Quan Chính Bình đặt máy tính sang một bên, hai tay nắm chặt, nhớ lại từng chuyện mình trải qua trong 20 năm qua…
Trước kia vì muốn hoàn thành nguyện vọng của ba, trả lại tiền lương cho toàn bộ công nhân do nhà xưởng phá sản mà không được bồi thường, một ngày anh làm việc 12 giờ, bận tới mức không có thời gian ở chung cùng mẹ.
Đợi đến lúc sự nghiệp của anh đã có chút thành tựu, anh đã có thói quen sống bận rộn qua ngày mà mẹ anh cũng đã sớm cùng bạn tốt kiêm quản gia là bác Ngô dời sang Canada sống nhiều năm. Thời gian gặp mặt của hai mẹ con anh trong một năm rất ít khi vượt quá một tháng.
Trời ạ, nghìn vạn lần đừng để tình huống giống như ba đột ngột qua đời xảy ra thêm lần nữa. Quan Chính Bình cắn chặt răng, cố gắng khống chế không để mình run rẩy.(nguyên văn là “cố gắng khống chế hàm răng đang không ngừng run lên” nhưng mình thấy để như này hay hơn nên để thế, nếu m.n thấy cách kia hay hơn thì cmt, mình sẽ sửa nha ^^)
“Mẹ!”. Quan Chính Bình thấy mẹ mình mở mắt chớp vài cái, lập tức vọt tới bên người bà: “Con đi gọi bác sĩ đến!”.
“Không cần…”. Quan Trần Như Ý hô to một tiếng, sau đó lại vô lực nằm xuống: “Mẹ không thích thấy bác sĩ, con dám gọi bác sĩ tới, mẹ sẽ ngay lập tức xuất viện”.
Quan Chính Bình nhẫn nhịn, không cùng mẹ tranh cãi.
“Vậy mẹ có muốn uống nước không? Hay là có muốn ăn cái gì không?”. Anh hỏi.
“Trước khi con đến, lão Ngô(đoạn này là xưng hô thân mật của mẹ Quan Chính Bình với quản gia Ngô, mình thấy để lão Ngô hơi không giống đàn ông nhưng chẳng tìm được từ gì thích hợp nên để tạm, aii biết có từ nào thích hợp hơn thì nói mình nhé) đã cho mẹ uống canh cá, bây giờ mẹ không muốn ăn cái gì cả”. Quan Trần Như Ý để con trai đỡ bà ngồi xuống, thở dốc một hơi sau đó mới nói: “Con ở đây bận rộn cái gì? Sao không trở về công ty? Có lão Ngô ở đây chăm sóc mẹ là được rồi, đợi kiểm tra lại một lần thì có thể về nhà”.
“Mẹ nằm ở đây, con làm gì còn tâm trạng nào mà làm việc, mẹ không cho bác sĩ nói bệnh tình cho con là có ý gì?”
“Là muốn uy hiếp con chứ sao(câu này không biết mình dịch đúng không nữa). Mẹ đã nói mấy trăm lần là muốn con nhanh chóng tìm bạn gái rồi kết hôn, kết quả con làm mẹ tức tới mức nhập viện rồi mà bạn gái vẫn không thấy đâu…”. Quan Trần Như Ý che ngực, lại bắt đầu thở dốc.
“Mẹ từ từ nói, nếu không huyết áp lại tăng lên”. Quan Chính Bình vỗ nhẹ sau lưng mẹ, thầm may mắn vì trước đó mình đã bố trí tốt mọi chuyện.
“Một ngày con chưa có bạn gái thì huyết áp của mẹ liền thêm một ngày không thể hạ xuống…”
“Là thế này, lát nữa có một người bạn của con muốn tới thăm mẹ”. Quan Chính Bình cắt đứt lời nói của mẹ, đẩy kính mắt nói.
“Bạn gái sao?”. Mắt Quan Trần Như Ý sáng lên, lập tức cầm tay anh truy hỏi.
“Mẹ thấy cô ấy sẽ biết”.
Cốc cốc…
Như là đáp lại lời nói của Quan Chính Bình, bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa.
“Mời vào”. Quan Chính Bình bước tới mở cửa ra.
Qủa nhiên, là Tôn Gia Nhạc vẻ mặt đầy quan tâm mang theo một giỏ hoa quả đứng trước cửa.
Quan Chính Bình tiến lên, nhìn như là để nhận giỏ hoa quả nhưng thật ra nhân cơ hội này nói nhỏ với cô: “Nhờ cậy vào cô”.
Tôn Gia Nhạc ngẩng đầu nhìn anh, hô hấp của hai người lại giao hoà trong chốc lát, cô phát hiện lỗ tai mình bắt đầu nóng lên, vội vàng nở nụ cười tự tin với anh, bước tới bên cạnh giường bệnh của mẹ Quan.
