Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Trong ngoài không đồng nhất cái gì chứ? Đầu óc Nhiễm Thất hiện lên nghi hoặc, nhưng rất nhanh lại bị động tác trên tay của hắn làm cho thất thần. Vì vậy, trong mắt Thẩm Mặc Hiên, cô không nói lời nào chính là chấp nhận.
Không nhịn được, tia sáng trong mắt càng lạnh hơn.
Không thể không nói, thủ pháp của Thẩm Mặc Hiên rất tốt, tốt đến nỗi Nhiễm Thất cho rằng cô muốn hóa thành một vũng nước rồi, cả người mềm nhũn ra…Ngón tay lạnh buốt cùng làn da khô nóng chạm vào nhau, làm cho cô không khỏi cảm thấy vui thích cùng run sợ.
Đột nhiên, tay của hắn chạm vào nơi không thể miêu tả bên dưới, không biết làm sao, chân Nhiễm Thất bỗng nhiên căng cứng, đầu gối cũng cong vào nhau, ngón chân không tự chủ được mà co quắp.
“Ư…Đừng, đừng đụng vào chỗ đó…Ah…”
Động tác trên tay Thẩm Mặc Hiên không dừng lại, hắn từ từ tiến đến hôn một chút vào lỗ tay cô, trên mặt xẹt qua thần sắc đen tối, giọng nói mang theo một chút khàn khàn cùng từ tính nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Thoải mái sao?”
“…”
Quả thật muốn lên trời.
Sau đó…, không có sau đó, chuyện sau đó Nhiễm Thất cũng không nhớ rõ…Bởi vỉ cô hôn mê bất tỉnh…
…
Không biết qua bao lâu, Nhiễm Thất mơ màng tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên là đau nhức, toàn thân đều đau nhức, đặc biệt là ở…Cái nơi không thể miêu tả nào đó.
Lúc này cô đã được cởi trói, vải bố trên mắt cũng được tháo xuống. Cô mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy cửa sổ của căn phòng này. Đó là một cái cửa sổ sát đất, hai bên là một bức màn đã bị kéo xuống thoạt nhìn vô cùng xa hoa, che chắn cảnh sắc bên ngoài. Nhưng từ khe hở của nó lại để lộ ra một ít ánh sáng, chứng minh lúc này trời đã sáng rồi.
Nhiễm Thất nhíu mày, chậm rãi nhớ lại những chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô nhớ rõ sau đó mình đã ngất đi…Nửa đường giống như bị làm cho tỉnh mấy lần, sau đó…Mắng một câu vương bát đản, lại bị làm cho ngất đi nữa…
Sau nhiều lần phản kháng…Đến cuối cùng, cô la cũng không la được, cả người đều muốn hỏng mất, chỉ có thể cầu xin tha thứ, ừ…Mà hình như cũng không có tác dụng gì cả…
Nhớ lại hôm qua bản thân vì muốn cho hắn mau chóng kết thúc, rất không có chừng mực mà gọi hắn là “Ca ca, ca ca”, ngày hôm qua đầu óc hỗn loạn còn không biết phát sinh cái gì nữa, nhưng hiện tại nhớ lại, cô chỉ muốn đào một cái hố chôn mình…
Nhiễm Thất: “Hệ thống! Ta thậm chí bị như vậy rồi, có trợ cấp không?”
Hệ thống: “…”
Nhiễm Thất: “Còn không có ở đây? Bây giờ trời cũng sáng rồi!”
Hệ thống: “Đang ở đây…”
Nhiễm Thất thay đổi một câu nói khác, cô đang nhàm chán nên muốn trêu chọc hệ thống: “Ngày hôm qua ngươi cái gì đều cũng thấy được hết có phải không? Ngươi nhìn thấy thân thể của ta, có phải nên phụ cấp cho ta không?”
Vẻ mặt hệ thống chính trực: “Tôi không có nhìn thấy, tôi là một hệ thống vị thành niên, nếu xuất hiện những chuyện không tốt mà nói…tôi sẽ bị nhốt trong phòng tối!”
Nhiễm Thất như là nghĩ đến điều gì: “Vậy trong phòng một mảng đen thui không có bật đèn kia mà ngươi nói chính là?”
Vẻ mặt hệ thống vô tội: “Tôi nói là tôi bị nhốt trong phòng tối của tôi đó!”
Nhiễm Thất kéo kéo khóe miệng: “Phòng tối còn có đèn hả?”
Hệ thống: “Có nha! Đây là chủ nhân của tôi làm cho tôi đó! Hắn nói tôi là một hệ thống vị thành niên, không thể nhìn và nghe những thứ kia, sẽ ảnh hưởng đến tính năng của tôi. Cho nên đã làm cho tôi một phòng tối, để cho tôi có thể nghỉ ngơi chứ!”
Kỳ thật, lời nói đầy đủ của chủ nhân là ——thân thể người phụ nữ của ta ngươi cũng dám xem?
Vì vậy, sau khi chủ nhân sáng tạo nó ra, lập tức cài đặt một mệnh lệnh. Vừa đến loại tình huống này, nó sẽ bị cưỡng chế nhốt vào phòng tối, may mắn chủ nhân của nó biết nó sợ bóng tối, còn giúp nó làm một cái đèn…Cho nên có thể nói, chủ nhân vẫn yêu nó mà…
Nhiễm Thất: “…” Hệ thống vị thành niên…Khó trách chỉ số thông minh lại không được cao…
Thảo nào ngày hôm qua gọi nó mà nó không trả lời! Còn tưởng rằng nó sợ tối nên trốn đi…Nhưng nếu nói như vậy, ngày hôm qua căn phòng này có khả năng mở đèn ư?
Chẳng lẽ hôm qua cô đã bị nhìn thấy sạch sẽ sao? Hơn nữa lại là làm tình…
Nhiễm Thất: “Hệ thống, giết ta đi —— ta cảm thấy mình không còn mặt mũi sống nữa!”
Hệ thống: “…”