Edit: Tà nhức đầu
Trì Diệp ngây ngẩn một lúc lâu mới quay mặt qua, “Cái này quá không thích hợp.”
Dịch Thuần nhíu mày, “Không thích hợp chỗ nào?”
Trì Diệp má miệng, cho anh một ánh mắt “Cái này mà còn phải nói à”.
Dịch Thuần: “Trì Diệp, chúng ta vẫn là bạn trai bạn gái mà, lúc đó anh có đồng ý chia tay em sao?”
Lời này thì có chút vô liêm sỉ rồi.
Trì Diệp hừ lạnh một tiếng, “Đương nhiên đã đồng ý, chính miệng anh đồng ý, quên rồi à? Buông tay ra.”
Dịch Thuần nở nụ cười, “Lời giận dỗi không đáng tin.”
“…”
“Đây là tình thú.”
Trì Diệp từ chối nói chuyện với anh.
Nhưng Dịch Thuần lại lấn tới, dáng vẻ đáng thương oan ức, “Nhưng mà em lừa anh, em nói ổn hơn sẽ trở lại tìm anh, anh vẫn luôn chờ, luôn chờ, em thì không.”
“Dịch Thuần…”
“Thẩm Lãng nói bởi vì anh không có tiền, nên em không cần anh nữa. Anh liền cố gắng kiếm tiền, em xem, hiện giờ anh rất có tiền rồi.”
Trì Diệp quả thực dở khóc dở cười.
Sự phát triển thần kỳ gì đây.
Dịch Thuần nặng nề nhìn cô, chăm chú lại chăm chú.
Cô cụp mắt, nhưng trái tim lại đập nhanh lên.
Cuối cùng Dịch Thuần cũng phát hiện lỗ hổng của Tiểu Diệp Tử, quyết định thay đổi chính sách dụ dỗ.
Giọng nói anh yếu đuối, hơi có chút đáng thương không cần mặt mũi, “Từ bốn giờ chiều hôm qua anh vẫn đợi đến bây giờ, không ăn không ngủ, thật sự rất mệt… Anh không động vào em, giường lớn như vậy, em ngủ ở bên cạnh với anh một lúc, được không?”
Trì Diệp: “…”
Cô luôn mềm lòng với Dịch Thuần, quơ cánh tay, “Vậy anh buông em ra, em ngủ giường bên cạnh.”
Dịch Thuần sảng khoái buông lỏng tay ra.
Anh nằm trên giường, nheo mắt lại.
Nhưng ngủ cũng không ngon, cứ cách mỗi mấy phút đều mở mắt ra xác nhận Trì Diệp có còn ở đó không.
Trì Diệp quả thực dở khóc dở cười, “Anh còn như vậy là em đi luôn đấy.”
Dịch Thuần lập tức thật chặt nhắm hai mắt lại.
Trì Diệp vui vẻ, lầm bầm vài câu trong lòng: “Sao mà càng sống càng lão hóa ngược… Càng ngày càng giống học sinh tiểu học rồi.”
Nhưng cô cũng không nói gì.
Bởi vì Dịch Thuần không mở mắt nữa, trái lại tiện cho Trì Diệp, có thể đánh giá anh không kiêng kị.
Chàng thiếu niên đã trở thành một người đàn ông, năm tháng điêu khắc dung mạo của anh, cũng lắng đọng khí chất của anh, trở nên ngày càng mê người.
Trong nháy mắt Trì Diệp tìm ra nguyên nhân bản thân mình không thể yêu đương trong bốn năm —— đúng là đã ngắm biển thì rất khó thích sông!
Mỗi phân mỗi ly Dịch Thuần đều trưởng thành y như niềm yêu thích trong nội tâm cô, không có chỗ nào không thích, dù đã nhiều năm như vậy, vẫn là dáng vẻ cô yêu thích nhất.