“Bác Quan khoẻ, cháu là Tôn Gia Nhạc, là bạn của Quan Chính Bình”. Tôn Gia Nhạc mỉm cười nhìn bác Quan mái tóc trắng xoá, da thịt sáng ngời trước mặt.
Quan Trần Như Ý ngồi thẳng người, đánh giá Tôn Gia Nhạc từ đầu tới chân một lần, nhìn thấy cô bé này không giống bạn gái trước đây của Quan Chính Bình mang tư thái cô gái mạnh mẽ, biểu hiện trên mặt càng thêm hiếu kỳ, hỏi:”Là Chính Bình nói cháu tới gặp bác?”.
“Anh ấy gọi điện nói là bác nhập viện, cháu liền nói với anh ấy nếu không phiền thì để cháu tới thăm bác một lát, thân thể bác bây giờ đã đỡ hơn rồi sao?”. Tôn Gia Nhạc nhìn mẹ Quan sắc mặt trắng bệch không sức sống trước mặt, trong lòng liền nổi lên một hồi khó chịu…nhất định là rất không thoải mái(chỉ mẹ Quan Chính Bình đó m.n)
“Nếu như Chính Bình đưa bạn gái tới gặp bác thì bác sẽ tốt hơn”. Quan Trần Như Ý thở dài nói.
Tôn Gia Nhạc nhìn sắc mặt nghiêm túc của Quan Chính Bình, hiểu rõ đây là lúc tốt nhất để cô bắt đầu hành động.
“Bác Quan, bác cũng biết anh ấy chuyện gì cũng suy nghĩ quá nhiều, sợ giữa chúng cháu còn có nhiều chuyện chưa hiểu rõ lẫn nhau, sợ chúng cháu còn chưa thể phát triển tới mức nắm tay nhau cả đời nên không dám dẫn cháu tới gặp mặt bác, bởi vậy nên tới tận bây giờ cháu mới có cơ hội gặp bác”. Tôn Gia Nhạc cầm chặt bàn tay so với cô còn ấm áp hơn một chút của mẹ Quan, nhẹ giọng nói: “Thật xin lỗi bác”.
“Hai đứa thật sự là người yêu sao?”. Mẹ Quan nhanh chóng ngồi dậy, giọng điệu vì hưng phấn mà nâng cao lên.
“Vâng”. Quan Chính Bình đi đến bên người Tôn Gia Nhạc, cánh tay thuận thế liền khoác lên vai cô.
Tôn Gia Nhạc vì đã thấy qua nhiều đạo diễn hướng dẫn diễn viên đóng phim, vì vậy cô đã sớm chuẩn bị tốt tiết mục của mình…thân thể cô hơi nghiêng về phía sau, tựa vào trước ngực anh.
Thân thể Quan Chính Bình hơi cứng ngắc, cúi đầu nhìn cô.
Tôn Gia Nhạc nở nụ cười với anh, mắt hạnh sáng ngời mang theo tình yêu, nụ cười vui vẻ lại mang theo chút xấu hổ.
Ngực anh cứng lại, nhìn đến choáng váng, không tự chủ siết chặt cánh tay, ôm chặt cô hơn một phần.
Cô dung khuỷu tay đẩy nhẹ anh, đôi tai đã đỏ hồng rồi.
Đôi môi Quan Chính Bình không tự giác khẽ nâng lên, lại đột nhiên nghĩ tới cô hẳn là đang diễn kịch, vì vậy môi lại nhanh chóng bĩu xuống.
Đáng chết, ngay cả anh cũng suýt bị cô lừa gạt, cô diễn đúng là tốt.
“Anh giận em sao? Không thích em tự chủ trương nói ra mọi chuyện với mẹ à?”. Ngón tay Tôn Gia Nhạc vẽ lên hai bên khoé môi anh, cô biết anh sẽ không trở mặt vào lúc này.
“Không có, anh chỉ lo lắng mẹ vì anh không nói chuyện này sớm mà mất hứng thôi”. Quan Chính Bình giữ chặt tay cô, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Hai đứa qua lại đã bao lâu?”. Quan Trần Như Ý mặt mày hớn hở nhìn động tác qua lại của hai người, thầm nghĩ cầm điện thoại thông báo cho cả thế giới biết.
“Đợi mẹ kiểm tra thân thể, con nghe chẩn đoán bệnh của bác sĩ xong thì con sẽ nói hết mọi chuyện của chúng con”. Quan Chính Bình nói.
“Không để mẹ hỏi rõ ràng thì kiểm tra buổi chiều mẹ sẽ không làm”. Quan Trần Như Ý cố chấp lắc đầu.