Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê

Chương 87 - Dưỡng Thương (1)

trước
tiếp

Edit: V.O

Bạch Vũ nghe được thanh âm nhỏ nhẹ của Dạ Quân Mạc, đáy lòng khô nóng giống như kỳ tích bình tĩnh trở lại, bối rối dựa vào lòng hắn. Nàng an tâm tựa vào trong lồng ngực ổn định của Dạ Quân Mạc, chiếm lấy hơi thở lạnh như băng trên người hắn.

Bóng dáng Ám Ưng cao ngất đứng ở phía sau Dạ Quân Mạc, trầm giọng nói: “Là Hoàn Tố Âm cùng Liễu Thiệu Nguyên nghe theo mệnh lệnh của Bách Lý Vân Diễm hạ độc.”

Ánh mắt Dạ Quân Mạc lạnh như đao băng, một cỗ sát ý dày đặc từ trên người hắn không tiếng động tràn ra, làm cho độ ấm chung quanh nháy mắt lạnh xuống, “Giết chết Hoàn Tố Âm, Liễu gia cũng không cần tồn tại nữa , giải quyết tốt hậu quả, mời Vô Trần Cung đến xử lý.”

“Vâng” Ám Ưng nhịn không được rùng mình một cái. Thánh Quân cũng chưa đề cập đến Bách Lý gia, đây là tính toán để cho bọn họ tiếp tục sống sót. Cái này cũng không phải là chuyện gì tốt, người bình thường đắc tội Thánh Quân mà có thể hảo hảo sống tốt, chỉ biết chết càng thảm hại hơn.

Dạ Quân Mạc ôm lấy Bạch Vũ, lập tức xuống núi, ly khai doanh địa.

Động tĩnh thật lớn kinh động đến cả doanh địa, người đầu tiên tới chính là Đông thúc cùng Sa Hoằng, Sa Hoằng nhìn thấy nhà gỗ đã biến thành phế tích, kinh hoảng chạy vào bên trong tìm kiếm, “Bạch Vũ! Bạch Vũ! Ngươi ở nơi nào?”

Trên mặt Đông thúc cũng hiện lên một tia lo lắng, hai người rất nhanh ở trong phế tích hỗn loạn tìm được Hoàn Tố Âm máu tươi đầy người cùng một khối thi thể cháy đen cơ hồ cũng bị đốt thành tro.

Sa Hoằng nhìn thấy cỗ thi thể kia, thân thể hơi hơi phát run. Hắn không thể xác định được người này có phải Bạch Vũ hay không, hắn nhìn thi thể cháy đen, đầu óc trống rỗng.

Đông thúc kéo Hoàn Tố Âm đi ra, lập tức chữa thương cho nàng ta.

Thời điểm Đông Nhạc Quận vương mang theo mọi người tới, Hoàn Tố Âm vừa mới được chữa trị cũng chưa tỉnh táo lại, nàng ta bị bỏng cả người, khuôn mặt bị thiêu rụi, linh mạch cũng bị phế bỏ .

“Phụ vương, người phải làm chủ cho con! Bạch Vũ giết Liễu Thiệu Nguyên, còn đem con đánh bị thương thành như vậy. . . . . .” Hoàn Tố Âm giống như nổi điên ôm lấy chân Đông Nhạc Quận vương, thê thảm khóc lớn.

“Liễu Thiệu Nguyên? Ngươi nói khối thi thể này là Liễu Thiệu Nguyên?” Sa Hoằng phục hồi tinh thần lại, thần kinh buộc chặt nhất thời được buông lỏng, không phải Bạch Vũ là tốt rồi.

Liễu Vô Song quá sợ hãi, cuống quít chạy đến bên cạnh thi thể xem xét, quả nhiên từ trên thi thể tìm được lệnh bài Liễu gia còn chưa bị đốt cháy hoàn toàn.

Hắn nổi trận lôi đình, “Đông Nhạc Quận vương, đây là có chuyện gì? Chúng ta đại diện Bắc La Quận quốc Đông Nhạc các ngươi, Tiềm Long Vệ của ngươi lại đem người nhà Liễu gia ta giết chết, ngươi phải cho ta một cái công đạo!”

Đông Nhạc Quận vương vuốt vuốt ngón tay, rất không vui nhìn Hoàn Tố Âm đang khóc lóc kể lể bên cạnh, “Bạch Vũ vì cái gì lại đột nhiên giết Liễu Thiệu Nguyên, còn làm ngươi bị thương? Không phải là các ngươi làm cái gì đó chứ?”

Hoàn Tố Âm gào khóc biện giải, “Không có, con chỉ mang Liễu Thiệu Nguyên đến đây bái phỏng nàng ta, ai ngờ nàng ta vừa nhìn thấy chúng con không nói hai lời liền động thủ. Phụ vương, người phải tin tưởng con a. . . . . .”

Liễu Vô Song cười lạnh, “Đông Nhạc Quận vương, bây giờ ngươi còn có cái gì để nói, chính nghĩa nữ của ngươi làm chứng, chính là Bạch Vũ giết chết đường đệ Liễu Thiệu Nguyên của ta! Thỉnh Quận vương đem Bạch Vũ giao ra đây, vì Liễu Thiệu Nguyên đền mạng!”

Ánh mắt Quận vương lợi hại giống như chim ưng săn mồi đột nhiên lạnh lùng, “Ngươi đây là uy hiếp bổn vương?”

“Không dám, bất quá Quận vương hẳn là sẽ không bao che Bạch Vũ đi? Phóng túng cho kẻ dưới giết sứ giả Bắc La, đây không chỉ là vấn đề của Liễu gia ta, mà còn là Đông Nhạc các ngươi không đem Bắc La để vào mắt, quận vương thật muốn cầm trượng chiến tranh sao?” Liễu Vô Song giọng điệu như kẻ gây sự, kiêu ngạo giằng co cùng Đông Nhạc Quận vương.

Đông Nhạc Quận vương giận tái mặt, nhìn về phía Đông thúc, “Bạch Vũ hiện tại đang ở nơi nào?”

“Không biết, không tìm được nàng.”

“Hừ, còn nói, khẳng định là sau khi giết người, lo lắng bị truy vấn,đã đào tẩu.” Liễu Vô Song khinh thường cắn răng, “Quận vương còn không nhanh chóng phái người đi phong tỏa Vương thành, đem nàng ta bắt lại.”

“Im miệng! Ngươi có tư cách gì ở trong này khoa tay múa chân!” Sa Hoằng rống giận, “Bạch Vũ sẽ không tùy tiện động thủ, liễu Thiệu Nguyên chết ở trong tay Bạch Vũ, nhất định là hắn xứng đáng!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.