Nếu cô muốn tìm một người đàn ông khác phù hợp khẩu vị của mình, nào có dễ dàng như vậy?
Vì thế, quả thực xưa nay cô không thể quên đi Dịch Thuần.
…
Trì Diệp nghĩ quá nhiều, cũng có chút mệt mỏi, mơ màng ngủ thiếp đi.
Cô cũng không biết, ngay khi hô hấp cô đều đều, Dịch Thuần tưởng đã ngủ từ lâu lại yên lặng mở mắt ra.
Hai người ngủ riêng giường, cách một lối đi, đối mặt nhau.
Hiện giờ Dịch Thuần vẫn trong trạng thái pin yêu, chỉ vì đã tìm được người rồi nên mới có chút tinh thần, không còn tiều tụy giống như sáng nay.
Anh yên lặng nhìn Trì Diệp hồi lâu.
Cuối cùng vẫn rón rén ngồi dậy, lên giường Trì Diệp ngủ.
Cũng không phải lần đầu tiên ngủ cùng nhau, Dịch Thuần có lẽ còn quen thuộc với Trì Diệp hơn cả La Huệ. Bình thường Trì Diệp ngủ rất sâu, chất lượng giấc ngủ buổi tối cũng cao, dù có sét đánh cũng không dậy nổi.
Anh nhẹ nhàng nằm cạnh Trì Diệp, cánh tay hơi thu, áp sát cô vào trong lòng mình.
Như là tìm lại được khúc xương sườn của mình, cảm giác hoàn mỹ phù hợp, mỗi lỗ chân lông toàn thân đều đang kêu gào, cảm giác vui mừng đánh vào trung khu thần kinh.
Cuối cùng Dịch Thuần cũng ý thức được, bốn năm nay anh đều đang lãng phí thời gian.
Tại sao chỉ vì Trì Diệp khẩn cầu mà lại thực sự để cô đi?
Anh lúc đó, hẳn nên giữ cô trong tay mình, tuyệt đối không cho cô có cơ hội chạy trốn.
Nhưng mà lúc đó còn quá trẻ, tuy rằng bình thường nhìn tính khí lạnh nhạt, dù gì cũng là con trai, vẫn có chút thói kiêu ngạo tức giận, không muốn cúi đầu.
Nếu như Trì Diệp lúc ban đầu, xuất ra các loại kỹ năng, không chừng hiện giờ bọn họ đã có con luôn rồi.
…
Dưới ánh đèn vàng dịu của khách sạn, Dịch Thuần tinh tế miêu tả dung mạo cô.
Dường như không có gì thay đổi.
Mà dường như tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Thế nhưng không thể phủ nhận cả người Trì Diệp càng thêm dũng cảm, càng thêm đáng yêu so với trước đây.
Sau khi tọa đàm kết thúc, anh hỏi thăm mấy sinh viên bà tám kinh nghiệm phong vân của Trì Diệp một chút.
Quả nhiên vẫn là Tiểu Diệp Tử ánh mặt trời sôi nổi, rất thích hợp với cô.
Dịch Thuần không nhịn được bắt đầu hồi tưởng lời nói lúc đó của Trì Diệp.
Hai người bọn họ ở cùng nhau, cuối cùng là trọn vẹn lẫn nhau hay là dằn vặt lẫn nhau?
Có thể nào vì quá trẻ nên trái lại tình yêu thành gánh nặng… Trì Diệp rõ ràng là một cô gái đáng yêu, làm cái gì cũng rất lợi hại, thế nhưng vì đến gần anh, ép mình thành như vậy, không thi đỗ Mỹ thuật Z khiến cô đau buồn lâu như vậy.
Nếu như không có anh, hay là cuộc đời sinh viên Trì Diệp càng vui vẻ hơn?
Thế nhưng…
Mặc kệ quá khứ như thế nào, anh không thể tiếp tục cho Trì Diệp thời gian bình tĩnh nữa.
