Vợ Chồng Có Thời Hạn

Chương 5 - Chương 2.3

trước
tiếp

Sự vui vẻ trên mặt anh thu lại, ánh mắt anh nhanh chóng đánh giá cô một lượt từ đầu tới chân.

Tôn Gia Nhạc không biết đột nhiên anh nhìn cô như vậy là có ý gì, cô cảm giác giống như mình lần đầu tham gia thử vai vậy, trong lúc đạo diễn soi mói khẩn trương đứng thẳng.

“Đã có bạn trai chưa?”. Anh hỏi.

“Tôi còn độc thân”. Tôn Gia Nhạc gãi lỗ tai có chút nóng lên, hoài nghi có phải mình đã nói sai cái gì hay mình có tin gì mà mình chưa biết hay không?

“Có người thân bên cạnh không?”.

Tôn Gia Nhạc nuốt một ngụm nước miếng, long bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Anh không phải cho rằng sau khi đầu tư năm trăm vạn thì có thể cùng cô xảy ra chuyện gì đó chứ?

“Ba mẹ tôi đều đã tái hôn, có gia đình riêng, tôi sống một mình”. Tôn Gia Nhạc đứng vững, ngay cả động đậy một chút cũng không dám.

“Rất tốt, tôi sẽ liên lạc với cô sau”

Quan Chính Bình nheo mắt, lại quay đầu rời đi.

Vốn có ý định “binh đến tướng đỡ, nước đến đất chặn”, Tôn Gia Nhạc ngây người.

Anh cuối cùng đang suy nghĩ cái gì? Hại tim cô từ vui vẻ đến mơ mộng tình yêu, hiện tại lại thấp thỏm lo lắng?

Tôn Gia Nhạc xoắn một lọn tóc, ngơ ngác đi theo phía sau anh, giữ khoảng cách ba bước chân, cho đến lúc anh đi vào bãi đỗ xe, ngồi lên xe, đóng cửa xe cái ”bịch” rồi khởi động xe.

“Đợi một chút. Anh…lúc nào anh sẽ liên lạc với tôi?” Tôn Gia Nhạc bất chấp lúc này trong bãi đỗ xe còn có người khác, vỗ cửa sổ xe của anh lớn tiếng hỏi,

Quan Chính Bình hạ cửa sổ xe xuống một chút, ném lại một câu:

“Trong vòng ba ngày”.

Sau đó chiếc xe màu đen Vèo… một tiếng liền rời khỏi bãi đỗ xe.

Tôn Gia Nhạc nhìn theo hướng chiếc xe rời đi, cô dột nhiên cảm thấy một màn này còn rất bi thương đấy.

Ánh chiều tà chiếu lên người cô, chiếu sáng nhà làm phim vì nghệ thuật và bạn bè mà hi sinh- Tôn Gia Nhạc.

“Ân, lão ngạnh”.(hem hỉu, có nàng nào hiểu thì giúp ta với, cảm ơn nhiều) Tôn Gia Nhạc tự phỉ báng mình một tiếng, mang theo tâm tình tốt ra khỏi bãi đỗ xe.

Quan Chính Bình đồng ý liên lạc có nghĩa là mọi thứ vẫn còn có hi vọng.

Cô đã biết rõ chỉ cần có Tôn Gia Nhạc cô thì hết thảy mọi chuyện đều sẽ ổn thôi mà.

9h sáng ba ngày sau, Tôn Gia Nhạc đồng ý lời mời đến gặp Quan Chính Bình ở công ty xây dựng Song Lâm.

Bởi vì anh hẹn ở văn phòng, suy nghĩ linh tinh của cô lập tức biến mất không còn một mảnh, làm cho cô thoáng chốc cảm thấy chút chuyện nhỏ đó mà cũng khiến mình mất ngủ quả thực là đồ ngốc.

Hôm nay cô vẫn mặc áo sơ mi trắng, quần jean đơn giản, có điều là tóc được buộc lại bằng khăn lụa màu cam tỏ vẻ nghiêm túc.

Cô vừa đi vào công ty xây dựng Song Lâm, cô gái ở quầy tiếp tân lập tức trừng lớn mắt.

