Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
“A——” Lúc Nhiễm Thất chậm rì rì tỉnh lại, đầu còn có chút chóng mặt, cũng từ từ nhớ lại.
Cô nhớ rõ sau khi tan học, cô một mình trở về nhà, đột nhiên lại ngửi thấy được hương vị gì đó, đợi đến lúc kịp phản ứng, muốn ngừng thở thì đã quá muộn. Tiếp đến, cả người liền chóng mặt ngất xỉu, và sau đó thì như thế này ——
Con mắt không mở ra được, dựa theo cảm giác, hẳn là trên mắt đã bị trói lại bằng vải bố. Hai tay giống như cũng bị cột chặt bằng thứ gì đó. Cô kéo kéo, giãy giụa để tháo nó ra, nhưng lại thấy không đau.
Cả người cô bày ra tư thế hình chữ thập, dưới thân mềm mại còn có chút co dãn, có điểm giống…Nệm.
Nệm?
Nhiễm Thất đúng lúc này mới mạnh mẽ phát hiện được rằng, cô không có mặc! Quần! Áo!
Bởi vì ở trên có một lớp chăn đang che lại, cho nên cô cũng không cảm thấy lạnh, cũng sẽ không đến lúc này mới phát hiện!
Nhưng cho dù có phát hiện thì hình như cũng không có gì để dùng…
Nhiễm Thất lung lay thân thể, may mắn chân không có bị trói chặt. Bằng không nếu cô cứ tiếp tục ở trong cái tư thế này, cả người chắc chắn sẽ cứng ngắc rồi. Thật sự là rất cẩn thận nha!
Loại cảm giác này giống như đang ở trên tấm thớt chém cá chết vậy…Chỉ còn kém bỏ vào nồi thôi.
Điều đầu tiên Nhiễm Thất nghĩ chính là: Chẳng lẽ bọn buôn người đem cô bán vào một cái thôn trên núi nào đó, làm con dâu cho người ta rồi hả? Hôm nay là động phòng hoa chúc?
Cột tay của cô lại là vì không để cho cô chạy trốn?
Xem ra cô vẫn có chút mị lực đấy.
Nếu không thì bây giờ chết đi cho xong hết mọi chuyện, sau đó trở về thế giới này làm lại từ đầu?
Thời điểm Nhiễm Thất rối loạn, suy nghĩ lung tung một hồi, ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân. Càng ngày càng gần, tiếng bước chân càng ngày càng rõ ràng, nghe như là có người đang ở gần đây.
Từ tiếng bước chân có thể thấy được, người này đi đường rất ổn định, không vội không chậm, rất có tiết tấu.
Hơ nữa cái tiếng bước chân kia càng giống như là cố ý phát ra, làm cho cô nghe được.
Như hắn mong muốn, mỗi một bước đi của hắn đều giống như đang dẫm nát nội tâm Nhiễm Thất vậy, khiến nội tâm của cô không khỏi xiết chặt lại. Con mắt giãy giụa không thể mở ra được. Dưới tình trạng đen tối không có ánh sáng, sẽ khiến cho thính giác của cô đặc biệt nhạy bén. Vì vậy, người đang đến nhất cử nhất động phát ra âm thanh như vậy, hiệu quả cũng tăng lên nhiều lần.
Nhiễm Thất cũng không có bối rối, mà vẫn bình tĩnh lập tức bắt đầu phân tích tình thế trước mắt.
Nhiễm Thất: “Hệ thống, người đang đến là ai?”
Hệ thống: “Tôi cũng không rõ lắm! Trong phòng không có bật đèn, một mảng đen thui đó! Kí chủ, tôi có chút sợ hãi!”
Nhiễm Thất: “…”
Ngươi thì sợ cái trứng, ta còn sợ hơn ngươi đây!
Kế tiếp, thời điểm Nhiễm Thất còn muốn nói cái gì đó với hệ thống, hệ thống đều không có trả lời lại, giống như là bởi vì sợ hãi mà trốn đi.
Hóa ra hệ thống này còn sợ bóng tối? Hệ thống cặn bã! Không biết có sợ ma không nữa?!
Ở đó một lúc sau, tiếng bước chân đã biến mất bên cạnh giường, Nhiễm Thất có thể cảm nhận được, có người đang đứng ở đó nhìn cô.
Chú rể? Người mua?
Cô một bên cảm thán người anh em này năng lực nhìn trong bóng tối thật tốt, đồng thời ở một bên mở miệng: “Người anh em, có thể cho tôi mặc quần áo trước, sau đó giúp tôi cởi trói, chúng ta tâm sự đi?”
Nghe ngóng tình hình của kẻ địch, thăm dò rõ ràng thì mới có cơ hội chạy trốn nha!
Trong mắt của cô hiện lên một tia sáng lạnh. Xem ra đã để cho người khác cảm thấy mình quá dễ bắt nạt rồi! Rõ ràng bắt cô phải ra tay mà!
Nếu như lúc này mở đèn, sẽ phát hiện ra Nhiễm Thất tuy rằng bị che mắt, nhưng vẻ mặt lại trong trẻo, lạnh lùng đạm mạc, trạng thái thờ ờ một điểm cũng không phù hợp với thường ngày, giống như đây mới là vốn là vẻ mặt của cô.
Người bên cạnh cũng không nói lời nào, Nhiễm Thất tưởng rằng hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ, thu lại tinh thần, vội vàng cười hì hì: “Anh xem đi, máu của tôi đều không có tuần hoàn được rồi, tuần hoàn máu anh biết không? Nói đúng hơn là, nếu như anh cứ buộc như vậy, tay của tôi sẽ bị tàn phế đó! Tàn phế rồi thì anh phải dùng tiền chăm sóc tôi, thật là không có lợi mà ——”
Nhiễm Thất lại nghĩ người trong thôn nhỏ văn hóa không được cao, hẳn không phải là rất hiểu, nhưng cũng hiểu được chút ít. Cô cố ý nói khoa trương một chút, chỉ muốn thuyết phục người kia, cởi trói tay cho cô, để cô có cơ hội chạy trốn! Sau đó ghi nợ từ từ tính sau!
Nhưng người nọ vẫn không nói lời nào, Nhiễm Thất nhíu mày, chẳng lẽ còn là một người bị câm?
Ngay tại thời điểm cô còn muốn cố gắng nói ra cái gì đó, đột nhiên trên người nặng đi, đầu ngón tay lạnh buốt của người nọ chạm vào mặt cô, sự lạnh băng kia lại khiến cho cả người của cô không tự chủ được mà run lên. Cùng lúc đó, một nụ hôn mát lạnh rơi xuống môi của cô. Nhiễm Thất vừa muốn phản kháng, đột nhiên lại ngửi được một cổ mùi hương bạc hà quen thuộc.
Cái mùi hương kia, giống như là…
Thẩm Mặc Hiên.
Nhiễm Thất sững sờ, là hắn sao? Hay vẫn là ảo giác của cô?
Người bên trên cũng không phát hiện được cô đang ngây người, người nọ giống như đang đắm chìm trong cảm xúc yêu hận lẫn lộn. Chỉ không ngừng đặt xuống những nụ hôn trên mặt cô, hoàn toàn giam cầm cô, hòa nhập vào hơi thở của cô, không phân được được tôi và người,. Nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tháo vải bố đang che mắt cô xuống!