Bốn năm đã đủ dài, cũng đủ khiến người ta tuyệt vọng rồi.
Quãng đời còn lại sau này, đau khổ cũng được, thoải mái cũng được, anh muốn trói cô đi cùng.
Từ nhỏ đến lớn, rất ít thứ Dịch Thuần muốn mà không đạt được, cho nên bản thân Trì Diệp ngây ngốc đâm vào, thì không thể trách anh chết không buông tay cô.
***
Trì Diệp vừa ngủ say, vừa không có người gọi dậy, ngủ thẳng đến khi ánh chiều tà le lói mới miễn cưỡng tỉnh lại.
Khi mở mắt ra, giường đối diện đã không có ai, chỉ có chăn ngổn ngang trên đó.
Cô dụi mắt, ngồi dậy.
“Tỉnh rồi?”
Sau lưng đột nhiên xuất hiện một giọng nói, Trì Diệp sợ hết hồn, phản ứng theo điều kiện nghiêng đầu qua.
Dịch Thuần ngồi trên ghế bành phía sau, laptop đặt trên bàn tròn trước mặt.
Anh nhìn màn hình, ngón tay gõ băng băng.
Trì Diệp chậm chạp đáp một tiếng, “Không có chuyện gì thì em…”
Dịch Thuần khép laptop lại ‘Bộp’ một tiếng.
“Có chuyện.”
“…”
Nhiều năm qua đi, cuối cùng hai người cũng bình thản ngồi xuống, có cơ hội nói chuyện cẩn thận.
Địa điểm là quán ăn nhỏ ở cổng đại học T, bởi vì giá cả không quá rẻ, vừa không có thức ăn ngoài nên đều vắng vẻ lâu nay.
Kỳ lạ là nhiều năm rồi vẫn không đóng cửa.
Khi bọn Trì Diệp đi vào đã là thời gian ăn cơm tối, trong phòng ăn có khoảng mười bàn khách, lúc nói chuyện có chút hơi người.
Cô chọn một bàn vị trí trong cùng, đối diện cửa sổ, được ngăn cách bằng một lối đi, ngoại trừ người phục vụ mang món ăn thì không có ai đi qua.
Trì Diệp tiện tay chọn vài món ăn rồi đặt bút xuống.
Chờ người phục vụ rời đi, cô mím môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, “Mấy năm nay anh khỏe chứ? Em nghe cậu đàn em nói, anh tự mở công ty… Không học nghiên cứu sinh sao?”
Dịch Thuần đặt dao xuống bàn.
Kim loại và đồ sứ va chạm phát ra tiếng lanh lảnh.
Trì Diệp phản xạ có điều kiện hơi kinh ngạc.
Cô rũ mắt… Có cảm giác kỳ quái, cứ như là sau khí nói xong, Dịch Thuần muốn dí dao lên cổ cô ấy… Cực kỳ đáng sợ.
Cũng may chỉ là suy nghĩ của cô, Dịch Thuần không hề làm gì cả, chỉ là áp suất không khí hơi thấp chút thôi.
Cô muốn ôn chuyện, anh nói chuyện với cô.
“Có học nghiên cứu sinh, không lợi hại như vậy, lúc mất ngủ buổi tối thì tùy tiện viết trò chơi nhỏ, bởi vì có người chơi, cho nên tổ chức một tập thể duy trì chút thôi.”
Trọng âm đặt ở “lúc mất ngủ”, ý lên án không cần nói cũng biết.
Trì Diệp nhịn không được, nở nụ cười.
Chỉ là cô đột nhiên nghĩ tới, trước đây khi yêu nhau, đôi lúc Dịch Thuần cũng đáng yêu như thế.
Đối với người khác đều là hình tượng giá treo quần áo (đẹp mã) tầng tầng lớp lớp.
Chỉ có một mình cô có thể nhìn thấy vẻ mặt này của anh.
Dịch Thuần thở phào, “…Nói hết rồi, còn em?”