“Xin chào, tôi là Tôn Gia Nhạc, tôi có hẹn với Quan tổng vào lúc 9h”. Tôn Gia Nhạc nói với cô tiếp tân.

Mắt của cô gái ở quầy tiếp tân trợn to lên không chỉ 3 lần,lập tức đứng bật dậy.

“Cô là Tôn tiểu thư, cô gái đã nói chuyện cùng Quan tổng vào ba ngày trước tại bãi đỗ xe”. Cô tiếp tân nhanh chóng đánh giá cô từ đầu tới chân một lần.

“Đúng vậy”. Tôn Gia Nhạc gật đầu, cô cảm thấy cô gái này có chút hưng phấn quá mức.

“Đây là lần đầu tiên chúng tôi nhìn thấy Quan tổng cười nói cùng một cô gái”. Cô tiếp tân nhỏ giọng thần bí nói.

“À”. Là cái lúc anh cười cô diễn xuất quá giả sao? Tôn Gia Nhạc vì lễ phép nên cũng cười theo.

“Ngày đó hai người nói chuyện gì vậy?”. Nữ tiếp tân hỏi.

“Có liên quan tới cô sao? Nụ cười trên mặt Tôn Gia Nhạc hơi nhạt đi, nhàn nhạt nói:” Ngày đó tôi cùng Quan tổng nói một chút chuyện về chủ đề điện ảnh”.

“Quan tổng của chúng tôi rất tuấn tú đúng không?”.

Tôn Gia Nhạc gật đầu, sau đó cũng xem xét lại bề ngoài của mình một chút.

“Nhưng mà, Quan tổng rất nghiêm túc. Nghe nói là từ lúc ba anh ta tuyên bố phá sản, anh ta nhìn thấy hết sự nóng lạnh của xã hội này, từ đó về sau liền luôn ăn nói nghiêm túc”.

“Ra là vậy, nhưng mà tôi cũng không thấy anh ấy ăn nói nghiêm túc”. Bởi vì anh đã cười nhạo cô.

“Qủa nhiên người tình trong mắt hoá Tây Thi”. Nữ tiếp tân cao hứng đến đỏ bừng cả mặt.

Tôn Gia Nhạc trừng mắt, cô thấy cô gái này thật là lạ nhưng cô không có thời gian ở đây mà nói chuyện tào lao đâu.

“Đã sắp tới 9h, xin hỏi tôi có thể gặp Quan tổng ở chỗ nào? Tôi không muốn trễ giờ”. Tôn Gia Nhạc chỉ chỉ vào đồng hồ.

“A…”. Nữ tiếp tân cười cười, nhanh nhẹn dẫn cô đi về phía trước: “Cô dùng thang máy này đi lên tần 12, ở đó có văn phòng tổng giám đốc”.

“Cảm ơn”. Tôn Gia Nhạc đứng trước thang máy nhấn tầng 12, trong lúc đợi chọt nhìn thấy nữ tiếp tân cầm điện thoại lên, dùng giọng điệu khoe khoang vội vàng nói: “Tôi nhìn thấy cô ấy rồi! Hơn nữa còn nghe cô ấy nói là Quan tổng rất đẹp trai, ngày đó họ nói chuyện về điện ảnh, nói chuyện rất vui vẻ…”.

Tôi có nói những chuyện đó sao? Tôn Gia Nhạc ngạc nhiên thiếu chút nữa thì tròng mắt cũng rớt xuống, đang muốn quay lại hỏi xem cô gái tiếp tân kia có phải kiêm luôn chức biên kịch phim hay không thì cửa thang máy vừa lúc mở ra.

Tôn Gia Nhạc đi vào thang máy, nhìn vào gương mặt sợ hãi trong gương, lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy lời đồn bắt đầu như thế nào. Là nhân viên quá nhàm chán, hay là do cuộc sống của Quan Chính Bình quá nghiêm túc, ngẫu nhiên cười một chút thì nhân viên của anh đã nghĩ đến đăng kí để ghi vào Kim thị kỷ lục thế giới?(nôm na là ảnh rất hiếm khi cười nên nhân viên mới như nhìn thấy chuyện lạ thế giới đó).

Khi cửa thang máy mở ra, Tôn Gia Nhạc nở nụ cười nhanh chóng ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.