chi có mình anh.

Hết chương 354


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.