“Em làm sao?”
“Bốn năm bình tĩnh, còn chưa tỉnh táo lại sao?… Trì Diệp, anh cũng nghe cậu đàn em của em nói, em ở trong trường ăn sung mặc sướng.”
Không giới thiệu đến anh phải không?
Dịch Thuần nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng bày tỏ sự bất mãn.
Trì Diệp gật đầu, sảng khoái mở miệng: “Cũng được, đánh tra nam, đi làm thêm, cho nên có chút tiền mở tiệm mà. Khá hơn một chút so với tưởng tượng của em.”
Khi còn nhỏ cô không nghĩ mình lớn lên có thể sinh hoạt an ổn như vậy, không có sở trường gì, cũng chỉ công phu quyền cước ổn, không chừng còn phải làm vệ sĩ cho người ta.
Dịch Thuần nghiến răng nghiến lợi: “Nghe có vẻ tốt nhỉ.”
“Đúng vậy, quán trà sữa của em làm ăn tốt nhất quanh đây, nếu không vì khi bé uống nhiều trà sữa thì có khi cũng không kinh doanh được thế này. Ha ha.”
“…”
Dịch Thuần nhìn chằm chằm Trì Diệp một lúc lâu.
Nhìn cô dần dần nói nhỏ lại, rồi cười ngượng.
“Sao, làm sao thế…”
Dịch Thuần đột nhiên đứng lên.
Vòng qua cái bàn cách giữa hai người, đẩy Trì Diệp ra bên cạnh.
Anh ngồi xuống, một tay đè vai Trì Diệp, tay khác nhẹ nhằng nắm cằm cô.
Hô hấp hai người đột nhiên rất sát sao.
Dịch Thuần chăm chú nhìn sâu vào cô.
“…Vậy còn anh.”
“Tại sao không tìm đến anh?”
“Tại sao kéo anh vào danh sách đen (chặn)?”
“Tại sao nghỉ cũng không về nhà? Tại sao không cho anh một bậc thang đi xuống?”
Anh càng nói càng tức giận, môi kề sát trên môi cô, cắn nhẹ vào môi dưới của cô.
“A!”
Trì Diệp bị anh cắn đau, không nhịn được đẩy anh một cái.
Dù sao Dịch Thuần cũng là con trai, lại đánh đòn phủ đầu, hạn chế cánh tay cô, tất nhiên không thể bị cô đẩy ra.
Anh nặng nề nhìn môi cô một lúc, giọng nói cũng vì hôn môi mà trở nên hàm hồ: “Nhóc lừa đảo nhà em.”
“…”
“Lại còn sống vui vẻ như vậy”
“…”
“Đồ lừa đảo.”
Trì Diệp thấy vẻ mặt anh càng ngày càng không đúng, hơi thở cũng gấp, vội vàng dùng sức muốn tránh ra, “Đừng nghịch, đây là ở bên ngoài…”
Dịch Thuần cũng không làm gì.
Anh chỉ rời môi cô ra, nắm chặt canh tay, ôm chặt cô gái nhỏ trong lồng ngực mình.
“Lần này anh tới tìm được em rồi.”
“…”
“Anh đã đi qua nhà em, mẹ em nói em không muốn về Hải Thành… Vậy anh đến tìm em, được chứ? Sau đó, em đi đâu thì anh đi đó.”
Trì Diệp tránh không thoát, rầu rĩ nói: “Tại sao?”
“Cái gì tại sao? Trì Diệp, không phải em nói yêu là vì toàn vẹn bản thân mình tôt hơn, mà không phải dằn vặt lẫn nhau đúng không? Được, anh toàn vẹn bản thân xong rồi, đến lượt em rồi đấy.”
Tác giả có lời muốn nói: Nếu như có thể… Ba chương nữa thôi là hoàn chính văn rồi!
Đương nhiên nếu mà không viết xong, vậy thì…